Biến Thành Tiểu Omega Thì Phải Làm Sao

Chương 4




Rũ đầu, Hà Nhất Trạch đã lên xe đi rồi, không đi chuyến xe này sẽ muộn!

Thẩm Ngư nghĩ đến ngày đầu tiên đi học cùng Hà Nhất Trạch, cô mà đến trễ, ấn tượng sẽ lông tốt lắm đi.

Nghĩ thế, Thẩm Ngư cầm cặp sách chạy vội.

Một đường chạy đến cổng trường, may mắn vào lớp trước giờ học 1 phút.

Nhưng vội vã đụng vào một người, người nọ hét lên một tiếng, ngã trên mặt đất.

Thẩm Ngư cũng không tốt, trực tiếp đụng vào trên cửa sắt, cái ót bị đập đau muốn chết.

“Nhan Sanh!” Một giọng nam vang lên ngay sau đó, một người ngồi xổm xuống đỡ Nhan Sanh lên, khi nhìn thấy Thẩm Ngư, giận mắng: “Thẩm Ngư, cậu làm gì vậy?”

Thẩm Ngư xoa xoa cái ót, tầm mắt lướt qua hai người trước mặt, một người là nữ chủ Nhan Sanh, một người là nam phụ Quân Lạc, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã.

Học kỳ mới, đã khai giảng một tháng, hình tượng của Thẩm Ngư ở lớp học là kiêu căng tùy hứng, không ai bì nổi, còn chơi với hôg bằng cẩu hữu, những học sinh ngoan đều không có ấn tượng tốt với coi.

Đặc biệt là Quân Lạc, cực kỳ chán ghét Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư cười lạnh một tiếng, nhìn lướt qua bọn họ, “Ai da, tôi chạy tới, là cậu ta cúi đầu không nhìn về phía trước đụng vào tôi, cậu ta đau, tôi thì không đau?”

Quân Lạc nhăn chặt mày, vừa thấy cô liền tức giận, “Nếu không phải cậu lao đến, Nhan Sanh sẽ té ngã?”

Nhan Sanh khuôn mặt tái nhợt, kéo Quân Lạc lắc đầu, “Không có việc gì, Quân Lạc.”

“Còn nói không có chuyện gì, mặt cũng tái rồi này.”

“Được rồi được rồi, còn không phải là xin lỗi sao? Tôi nói là được chứ gì, xin lỗi.” Thẩm Ngư vỗ vỗ bụi bặm trên người, thu hồi tầm mắt đi: “Thật là trời sinh một đôi.”

“Cậu!!” Quân Lạc nghiến răng nghiến lợi.

Mọi người nhìn một hồi trò hay, ánh mắt nhìn Thẩm Ngư đều là phiền chán không vui.

Thẩm Ngư ngồi vào hàng cuối, cặp sách ném trên bàn, ánh mắt đảo qua lớp học, không có hình bóng quen thuộc.

Hẳn là đi văn phòng.

Cô vừa ngồi xuống, người bên cạnh mở miệng nói: “Làm sao vậy? Hôm nay tâm tình không tốt?”

Thẩm Ngư ánh mắt chuyển qua người ngồi cùng bàn, hừ một tiếng ngồi vào trên ghế, “Lý Thanh Sâm?”

“Làm sao vậy? Không quen tớ?” Lý Thanh Sâm nghi hoặc hỏi.

Thẩm Ngư sờ sờ chóp mũi, ngượng ngùng cười cười, “Nào có a.”

Người này chính là nam chủ Lý Thanh Sâm, tính cách ôn nhuận, là một m sinh ấm áp, coi Thẩm Ngư như em gái.

Mà Thẩm Ngư vì thích Lý Thanh Sâm, cố ý đổi chỗ tới đây.

Thật là vác đá nện chân mình.

Lý Thanh Sâm chống cằm nhìn cô, “Tâm tình không tốt sao? Muốn Lý ca giúp cậu khai thông khai thông không?”

“Không cần ha ha.” Thẩm Ngư xua xua tay, lấy sách ra, nghiêm trang đọc.

Lý Thanh Sâm hơi nhướng mày, nhìn cô hồi lâu.

Thẩm Ngư không trang điểm, tóc đơn giản buộc sau đầu, nếu xem nhẹ màu tóc kia, vừa nhìn liền làm người kinh diễm.

Thẩm Ngư vừa nghe tiếng chuông liền nhìn ra cửa, thẳng đến khi thấy chủ nhiệm cùng Hà Nhất Trạch đi vào.

“Mọi người trật tự” Chủ nhiệm lớp vẫy vẫy tay, chờ bọn họ yên tĩnb, nói: “Ngày hôm qua bạn Lý Thanh Sâm chuyển tới lớp ta, hôm nay lại có một học sinh chuyển trường, Hà Nhất Trạch từ trường chuyên tới, mọi người vỗ tay chào đón.”

Dứt lời, lớp học vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.

Thành phố A a, trường cấp 3 trọng điểm a, chỉ vài người mới có thể thi vào, thế nhưng sẽ chuyển trường tới đây, thật là kỳ lạ.

Hà Nhất Trạch nói đơn giản chào mọi người, tôi là Hà Nhất Trạch liền xong rồi.

Cái này làm cho chủ nhiệm lớp hơi xấu hổ, nhìn nhìn vị trí trong lớp, chỉ vào một chỗ nói: “Hà Nhất Trạch ngồi vào chỗ trống bàn thứ hai.”

Thẩm Ngư nhìn theo vị trí mà chủ nhiệm lớp chỉ, một câu ngọa tào thiếu chút nữa buột miệng thốt ra.

Vị trí kia không phải là bên cạnh Nhan Sanh sao?

Tốt, nam chủ ngồi với nữ phụ, nữ chủ ngồi với nam phụ, thật tốt…… Tốt cái lông!

【 Hảo cảm của Nhan Sanh với Hà Nhất Trạch lên tới 80, chị phải chú ý nhiều hơn nha!】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.