Biến Miêu Ký

Chương 51: Bất bình (2)




Chu Đề nhiệt liệt hoan hô một tiếng, quay người nói sẽ gọi điện báo cho ba mình biết liền bị Đỗ Nhược Hành cản lại, cô cười cười nói lảng sang chuyện khác: "Ngoan, có muốn cùng mẹ đi ăn kem hay không?"

Hai mẹ con cùng nhau đi dạo ở trung tâm thương mại cả buổi chiều, buổi tối Chu Đề đòi ngủ cùng với mẹ. Từ mùa xuân năm ngoái con bé đã bắt đầu rèn luyện tính độc lập, chuyển sang ngủ ở phòng dành cho khách bên cạnh phòng ngủ chính. Nhưng sau khi trở về thành phố T thì lại chứng nào tật nấy, trước khi đi ngủ đều yêu cầu được ngủ chung với ba.

Cô gái nhỏ được ba mình cưng chiều hết mực, muốn điều gì là có thể được đáp ứng ngay nên thói quen mẹ cô bé rèn luyện ở thành phố S khi về với ba đều biến mất hết. Cách đối xử với con gái của Chu Yến Cầm là coi cô bé như bảo bối, dung túng mọi điều, ngay cả người dễ tính và ứng xử tốt như Khang Thần cũng không thể so được với Chu Yến Cầm về khoản cưng chiều Chu Đề.

Chu Đề cũng chỉ là một cô bé bảy tuổi, cha ruột nuông chiều, muốn gì được đó, tất nhiên Đề Đề cũng sẽ không bao giờ quá lệ thuộc vào người ngoài giống như ba mình. Thứ nhất bởi vì huyết thống là điều kỳ diệu nhất trên thế giới này, thứ hai cũng là bởi vì Chu Yến Cầm luôn luôn đứng phía sau ủng hộ Chu Đề. Chu Yến Cầm yêu thương con gái, đây là điểm không ai có thể nghi ngờ. Ý nghĩ của anh ta cũng rất đơn giản, đứa bé này là kết tinh của tình yêu, là do người phụ nữ anh ta yêu thương hết mực sinh ra cho anh ta. Chính vì thế con bé là bảo bối cần được nâng niu trong lòng bàn tay.

Tắt đèn phòng ngủ, Chu Đề đang nằm ngoan ngoãn liền quay người ôm lấy mẹ mình thủ thỉ, ba rất nhớ mẹ đấy.

Đỗ Nhược Hành cười cười nhéo má con gái hỏi làm sao con biết.

Chu Đề đáp rất dứt khoát: "Chính mắt con nhìn thấy. Ba vẫn luôn đợi mẹ về, đồ vật trong nhà cũng không thay đổi bất cứ thứ gì, mấy cô giúp việc đều quét dọn phòng chứa quần áo cũng như bàn trang điểm của mẹ mỗi ngày, không ai dám động vào bất cứ thứ gì, ngay cả ba, lúc vào phòng đó xem xét cũng rất cẩn thận."

Chu Đề nói tiếp: "Hơn nữa trong phòng ngủ, giường ba cũng chỉ ngủ một nửa bên ngoài, lúc con đòi ngủ chung ba cũng chỉ ôm con ngủ đúng một nửa bên ngoài, nửa bên trong vẫn còn chờ mẹ về."

Trong ánh đèn ngủ mờ ảo, Đỗ Nhược Hành có thể nhìn thấy ánh mắt long lanh sáng ngời của con gái mình.

Đỗ Nhược Hành hỏi lúc ở thành phố T con có quan sát không, biểu hiện của ba có tốt không, có đi sớm về muộn không?

Chu Đề suy tư một lát, trả lời: "Ba vẫn luôn rất thành thực, mấy ngày con ở nhà không thấy bất kỳ cô xinh đẹp nào đi cùng ba."

". . . . . ."

Chu Đề rất nhanh đã ngủ thiếp đi nhưng Đỗ Nhược Hành lại mở to mắt tỉnh táo đến nửa đêm.

Buổi trưa cô đồng ý về thành phố T cùng con bé phần lớn là vì cưng chiều con gái mình. Chu Đề đã học năm hai tiểu học, càng lớn càng thêm xinh đẹp nhưng cũng nhạy cảm hơn nhiều. Cô bé thừa hưởng trí thông minh của ba mình, học hành rất tốt, lớn lên cũng trở thánh một bé gái giàu tình thương, là một đứa bé nhưng lúc đối diện với mọi vấn đề lại có thái độ tương tự như người lớn, xử lý vấn đề rất thiện lương mà lại biết săn sóc. Chu Đề càng lớn tình tình công chúa lại càng ít đi, rất ít khi con bé giận dỗi, hiểu chuyện hơn Đỗ Nhược Hành lúc còn bé nhiều.

