Thể loại: Cổ đại, xuyên không
Khi mở mắt ra lần nữa, Trinh Vân Du cảm thấy tay chân lạnh băng, khóa chặt không thể cử động, qua lớp băng dày cô chỉ cảm thấy bầu trời một màu xám xịt. Cô cố gắng hồi tưởng lại những gì đã xảy ra. cô chỉ nhớ rằng cô bị một tên cướp chặn đường, cô bị xô ra ngoài đường, lúc đó cô chỉ nghe thấy tiếng còi hỗn loạn.
"Xuyên không?" Cô không hứng thú với việc làm nữ chính ngôn tình cô chỉ muốn làm nhân viên hết mình với công việc. Nhưng vì cái gì mà cô bị xuyên qua nơi hẻo lánh âm u này, cô càng nghĩ hẳn là do kiếp trước gây tai họa cho kiếp này.
Qúa buồn chán nên cô đã cất tiếng hát, tiếng hát của cô đã thu hút đàn quạ lớn. Ngày này qua ngày khác vết nứt do đàn quạ làm cứ lớn dần rồi hồ băng nứt ra.
Cô lợi dung mảnh băng vỡ chạy thật nhanh ra khỏi hồ...Trên cao là trời xanh, bên dưới là đồng vắng. Tiểu Du tự nhủ, nếu đã được xuyên không, chắc chắn cô phải là nữ chính oanh oanh liệt liệt, không thể bị héo khô ở đây được..
Bình luận truyện