Biên Thành Phiến Mã

Chương 1: Tiểu thư của nhà họ Hàn




Sau khi Tiết Noãn Nhi thu dọn bát đũa trong phòng bếp xong, một mình ngồi thẫn thờ trong phòng khách. Cô phải nghĩ ra cách gì đó, cứ tiếp tục như thế này chắc chắn bọn họ sẽ nảy sinh tình cảm sâu đậm. Sáu năm qua, từng có rất nhiều người theo đuổi cô nhưng Tiết Tiểu Diệc chưa lần nào thích. Bây giờ Ngự Giao vừa xuất hiện, Tiết Tiểu Diệc đã giống như vừa gặp đã thân.

Trong lòng cô vô cùng lo lắng, vì vậy Tiết Noãn Nhi đứng dậy đi lên lầu, vừa lên tới của phòng Tiết Tiểu Diệc đã nghe thấy giọng Ngự Giao truyền ra.

"Vì vậy, hoàng tử và công chúa trải qua cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn...."

Giọng nói của anh trầm thấp của anh dịu dàng kể chuyện cổ tích cho Tiết Tiểu Diệc, không ngờ Ngự Giao cũng có thể phát ra được giọng nói dịu dàng đến vậy.

Tiết Noãn Nhi lùi lại, tựa người vào vách tường hít sâu một hơi, không muốn quấy rầy họ. Cô biết mình rất ích kỷ, rất có lỗi với con trai, đã cướp đi quyền ở bên nhau của con trai với bố mình. Đợi khi lấy được thứ dương tuyết hoa cần, cô sẽ lập tức dẫn Tiểu Diệc rời khỏi nơi này.

Ngự Giao kể chuyện cổ tích cho Tiểu Diệc, cậu bé nhanh chóng ngủ thiếp đi.Anh nhẹ nhàng đặt cuốn truyện xuống đắp kín chăn cho cậu bé, ánh mắt vô cùng dịu dàng, gương mặt đáng yêu này, đôi lông mày này, ánh mắt này thực sự rất giống anh hồi nhỏ, tại sao trước đây lại không nhận ra những điều này.

Ngự Giao mở cửa phòng Tiết Tiểu Diệc, vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Tiết Noãn Nhi đang dựa lưng vào tường nhắm mắt lại giống như đang suy nghĩ vấn đề nào đó.

"Tiểu Diệc ngủ rồi" Ngự Giao nói.

Tiết Noãn Nhi mở mắt, lập tức điều chỉnh cảm xúc của bản thân, cô mỉm cười với Ngự Giao nói: "Làm phiền anh quá"

"Không sao, dù sao tôi cũng đang muốn tập làm những việc như thế này, nếu không sau này có con sẽ không biết chăm sóc thế nào" Ngự Giao nói

Trong nháy mắt nụ cười trên mặt Tiết Noãn Nhi cứng ngắc, cười khan hai tiếng: "Ha ha. Đúng vậy"

Đúng vậy, sau này anh ta có thể sẽ có những đứa con của mình, Tiểu Diệc đối với anh ta mà nói chẳng qua chỉ là một đứa bé đáng yêu mà thôi, hoàn toàn không có cảm giác tình thân gì đó.

Không hiểu tại sao, khi nghĩ sau này Ngự Giao sẽ có những đứa con khác, thậm chí là con của anh ta và Y Thu, trong lòng cô cũng có chút đau khổ.

Ngự Giao nhạy bén nhận ra nỗi đau khổ và mất mát trong đáy mắt cô. Anh cố tình nói như vậy chỉ là muốn biết, Tiết Noãn Nhi có thật sự còn yêu anh nữa hay không.

Đã từng, anh khẳng định Tiết Noãn Nhi đã từng yêu anh, nhớ hồi khi mới bắt đầu sống chung, Tiết Noãn Nhi vì cảm tạ anh đã cứu mạng hai chị em cô vẫn luôn vâng lời, chỉ là sau này....

