Biến Thành Bé Thỏ Lego

Chương 18: Chương 18




Translator: Nguyetmai

Tan học rồi!

Vừa nghe thấy tiếng chuông, học sinh lớp 12/6 bỗng chốc căng thẳng hơn hẳn!

Bởi vì lớp trưởng Trương Dương của 12/5 đòi qua lớp họ "dạo chơi" mà! Tất nhiên, "dạo chơi" là phụ thôi, cậu ta hiển nhiên có ý định đánh nhau!

"Tô Oánh, làm sao đây?" Triệu Minh quay đầu lại, hung dữ nói, "Nếu thằng cha kia dám qua đây đắc ý, để tôi tìm người đánh nó?"

Nói ra thì, lúc trước Triệu Minh còn định đi tìm Trương Dương xin chữ ký, thế mà không xin được.

Vừa vặn ghê, thù mới nợ cũ gom vào tính luôn thể...

Nghĩ mà xem, Triệu Minh là cậu ấm tiêu chuẩn, nhân vật tiêu biểu cho tầng lớp có mỏ để đào trong nhà, làm sao nuốt nổi cơn tức này? Hôm nay nói thế nào cũng phải "vần" cậu ta!

"Cậu thôi đi", Tô Oánh quả quyết lắc đầu, "Bây giờ cậu không phải đối thủ của cậu ta, cứ bình tĩnh, tôi muốn xem xem cậu ta định làm gì!"

Triệu Minh có thể không thèm giữ thể diện cho Trương Dương, nhưng phải nghe lời Tô Oánh.

Dù gì cũng là người cùng chiến tuyến, hơn nữa danh tiếng của Tô Oánh ở lớp 12/16 tuyệt đối không cần nghi ngờ. Nhất là bây giờ cô đã thức tỉnh, còn là người thức tỉnh năng lực băng của hệ nguyên tố, cho nên Triệu Minh phải phối hợp với cô. Cậu ta lập tức gật đầu, "Được, cậu nói thế nào tôi làm thế này, cần giúp đỡ gì cứ gọi tôi!"

Sau đó cậu ta quay đầu nhìn Hồng Tiểu Phúc, "Tiểu Phúc, cậu là bạn cùng bàn của lớp trưởng, phối hợp với nhau nhiều nhé."

"Không thành vấn đề", Hồng Tiểu Phúc cười gật đầu, "Tôi ở đây, không đi đâu đâu."

Làm hậu thuẫn vững chắc cho Tô Oánh là được rồi.

Mấy người họ đang nói chuyện đã thấy bên ngoài phòng học bắt đầu có học sinh không ngừng thò đầu nhìn vào trong.

Có người của lớp 12/15, có người của 12/14, thậm chí Hồng Tiểu Phúc còn thấy cả học sinh lớp 12/1 12/2 cũng chạy tới hóng chuyện.

Nói ra thì, lúc trước không có việc gì Trương Dương cũng hay chạy tới 12/16, dù trước kia chẳng có động tĩnh lớn như vậy. Bây giờ khi năng lực đã thức tỉnh, có vẻ như chỉ cần là người thức tỉnh thì bất kể hành động lời nói nào cũng được các bên chú ý.

Trừ nhân vật bi thảm như Hồng Tiểu Phúc...

Đúng như người ta vẫn bảo, trước khi ra tay phải tạo khí thế, Trương Dương chưa xuất hiện, đám học sinh hóng chuyện đã bắt đầu hô hào:

"Tô Oánh, cậu cứ theo dần đi, tôi thấy thực ra Trương Dương khá lắm đó!"

"Chuẩn rồi, điều kiện gia đình của Trương Dương không tệ đâu, bản thân cậu ấy còn là người thức tỉnh tư chất tổng hợp hệ cường hóa, một người đánh được mười người đấy!"

"Cơ hội tốt thế này không thấy nhiều đâu nha!"

