Biên Thành Phiến Mã

Chương 25: Vui vẻ -hàn lâm




Nhà họ Tiếu.

Tiếu Thâm tức giận nhìn tờ báo trước mặt, thật là tức chết hắn, tối hôm qua lại khiến người phụ nữ kia có cơ hội trốn mất, thật là thất sách.

Hắn gọi trợ lý vào “Cậu điều tra cho tôi tất cả nhân viên của tòa soạn báo này, tôi muốn toàn bộ tài liệu của nhân viên ở đây không sót một ai, quan trọng nhất là tìm người phụ nữ ngày hôm qua đã chụp hình, tình trạng gia đình của cô ta, trong nhà có mấy người, có những bạn bè nào, địa chỉ, số điện thoại của tất cả mọi người, tìm hết tất cả cho tôi.”

Trợ lý sửng sốt, do dự một giây sau đó không xác định hỏi: “Toàn bộ nhân viên của tòa soạn sao? Không sót một ai?”

Tiếu Thâm trừng mắt, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Cậu bị điếc sao? Tôi nói không sót một ai vẫn không hiểu sao?”

Trợ lý cảm thấy thật bi thảm, sao anh ta lại có thể đi theo một ông chủ như vậy, hơn nữa ông chủ này bình thường nhìn ôn hòa, thấy phụ nữ là cười rực rỡ, ai biết sau lưng anh ta cũng như một đứa trẻ xấu tính, động một chút là giận, tính tình thất thường.

Trợ lý nhanh chóng sắp xếp đồ chạy đi, trong phòng chỉ còn một nữ thư ký, nữ thư ký cười duyên, uốn éo cái mông, cọ cọ bộ ngực lớn vào người Tiếu Thâm “Tổng giám đốc Tiếu, đừng tức giận đối với cơ thể không tốt.” Nói xong đưa tay sờ mó người Tiếu Thâm.

Tiếu Thâm ngửi thấy mùi hương trên người phụ nữ kia nhất thời đau đầu, mùi son phấn cùng nước hoa nồng nặc trộn lẫn với nhau là một loại khiêu chiến đối với khứu giác, Tiếu Thâm nhíu mày, thở dài, không vui nhìn người phụ nữ kia, chỉ vào toilet lạnh lùng nói: “Đi vào rửa sạch sẽ rồi ra.”

Người phụ nữ sửng sốt, sau đó vui mừng, đi tắm sao, người phụ nữ cười, tổng giám đốc Tiếu muốn làm việc khác sao, lập tức xấu hổ nói: “Anh thật là hư.” Nói xong ngoan ngoãn đi vào toilet.

Người phụ nữ vừa đi, Tiếu Thâm liền cảm thấy không khí thật trong lành không ít, liếc nhìn tờ báo trên bàn, cầm lên vừa nhìn thấy tựa đề thật to lại tức giận, tiêu đề tờ báo là: Đại thiếu gia phong lưu vụng trộm trong bữa tiệc.

Chết tiệt, Tiếu Thâm thầm mắng.

Mặc dù hắn phong lưu bên ngoài nhưng cho tới bây giờ chưa có ai dám đưa hắn lên báo một cách trắng trợn như vậy, người phụ nữ kia lại dám làm như vậy!

Đồng Nhan đang làm việc chợt cảm thấy lỗ mũi thật ngứa, hắt xì, Lưu Thuần cười nói: “Là anh chàng đẹp trai nào đang nhớ cô Đồng của chúng ta đây?”

Đồng Nhan thu dọn đồ cùng túi xách của mình, liếc mắt nhìn Lưu Thuần, lạnh lùng nói: "Đương nhiên đẹp trai rồi, không phải cậu chưa từng thấy Đồng soái ca nhà mình, nó nghĩ tới mình là lẽ đương nhiên.”

Lưu Thuần trong nháy mắt nhớ tới gương mặt trắng nõn nà, thực sự tức chết cô, nhớ tới gương mặt đó cô liền muốn ôm hôn.

Đồng Nhan chạy xe đến trường mẫu giáo đón con, Đồng Đồng vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy xe của mẹ liền chạy tới, mở cửa xe bò vào, thắt dây an toàn, kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy mẹ nhìn mình cười híp mắt, Đồng Đồng giật mình, sau đó bình tĩnh hỏi: “Nói đi, có chuyện gì mà vui như vậy?”

Đồng Nhan cười hì hì, cầm túi xách lên, lấy từ bên trong ra phong thư chứa đầy tiền “Đương nhiên, hình hôm qua chúng ta chụp đã được đăng, ha ha ha, con lập công lớn, hôm nay mẹ đưa con đi ăn một bữa thật là ngon.”

Đồng Đồng nhìn Đồng Nhan ôm chặt phong bì tiền, im lặng lắc đầu, liền biết là tiền thưởng, điều khiến Đồng Nhan vui như vậy ngoài tiền còn có cái gì.