Đỗ Nhược Hành không thể không thừa nhận, cuộc hôn nhân tan vỡ của mình và Chu Yến Cầm đem lại cho con gái bé bỏng của họ nhiều nỗi buồn. Giả thiết bọn họ vẫn có thể ân ái như lúc ban đầu, Chu Đề nhất định sẽ sáng sủa hoạt bát hơn bây giờ nhiều.

Trở về thành phố T cũng không có nghĩa là hai vị phụ huynh sẽ quay lại với nhau mà chỉ là để trấn an tâm lý của Chu Đề. Nếu tâm tình đối với Chu Yến Cầm cũng đã chuyển biến tích cực hơn, sống ở thành phố S hay ở thành phố T cũng giống nhau cả thôi. Đỗ Nhược Hành nghĩ, dù sao cô cũng không nghĩ ở lại thành phố S nữa, về thành phố T quen thuộc cũng tốt, cô quyết định mang con gái về chỉ vì mong bé lớn lên khỏe mạnh và tràn đầy tình yêu thương, mặc kệ tương lai Chu Yến Cầm như thế nào, cô sẽ hoàn toàn không quan tâm gì đến nữa. Nếu như anh ta dám có hành động gì làm tổn hại đến tôn nghiêm của cô một lần nữa, cô sẽ đi khỏi đó là được.

Một khi không có bất kỳ mong đợi thì sẽ không sợ hãi.

Ngày hôm sau Đỗ Nhược Hành đến trường Chu Đề làm thủ tục chuyển trường cho con gái thì Chu Yến Cầm gọi điện thoại tới.

Giọng nói của anh ta nhất nhẹ nhàng: "Đề Đề gọi điện thoại báo là em sẽ mang con về thành phố T hả?"

Đỗ Nhược Hành lạnh nhạt nói: "Đề Đề thực sự quá nhạy cảm so với bạn bè cùng lứa tuổi nên tôi muốn đem con bé đến chỗ Nhiếp Lập Vi một chuyến."

Chu Yến Cầm lập tức nói về đây anh và em sẽ cùng đem con đi.

Đỗ Nhược Hành nói, anh đừng tới thêm phiền.

Cách một lát Chu Yến Cầm mới nói hai tiếng: "Cảm ơn."

Anh ta nói hai từ này với giọng điệu không thể bình tĩnh nổi nữa, hai từ bao hàm đủ loại tâm tình phức tạp. Đỗ Nhược Hành lạnh lùng đáp lại: "Anh đừng hiểu lầm. Đề Đề muốn chuyển về thành phố T học, tôi chỉ là đi cùng con gái tôi thôi."

Chu Yến Cầm suy nghĩ trong chốc lát mới từ từ nói: "Ước muốn của Đề Đề không chỉ có vậy."

"Tôi biết." Đỗ Nhược Hành nhàn nhạt mở miệng, "Nhưng chuyện con bé muốn thực sự không có khả năng."

Đỗ Nhược Hành nói chuyện rất dứt khoát khiến Chu Yến Cầm nhất thời cứng họng sau đó hỏi cô có cần đặt giúp vé máy bay không.

Đỗ Nhược Hành nói không có.

Chu Yến Cầm lại hỏi: "Có cần anh ra sân bay đón không?"

"Cảm ơn nhưng không cần."

Xế chiều hôm ấy, Đỗ Nhược Hành nhận được điện thoại của luật sư Chương Nhất Minh, hai người hẹn gặp mặt ở một quán trà yên tĩnh để tiện bàn việc. Đỗ Nhược Hành xem rõ bản chuyển nhượng quyền sở hữa tài sản mà Chu Yến Cầm đã ký một lần trước khi đặt bút ký. Theo như văn bản này, Chu Yến Cầm ngoài chuyển nhượng cho cô toàn bộ cổ phần Viễn Hành anh ta nắm trong tay, còn thêm một bất động sản nữa.

Đỗ Nhược Hành hỏi luật sư: "Trừ những thứ này ra ở ngoài, trong tay anh ta bây giờ còn lại tài sản gì?"