Học sinh lớp 12/16 cũng bắt đầu châm chọc lại họ, "Như thế nào đến lượt các cậu nói chắc? Tô Oánh của chúng tôi cũng là người thức tỉnh, còn là người thức tỉnh năng lực băng của hệ nguyên tố nhé, lát nữa đợi Trương Dương đến sẽ biến cậu ta thành que kem!"

"Đúng đúng đúng, tư chất tổng hợp hệ cường hóa đỉnh thật đấy, nhưng mà chúng tôi không quan tâm!"

"Tô Oánh của chúng tôi có chỉ số 3.12% nhé, ai sợ ai còn chưa biết đâu, mấy người huênh hoang cái quái gì?"

Trong trường học lúc nào cũng vậy, cái gì cũng phải so bì ai cao ai thấp.

Trước kia, khi năng lực chưa thức tỉnh, gene chưa thức tỉnh, mọi người bì nhau nhan sắc, bì hoàn cảnh gia đình, bì thành tích học tập.

Bây giờ năng lực thức tỉnh rồi, gene thức tỉnh rồi, mọi người lại so sánh với nhau người thức tỉnh lớp nào giỏi hơn, năng lực của ai mạnh hơn.

Tô Oánh ngồi ở đó như Lã Vọng buông cần, xoay bút trong tay, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào phía cửa.

Hồng Tiểu Phúc nhún vai, cũng chỉ ngồi yên lặng, không hoang mang, không hoảng loạn.

Đột nhiên, âm thanh bên ngoài cửa từ từ nhỏ dần, cho đến khi lặng ngắt như tờ.

Sau đó là một chàng trai trông cũng khá tuấn tú xuất hiện trước cửa lớp 12/16. Cậu ta vừa xuất hiện, học sinh lớp 12/16 bỗng chốc nhất tề nuốt nước miếng.

Tuy nói không quan tâm, nhưng khi người ta thực sự tới rồi, cảm giác vượt trội chỉ riêng người thức tỉnh mới có khiến học sinh lớp 12/16 cảm thấy trái tim bắt đầu đập dồn. Trong đám con gái có vài người đỏ mặt thở dốc, lén lút phát ra tiếng tán thưởng "đẹp trai quá".

"Tô Oánh, tớ tới rồi nè", Trương Dương nghiêng người tựa vào khung cửa, thanh lịch rút một cành hồng từ trong áo, cười hi hi với Tô Oánh, "Thấy tớ đến, có phải cậu khá kích động không? Ấy, đừng lẩn tránh, cũng đừng ngại ngùng. Thời của chúng ta đến rồi, cậu xem chúng ta nam tài nữ sắc năng lực lại tương đương, đúng không nào? Hai chúng ta bắt tay nhau, tương lai chắc chắn có thể làm nên nghiệp lớn!"

Cậu ta nói xong, học sinh có mặt ở đó lập tức đáp lại bằng một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Dù đã là học sinh cấp 3 nhưng họ vẫn còn một chút gì đó bản chất ngốc nghếch ngờ nghệch của học sinh cấp 2, cực kì sùng bái kẻ mạnh. Bây giờ năng lực thần kỳ thức tỉnh đang là trào lưu, ai có thể thức tỉnh, ai có năng lực mạnh mẽ sau khi thức tỉnh, gần như chắc chắn đám học sinh sẽ sùng bái người đó.

Quả nhiên, khi tiếng vỗ tay dứt hẳn, đám học sinh hóng chuyện bắt đầu hô hào:

"Tránh đường tránh đường nào! Anh Dương sắp qua đó đây!"

"Tất nhiên phải thế rồi, các anh em 12/16, biết điều thì nhường đường đi, nắm đấm của anh Dương không biết nhận mặt người quen đâu!"

"Đừng chắn đường người thức tỉnh tư chất tổng hợp nhé, nắm đấm to như cái niêu đất, thử hỏi mấy đứa có sợ không!"

Triệu Minh bỗng chốc bất chấp luôn, "Tao sợ cái quần ấy! Mày qua đây thử xem!"