Vướng mắc lớn nhất tồn tại trong lòng cô chính là cái chết của lăng diệc.

Tiết Noãn Nhi lặng lẽ thở dài một cái, muốn giảm bớt cảm giác khó chịu trong lòng. Mỗi khi đối diện với Ngự Giao, luôn cảm giác anh rất mạnh mẽ, loại cảm giác đó khiến trái tim cô đập rộn lên. Nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng muốn thừa nhận, biểu hiện này là do mình còn yêu anh.

Sáu năm trước, cô đã tự tay dùng dao nhọn rạch mạnh lên gương mặt mình, xóa đi mọi thứ về Ngự Giao trong trái tim mình, cho nên cô đã không còn yêu anh...

"Không ngờ anh biết kể chuyện cổ tích cho trẻ con" cô cười cười

"Lúc đầu đúng là không biết, nhưng sau phát hiện thì ra rất đơn giản chỉ cần đọc chữ in trên sách mà thôi"

"Đi thôi, tôi tiễn anh"

Hai người cùng nhau đi xuống lầu dưới, khi ra tới cửa Ngự Giao dừng bước xoay người lại, nhìn cô chắm chú. Trong đôi mắt thâm thúy, không còn sự liều lĩnh và đùa giỡn. "Tôi thật sự vô cùng thích Tiểu Diệc. Tôi cũng biết rõ cô rất chán ghét tôi, vì trước đây tôi đã tổn thương bb mà cô lại là bạn thân của cô ấy. Nhưng bây giờ cô có thể bỏ qua những thành kiến không tốt về tôi không, đừng chán ghét tôi. Tôi đảm bảo sau này sẽ tôn trọng cô, chỉ mong cô đừng phản đối tôi thường xuyên tới chơi cùng Tiểu Diệc" cũng như thường xuyên tới nhìn cô một chút. Chỉ là câu nói cuối cùng anh không dám nói ra.

Tiết Noãn Nhi hơi sửng sốt, phụ nữ vốn hay mềm lòng trước những lời xin lỗi của đàn ông. Hơn nữa, Tiết Noãn Nhi cũng cảm thấy hổ thẹn với Tiểu Diệc vì vậy gật đầu đồng ý, "Được"

"Cô đồng ý rồi sao?" trong đáy mắt Ngự Giao lộ ra niềm vui sướng

"Ừ"

"Noãn Nhi..."

"Hả?" Ngự Giao kinh ngạc.

"Sau này tôi có thể gọi cô là Noãn Nhi không?"

"Có thể?"

"Cảm ơn cô đã tha thứ cho tôi, vậy tôi về đây"

Tiết Noãn Nhi đứng nhìn Ngự Giao bước vào căn phòng sách vách bên trái, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cơ thể yếu ớt tựa vào cánh cửa. Cô biết, bản thân không thể chống đỡ trước sự dịu dàng của Ngự Giao. Giờ phút này Tiết Noãn Nhi thật sự muốn tát một cái thật mạnh vào má mình, cô tuyệt đối không thể quên những tổn thương đau đớn của sáu năm trước, tuyệt đối không thể bỏ qua!

***

Ngày hôm sau, Tiết Noãn Nhi thức dậy thật sớm gọi Tiết Tiểu Diệc rời giường.

Trong lúc con trai tự mặc quần áo, Tiết Noãn Nhi làm bộ vô tình hỏi: "Tiểu Diệc, hôm qua lúc mẹ đứng trong phòng bếp nấu cơm nghe thấy hình như chú Thẩm muốn nhận con làm con nuôi phải không?"

"Vân, nhưng con nói không thích chữ "nuôi" kia"

"Con đã nói vậy sao? vậy chú Thẩm nói thế nào?" Tiết Noãn Nhi hỏi

Tiết Tiểu Diệc sờ cằm, làm bộ giống như một ông lớn quan sát vẻ mặt Tiết Noãn Nhi, ánh mắt thăm dò này thực sự vô cùng giống Ngự Giao.