Chương Nhất Minh ờm một tiếng sau đó mới đáp: "Cũng không còn gì nhiều, tòa biệt thự nhà họ Chu và một thẻ tài khoản tầm mấy vạn."

Đỗ Nhược Hành liền cúi đầu ký tên, thời điểm ký tên rất dứt khoát, ngược lại luật sư Chương lại có chút đăm chiêu. Sau khi xong công việc, hai người có bàn nhau mấy câu, Chương Nhất Minh rốt cục không kìm chế được nữa nói quả thạt không hiểu mấy con người ở thành phố T kia bị gì nữa, anh ta đã gặp mấy trường hợp coi tiền tài như đồ chơi đá qua đá lại như thế này rồi.

Anh ta nói thế này: "Mấy ngày hôm trước tôi cũng thụ lý một vụ chuyển nhượng tài sản y như vậy ở thành phố T, một người phụ nữ yêu cầu tôi làm hợp đồng chuyển nhượng tất cả tài sản cho chồng trước của mình. Trông tình trạng cô ấy lúc đó rất đau khổ, giống như vẫn còn rát yêu người đàn ông kia, cô ấy đeo một chiếc kính đen to, mục đích chắc là để che đô mắt sưng đỏ. Nhưng dù vậy vẫn ký tên rất kiên quyết. Hiện tại Chu tiên sinh cũng vậy. Đem toàn bộ tài sản chuyển cho cô là vợ trước không chút do dự. Người bình thường như tôi suy nghĩ nát óc vẫn không hiểu tại sao họ lại làm vậy."

Đỗ Nhược Hành đờ đẫn trong chốc lát, lúc phục hồi tinh thần khẽ cười hỏi "Luật sư Chương, anh đã kết hôn chưa?"

Đối phương chỉ vào ngón tay áp út trống không của mình đáp: "Tôi đã ly hôn."

Đỗ Nhược Hành nói: "Khó trách."

Đến buổi tối, Đỗ Nhược Hành nhận được điện thoại của Tô Cầu, cô bạn nhanh nhảu bảo mới nghe tin tức ở thành phố T truyền về, mấy đại cổ đông của Viễn Hành sắp bị Chu Yến Cầm chọc cho tức chết rồi, ngày mai khẳng định giá cổ phiếu của Viễn Hành sẽ hạ giá thảm thương luôn cho mà xem.

Lúc ấy Đỗ Nhược Hành đang ở phòng bếp làm bánh kem cho Chu Đề, kẹp điện thoại bên tai nên nghe không rõ lắm.

Giọng điệu Tô Cầu rất vui vẻ: "Ngày mai tớ nhất định sẽ mua một đống cổ phiếu của Viễn Hành. Mua vào với giá thấp, qua một thời gian ngắn nữa nhất định sẽ kiếm lãi gấp bội."

Đỗ Nhược Hành cười nói: "Sao cậu lại tự tin bảo thế. Cũng có khả năng Viễn Hành sẽ sụp đổ nhanh chóng à."

Tô Cầu bảo làm sao có chuyện ấy, dù sao Tổng giám đốc kì kế vẫn sẽ là Chu Yến Cầm, mặc dù tớ không thể coi trọng nhân phẩm của anh ta nhưng đối với kinh nghiệm cũng như thực lực trong việc làm ăn của anh ta, tớ rất tin tưởng nhé.

Đỗ Nhược Hành trầm mặc một lúc lâu, mãi mới chậm rì rì nói làm sao cậu biết Tổng giám đốc nhiệm kỳ tới là ai, tớ vẫn chưa quyết định là ai cơ mà.

Tô Cầu đáp rất tự nhiên: "Trừ Chu Yến Cầm ra thì cậu còn có thể chọn ai. Nếu chọn người khác thì khó có thể đảm bảo Viễn Hành sẽ phát triển thịnh vượng như bây giờ. Danh tiếng của Chu Yến cầm trong giới làm ăn ở thành phố T có tốt có xấu, nhưng dựa vào gương mặt, cái đầu cùng mánh khóe làm ăn của anh ta thì mọi người trong giới làm ăn vẫn khá coi trọng. Dù sao cậu cũng sẽ không vì ân oán cá nhân, cảm xúc yêu ghét mà kéo ngã cả một tập đoàn lớn nhất nhì nước sụp đổ đấy chứ? Trừ Chu Yến Cầm ra cậu còn có người nào để cân nhắc nữa. Khang Thần sao? Tớ tin tưởng cậu thà tìm đến công ty săn đầu người để lôi kéo một người nào đó chứ cũng không chọn Khang Thần."

