Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao

Chương 8




Một lúc sau, Lý Thanh Sâm trở về phòng học, tầm mắt đảo qua ly cà phê trên bàn Hà Nhất Trạch, đuôi lông mày hơi nhíu, ngồi vào vị trí nói: "Tiểu Ngư."

Thẩm Ngư đã uống xong cốc nước chanh, đứng dậy định đi vứt vào thùng rác, nghe vậy nghi hoặc nhìn phía Lý Thanh Sâm.

"Không có gì." Lý Thanh Sâm cười lắc đầu.

Thẩm Ngư dừng một chút, ném ly nước chanh, vừa đi vừa nhướng mày.

Buổi chiều tan học, Thẩm Ngư thu thập đồ vật đuổi yheo Hà Nhất Trạch, "Anh, cùng nhau về nhà đi."

Hà Nhất Trạch không nói gì, đôi chân thon dài chân đi rất nhanh, tóc đen ở ánh chiều tà rực rỡ lấp lánh, sườn mặt thanh lãnh khẽ nâng, phảng phất giống như thần, khó có thể tiếp cận.

Thẩm Ngư không thích loại cảm giác này, chạy đến bên cạnh hắn, ngón tay giữ chặt cổ tay áo của hắn, "Anh."

Hà Nhất Trạch dừng bước, nhìn chằm chằm bị tay áo giữ chặt nhíu mày.

Thẩm Ngư nghĩ hắn có bệnh sạch sẽ, vội buông ra.

"Thật xin lỗi......" Cô rũ đầu, cô chỉ muốn cùng hắn về nhà.

Hà Nhất Trạch: "Em rốt cuộc muốn làm gì?"

Trước khi Hà Nhất Trạch tới đây đã biết con gái của cha kế là loại người gì, mà giờ lại như người khacd, làm người ta không thể không hoài nghi cô.

"Em chỉ cảm thấy cuối cùng cũng có anh trai, thực vui vẻ a." Cô ngửa đầu, người nọ đứng ngược sáng, thấy không rõ thần sắc.

"Tùy em". Hà Nhất Trạch không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.

Thẩm Ngư nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống, trong mắt xẹt qua một mạt ý cười, đuổi kịp hắn.

【 Độ hảo cảm của Hà Nhất Trạch là 30. 】

Trên xe buýt.

6h tối trên xe chỉ còn vài người, Thẩm Ngư bị say xe, lại ngồi ghế sau bên cạnh Hà Nhất Trạch.

Hà Nhất Trạch nhắm mắt ngả về phía sau, tựa hồ là ngủ.

Thẩm Ngư dạ dày quay cuồng, cô hít sâu một hơi, thường xuyên nhìn người bên cạnh một cái.

Đến lúc xuống ve, quay đầu muốn gọi hắn tỉnh lại, người nọ đã sớm mở mắt, nhìn phía trước.

"Anh dậy rồi." Thẩm Ngư đeo cặp sách, nói: "Trạm tiếp theo chúng ta phải xuống rồi."

"Biết." Hà Nhất Trạch nhìn về phía cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, đứng dậy đi về phía cửa xe.

Thẩm Ngư đi phía sau hắn, bỗng nhiên lúc này, chuyện cẩu huyết đã xảy ra, tài xế đột nhiên phanh xe, Thẩm Ngư dưới chân lảo đảo, ngã về phía trước, trực tiếp đụng vào lưng Hà Nhất Trạch.

Cái mũi đụng vào lưng hắn, chóp mũi vừa mới ngửi được một mùi hương thanh lãnh, người nọ đã lui về phía sau, Thẩm Ngư bắt lấy cánh tay hắn, kinh hoảng thất thố nhắm hai mắt lại.

Đến trạm xuống xe, Thẩm Ngư cũng chưa lấy lại tinh thần, khi người nọ giật giật cánh tay mới chậm rãi mở mắt ra chỉ nhìn thấy một mảnh màu lam, là màu đồng phục của hắn.

"Em không cố ý......" Thẩm Ngư vội vàng buông tay, chóp mũi truyền đến một trận đau đớn, duỗi tay xoa xoa cũng không giảm bớt đau đớn, vành mắt cũng đỏ.

Hà Nhất Trạch nhìn thoáng qua cô mới xoay người rời đi.

Sắc trời tối dần, trên đường chỉ có ánh sáng của đèn đường chiếu xuống, Thẩm Ngư nhìn chằm chằm bóng người của hắn trên mặt đất, đạp lên bóng dáng của hắn, từng bước một đi về phía trước.

Quá nhập thần, ngay cả người nọ dừng lại cũng không có phát hiện, thiếu chút nữa lại đụng vào lưng hắn.

Giọng nói của Hà mẫu gần đó vang lên, "Hai đứa về rồi."

"Còn cùng nhau về nhà." Thẩm phụ cười nói.

"Đúng vậy đúng vậy." Hà mẫu quay đầu nói với Hà Nhất Trạch: "Nhất Trạch, mẹ cùng thúc đi tản bộ, trong nhà có cơm, con hâm nóng rồi cùng Tiểu Ngư ăn."

Hà Nhất Trạch: "Vâng."

(ꈍ ᴗ ꈍ✿) Vote vote vote (ꈍ ᴗ ꈍ✿)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.