"Noãn Nhi, mẹ rất quan tâm chú Thẩm nói gì sao?"

"À, đâu có" Tiết Noãn Nhi lập tức che giấu sự chột dạ của mình, "Mẹ tò mò hỏi vậy thôi"

"Chú Thẩm nói, chú ấy cũng muốn bỏ đi chữ "nuôi" kia, nhưng điều kiện đầu tiên là phải được mẹ cho phép" Tiết Noãn Nhi xấu xa cười.

"Thật không?" Tiết Noãn Nhi không thể tin.

"Thật, con nghĩ chú Thẩm rất thích mẹ"

"Đồ quỷ con" Tiết Noãn Nhi cốc nhẹ vào đầu con trai: "Con thì biết thích là gì, mau đi đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng xong mẹ đưa con tới trường"

Chẳng lẽ Ngự Giao thật sự thích "Tiết Noãn Nhi" sao? Nhưng không phải anh ta luôn miệng nói thích "doãn bb" sao? Đúng là một tên đàn ông lăng nhăng.

Trong lòng Tiết Noãn Nhi có cảm giác không vui, nhưng lại nghĩ mình như vậy có phải là không bình thường không? Không phải cô đang ghen chứ?

Ăn sáng xong, Tiết Noãn Nhi cầm túi xách của mình và ba lô của Tiết Noãn Nhi lên, hai người vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Ngự Giao đứng chờ sẵn. Hôm nay anh mặc một bộ vest xám trắng, thay vì những bộ vest màu đen thường này, nhìn qua trông rạng rỡ hơn rất nhiều.

"Sao anh lại ở đây?" Tiết Noãn Nhi kinh ngạc hỏi.

"Không phải đã nói là sau này mỗi ngày tôi đều đưa cô đi làm sao?

"À... Hôm nay không được rồi, tôi phải đưa tiểu diệc tới nhà trẻ"

"Tôi và cô cùng đưa tiểu diệc tới đó"

Trong lúc Tiết Noãn Nhi chưa hết kinh ngạc, Tiết Tiểu Diệc vừa hay chạy ra lập tức nhào vào trong lòng Ngự Giao, hai người một lớn một nhỏ cùng nhau bước vào thang máy.

"Chú Thẩm, chú đúng là là người biết giữ lời. Cháu còn tưởng tối hôm qua chú nói hôm nay sẽ đưa cháu tới nhà trẻ chỉ là tiện miệng nói vậy thôi"

"Chú tất nhiên là người nói lời biết giữ lời! Là nam tử hán dại trượng phu mỗi lời nói ra phải nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy"

Tiết Noãn Nhi kinh ngạc há miệng không cất lên lời, bất đắc dĩ chỉ còn các đuổi theo hai người phía trước.

Từ sáng sớm nay Tiết Tiểu Diệc đã rất vui vẻ. Cậu nguồi ở băng ghế phía sau, Tiết Noãn Nhi ngồi trên ghế phụ phía trên. Cậu bé nhoài người tựa vào thành ghế lái nhìn Ngự Giao chăm chú hỏi: "Chú Thẩm, vậy chiều nay sau khi tan học chú có thể tới đón cháu được không?"

"Tiểu Diệc! Con đừng có voi đòi tiên" Tiết Noãn Nhi cảm thấy Tiết Tiểu Diệc càng lúc càng kỳ cục, càng ngày càng tham lam.

Được ở cùng Ngự Giao, tất nhiên cậu bé rất vui vẻ, nhưng cô thì hoàn toàn trái ngược, mỗi khi ở gần Ngự Giao trái tm cô giống như co thắt không ngừng, càng ở gần càng đau.