"Tại sao?"

Tô Cầu lại vừa cười vừa nói: "Cậu không muốn sau khi lớn lên Chu Đề sẽ ghét cậu bởi vì con bé rất yêu ba nó."

". . . . . ."

Cuối cùng Tô Cầu vẫn không thể kìm chế được thói quen khinh bỉ Chu Yến Cầm: "Chồng cũ của cậu đúng là thích tự tìm khổ, vì cái gì mà sau khi ly hôn còn có thể chịu khổ dâng cho cậu cả tập đoàn Viễn Hành vậy nhỉ? Anh ta không xem lại thử ngày xưa mình đã làm gì, hiện tại có làm thế nào cũng khiến người ta nghi ngờ."

Sau nửa giờ Đỗ Nhược Hành nhận được cuộc gọi từ mẹ Đỗ. Trong cuộc trò chuyện bà ấy đã nói: "Yến Cầm đã làm đến mức này, con cũng nên phục hôn thôi."

Đỗ Nhược Hành đem bánh kem đến cho Chu Đề, sau đó đi tới ban công nói: "Ba năm nay mẹ không chịu gọi cho con một cuộc điện thoại nào, hiện tại cuối cùng cũng đã gọi tới nhưng cũng chỉ vì chủ đề này?”

Mẹ Đỗ thấp giọng nói: "Yến Cầm đã biết mình sai, hiện tại toàn bộ tài sản cũng đã giao hết cho con, con còn có cái gì không thể thỏa mãn? Phạm nhân ngồi tù cũng có thời hạn được thả ra, chưa kể những người làm tốt còn có thể giảm kì hạn, ra tù họ lại trở lại là công dân tốt của xã hội. Nếu như con không tha thứ chẳng lẽ cho rằng người có tồi không có cơ hội nhận được sự tha thứ?"

"Huống chi giữa hai con còn có Đề Đề." Mẹ Đỗ lại tiếp tục dạy dỗ con gái mình, "Làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau, đừng quá đáng quá sau này lại khó xử với con gái mình."

Đỗ Nhược Hành cố nén kích động, bình thản nói: "Là do mẹ không biết rõ nguyên nhân."

Mẹ Đỗ hời hợt nói: "Ôi dào, nguyên nhân ly hôn của hai đứa thì có gì mới mẻ? Trên cõi đời này, đàn ông lạc lối nhiều như vậy, chỉ có con coi nó là chuyện quan trọng. Sauk hi ly hôn con sống có vui vẻ không? Một người phụ nữ ly hôn mang theo con gái, năm đó mẹ chính là hình ảnh của con lúc này, con cho rằng mẹ không hiểu những cảm xúc lúc cô đơn, yếu đuối?"

". . . . . ."

"Còn nữa, Yến cầm thực sự bị con hành hạ thảm quá rồi, lỡ như mẹ nói lỡ như có ngày nó thực sự chết đi, con sẽ vui vẻ hả?" Mẹ Đỗ nói, "Từ lúc còn nhỏ mẹ đã nói với con rất nhiều lần, làm việc phải biết chừng mực."

Đỗ Nhược Hành căn bản nói không nên lời, suy nghĩ miên man hết điều này đến điều nọ. Mẹ Đỗ thấy Đỗ Nhược hành im lặng thì cũng không nói gì nữa mà cúp điện thoại.

Trong lòng Đỗ Nhược Hành cảm thấy rất khó chịu, ngồi ngẩn người ở ghế trên ban công, kéo một chậu lại một chậu cây đến nhổ cỏ. Không lâu sau cô lại nhận được cú điện thoại thứ ba trong ngày, chuông điện thoại vang lên thật lâu Đỗ Nhược Hành mới cầm điện thoại, nhìn tên người gọi tới, là Khang Thần.

Đỗ Nhược Hành mở máy, bên kia đầu dây im lặng mấy giây mới nói: "Anh là Khang Thần."

"Em biết."

"Thủ tục từ chức của em còn cần một con dấu, dạo này anh bận quá nên chưa kịp làm chuyện này." Anh ta nói, "Ngày mai anh sẽ về thành phố S xử lý chuyện này."

Đỗ Nhược Hành nói không cần gấp.

Hai người đều trầm mặc một lát. Khang Thần nói: "Dù sao anh cũng phải nói lời xin lỗi em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.