Đồng Nhan liền lái xe đến một nhà hàng cao cấp, sau khi đậu xe, nhìn nhà hàng sang trọng bên ngoài khẽ than thở như đang nhớ tới chuyện cũ.

Đồng Đồng chớp chớp mắt, nhíu mày: “Mẹ khẳng định là ăn ở đây? Mẹ tính toán kỹ chưa, số tiền kia có đủ để chúng ta ăn ở đây không?”

Đồng Nhan trong nháy mắt trợn mắt, giận dữ nhìn con trai: “Con có thể đừng nói những lời phá hoại phong cảnh được không, cái miệng này giống ai không biết, lúc nào cũng có thể dội cho người khác một gáo nước lạnh.” Nói xong mở cửa bước xuống xe.

Vốn dĩ muốn trôi qua một ngày tốt đẹp, kết quả lại phát hiện một câu nói rất chí lý, cuối cùng Đồng Nhan cũng đã hiểu cái gọi là oan gia ngõ hẹp là như thế nào.

Hai mẹ con vừa mới gọi món, đưa mắt nhìn người hầu bàn rời đi lại nghe thấy sau lưng truyền tới một giọng nói “Ai da, thật là trùng hợp.”

Đồng Nhan vừa nghe thấy tiến “Ai da” kia liền biết là ai, không nhịn được thở dài, sao lại bi thảm như vậy chứ.

Quay đầu lại nhìn Đồng Chân đang bước tới, Đồng Nhan cười cười: “Lại gặp mặt, thật là không may.”

Đồng Chân nhíu mày cũng không tức giận, tự nhiên ngồi vào bàn Đồng Nhan, sau khi ngồi nói với Đồng Nhan: “Đúng là không may, sáu năm không gặp một chút tiến bộ cũng không có, hôm qua cô làm những gì chứ, còn dám nói thằng bé này là con Tiếu Thâm? Người ta căn bản cũng không biết cô.....Cô lại có thể mặt dày như vậy thật là làm mất mặt nhà họ Đồng.”

Đồng Nhan nghe vậy bật cười: “Ha ha, tôi mất thể diện sao? Chuyện ngày hôm qua có ai quan tâm chứ? Đoán chừng người cảm thấy mất thể diện chính là cô đi, cô hai à, dung nhan của cô cũng không tồi vậy tại sao lại thành một bà cô già chứ? Phụ nữ tối tuổi này không lo gả đi, chuyện hôm qua tôi thấy hình như cô rất thích Tiếu Thâm, tôi thấy hay là thôi đi, cô cũng biết cô lớn tuổi như vậy nếu như lại bị một người đùa giỡn thì càng khó gả đi, cô cảm thấy thế nào?” Đồng Nhan hỏi ngược lại Đồng Chân, bộ dáng không làm cô ta tức chết sẽ không bỏ qua.

Đồng Chân nghiến răng nhìn Đồng Nhan, cơn tức trong lòng càng dân cao “Cô cảm thấy bản thân rất tốt sao? Suy nghĩ một chút việc hôm qua cô làm xem còn có tiêu đề bài báo hôm nay, dám đùa giỡn Tiếu Thâm, tôi thấy cô cảm thấy bản thân sống thoải mái quá rồi đúng không, cho đến bây giờ chưa có ai động tới Tiếu Thâm mà có thể sống thoải mái cả.”

Dứt lời kề sát tai Đồng Nhan nhỏ giọng nói: “Cô cứ chờ xem, rồi cũng có một ngày cô sẽ phải đến cầu xin tôi, tôi sẽ chờ xem kịch hay.” Vừa nói mắt liền bóng dáng cao lớn đang từ cửa đi vào, nụ cười trên mặt Đồng Chân càng rạng rỡ hơn.

Đồng Nhan không thể chịu nổi những lời nói của người phụ nữ này, còn có mùi phấn son trên người cô ta, trong nháy mắt cả người nổi da gà, Đồng Nhan không chịu được đưa tay đẩy, không nhịn được đứng lên nhíu mày nói: “Cách xa tôi một chút.”

Đồng Nhan chỉ đẩy nhẹ một cái nhưng Đồng Chân lại ngồi không vững mà ngã trên mặt đất, Đồng Chân kêu to “Cứu mạng” Giọng cô ta ra vẻ yếu ớt, mỏng manh dễ vỡ.

Hai mẹ con Đồng Nhan nhất thời sững sờ, sau đó nổi da gà không chịu nổi.

Tiếu Thâm vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng kêu này liền nhìn về phía phát ra âm thanh, vừa đúng lúc thấy được một màn kia, Tiếu Thâm khẽ cười, rất tốt, gặp mặt mà chẳng tốn chút công sức nào.

Con mồi của hắn đã chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.