Ngự Giao nhìn Tiểu Diệc qua kính chiếu hậu, "Nếu chiều nay chú không bận chuyện gì, thì sẽ tới đón cháu được không?"

Anh không dám cho cậu bé một câu trả lời chắc chắn, dù sao anh cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn có rất nhiều chuyện cần anh giải quyết, ngộ nhỡ nếu đồng ý với cậu bé tới lúc đó lại có chuyện đột xuất, sẽ khiến Tiểu Diệc vô cùng thất vọng. Anh không thích nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia hiện lên nét không vui.

Đến nhà trẻ, Tiết Tiểu Diệc nhìn thấy một cô bé vội vàng lớn tiếng gọi: "tm! tm!"

Cô bé phía trước quay người lại, vui mừng nhìn Tiết Tiểu Diệc: "Tiểu Diệc, cậu đến rồi à"

Tiết Tiểu Diệc vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, chạy tới nắm tay tm: "Một ngày không gặp, có nhớ tớ không?"

Nghe câu nói của cậu, Tiết Noãn Nhi há miệng kinh ngạc, Ngự Giao lại cười cười nói:"Xem ra con trai của cô thích ứng rất tốt với hoàn cảnh mới"

"Có ý gì?"

"Cậu nhóc đã học được cách tán gái, nói chuyện yêu đương rồi"

Tiết Noãn Nhi liếc anh một cái, nghĩ thầm, đây không phải là được di truyền từ anh sao.

Tiết Tiểu Diệc quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Tiết Noãn Nhi và Ngự Giao: "Chú Thẩm, Noãn Nhi, con vào lớp đây, hai người không phải tiễn con đâu"

Ngự Giao giơ tay ra hiệu ok.

Sau đó, hai người nhìn Tiết Tiểu Diệc nắm tay cô bé tm chạy vào trong nhà trẻ, còn loáng thoáng nghe thấy hai đứa trẻ nói chuyện

"Tiểu Diệc, chú đẹp trai ngồi ở trên xe khi nãy là bố cậu sao?"

"Bây giờ chưa phải, nhưng tương lai sẽ là như vậy?"

"Chú ấy đẹp trai thật"

"Sau này tớ trưởng thành cũng sẽ đẹp trai như vậy"

"Thật không? Tiểu Diệc, tớ quý cậu nhất"

"Tất nhiên là thật rồi"

Trên mặt Tiết Noãn Nhi hiện đầy vạch, Ngự Giao cố không bật cười nhưng bờ vai vẫn khẽ run run, có thể nhận thấy giờ phút này anh cảm thấy buồn cười tới mức nào

***

Sau khi Tô Y Thu chắc chắn mình không mang thai, vô cùng lo lắng.

Vừa rồi Phương Chính Đông đã hỏi cô có mang thai không.Nhìn ánh mắt mong đợi của Phương Chính Đông, Tô Y Thu không cách nào nói ra sự thật, nếu như mình không mang thai vậy chắc chắn sau này sẽ không còn cơ hội cùng Ngự Giao làm "chuyện đó" rồi. Mà mẹ chồng cũng rất thất vọng với cô.

Vì vậy, Tiết Noãn Nhi liền nói: "Mẹ, con vẫn chưa đi kiểm tra. Mới được hơn mười ngày, con đợi mấy hôm nữa rồi đi kiểm tra"

"Ừ, nếu con mang thai phải lập tức nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ làm chủ cho con"

"Vâng ạ"

Tô Y Thu hận bụng mình vô dụng, sáu năm qua đối mắt với sự lạnh lùng của Ngự Giao nhiều lần cô cũng đã có ý nghĩ từ bỏ.

Lần này, cô kiên quyết không thể bỏ qua cơ hội này, đột nhiên nhớ ra lần trước tới bệnh viện bác sĩ từng nói có cách mang thai mà không cần hai người phải làm "chuyện đó, chính là thụ tinh nhân tạo.

Có lẽ, cô nên thử một lần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.