Lúc này Trương Dương đột nhiên giơ tay lên, đám đông lập tức im bặt.

Trương Dương cất tiếng, "Mọi người đều là bạn học với nhau, sao có thể dùng đến vũ lực chứ? Chúng ta phải dùng đạo đức thu phục người khác! Phải dùng lễ độ thu phục người khác! Phải dùng khí thế thu phục người khác! Không thể dùng nắm đấm thu phục người khác! Tránh hết ra, hôm nay phải cho các cậu mở mang tầm mắt bằng bản lĩnh của anh Dương!"

Bỗng chốc đám đông xông vào phòng học, dọn sạch con đường từ Trương Dương tới chỗ Tô Oánh, học sinh lớp 12/16 bị đẩy hết vào bờ tường – chuẩn bị xem phần biểu diễn của Trương Dương đây!

Tô Oánh ngồi yên tại chỗ mà cười lạnh, vừa có một tí bản lĩnh đã huênh hoang thế này, chỉ với thứ phẩm hạnh ấy, tôi mê nổi cậu mới lạ đấy!

Ngược lại, Hồng Tiểu Phúc khá tò mò, cậu ta rốt cuộc định biểu diễn thế nào đây?

Thấy xung quanh đã sạch sẽ, bên cạnh Tô Oánh chỉ còn chừa một linh vật may mắn là Hồng Tiểu Phúc, lại còn là một linh vật may mắn đã thức tỉnh nhưng không có năng lực gì, có thể làm lơ. Trương Dương lập tức ho vài tiếng hắng giọng rồi nói, "Khụ khụ, đến lúc biểu diễn năng lực thực sự rồi đây!"

Cậu ta nói rồi ngậm bông hoa hồng vào miệng, khẽ hít vào một hơi, rồi lấy tay hớt nhẹ mái tóc, đủ loại động tác màu mè kiêu căng, khiến cho không ít cô gái đang có mặt ở đó phải gào thét!

Sau đó, hai chân cậu ta đột nhiên dồn sức, cứ như nền đất nở hoa, cậu ta bật nhảy cao gần hai mét, làm một động tác lật người 720 độ có độ khó cao trong không trung!

Ngay sau đó, cậu ta dự định thực hiện một màn tiếp đất hoàn hảo, sau đó tạo dáng thật đẹp, cắm bông hoa hồng vào chai nước khoáng đang đặt trên bàn của Tô Oánh.

Màn chào sân này tuyệt đối có thể khiến tất cả mọi người đang có mặt sững sờ kinh ngạc. Phải biết rằng, đây là động tác có độ khó cao, chỉ người thức tỉnh tố chất tổng hợp hệ cường hóa mới làm được!

Tất cả người khác đều không làm được!

Phải nói rằng trí tưởng tượng lúc nào cũng phong phú, tiếc rằng thực tế tàn khốc hơn nhiều.

Khi Trương Dương đang lộn một vòng 720 độ trong không trung, đột nhiên, do không chú ý, chân phải của cậu ta đá ngay phải thanh xà ngang trên trần nhà. Đám đông chỉ nghe được một tiếng vang trầm đục, Trương Dương không kiểm soát được độ cân bằng, động tác mà cậu ta đã luyện tập hơn năm mươi lần ở nhà bỗng chốc thất bại!

Sau đó tất cả học sinh đang có mặt nhìn ngay thấy Trương Dương rơi từ trên không trung xuống, "bộp" một tiếng, cậu ta đã quỳ xuống trước mặt Hồng Tiểu Phúc.

Trương Dương: "..."

Tô Oánh: "..."

Học sinh hóng chuyện: "..."

Hiện trường lặng ngắt như tờ, đám học sinh suýt rơi cằm xuống đất.

Hồng Tiểu Phúc nhìn cậu ta mà không hiểu gì, nghẹn cứng một lúc lâu, cuối cùng mới thốt ra câu, "À ừm... khách sáo đến vậy à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.