Biến Dị: Dị Giới

Chương 388: - 390: Quyết chiến cuối cùng




Mọi người mau mau bước tới, tiến hành lục soát.” Trưởng thị vệ Cù Nghiêm nói

“Không phải đây là sinh tồn à, thế thì đem theo vũ khí dạng gì chẳng được, tại sao lại lục soát chúng ta?” Có người bất bình hỏi

“Không được đem theo lương khô vào Vạn Mộc Lâm, đây là sinh tồn, có nghĩa là các ngươi phải tự đi kiếm ăn, ai có ý kiến có thể gặp Lễ Thân Vương.” Cù Nghiêm đanh mặt nói

“Điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ phải tranh giành thực phẩm!” Lẫn trong đám thí sinh có người tức giận hét lớn

~~~~~

“Cuộc thi bắt đầu.” Cù Nghiêm nói sau khi tất cả mọi người đã được lục soát

Vụt, vụt, từng đợt thân ảnh lao vào, biến mất ở trong rừng sâu, cũng có người kết thành tốp năm tốp ba, thận trọng tiến vào Vạn Mộc Lâm

Đêm hôm đó

Cao Phúc Nguyên đang ngồi xếp bằng tu luyện bên đống lửa được nhóm lên thì có tiếng bước chân, tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng chân đạp lên cành cây khô gãy trên mặt đất cùng với tiếng kêu đêm của cú mèo hoà thành một bản hoà ca nghe đến rợn người!

“Ai?” Cao Phúc Nguyên nói, vẫn nhà định tự tại ngồi đó, xếp bằng xem như không có chuyện gì xảy ra

“Mùi thịt thơm quá huynh đệ có gì ăn được không?” Một người thiếu niên béo tốt tiến đến hỏi



Cao Phúc Nguyên ném cho kẻ đó một cái đùi thỏ của con thỏ hắn đang quay trên đống lửa:” Ngồi.” Cao Phúc Nguyên nói như ra lệnh

“Tại hạ Phan La, con trai của giáo đầu cấm quân Phan Huy Dũng, người huynh đệ tên là...” Phan La không khách khí, ăn luôn đùi thỏ, vừa ăn vừa tự giới thiệu

“ Cao Phúc Nguyên “ Cao Phúc Nguyên mở ra một con mắt, nhàn định đáp lại

“Nguyên lai là đệ nhất văn thi Cao Phúc Nguyên, kính ngưỡng đã lâu” Phan La ăn xong, lấy tay quệt mép nói

Màn đêm tĩnh lặng, bỗng ở phía tây xa xa, có một cột khói màu trắng nổi lên: “Đó là tín hiệu cầu cứu.” Phan La đứng lên, kích động nói

“Ngồi xuống đi, không phải việc của chúng ta.” Cao Phúc Nguyên nói “ Nhà ngươi ở đâu?” Vừa nói vừa ung dung xẻo thịt con thỏ, bỏ vô miệng nhai

“ Phía nam hoàng thành, căn nhà mà có ba lầu, trước cửa trồng hai cây lê là nhà của ta.” Phan La đáp

“Im!” Cao Phúc Nguyên quát khẽ, Cao Phúc Nguyên ngửi được mùi sát ý nồng đậm tại chung quanh

“Bốn người, trang bị vũ khí đầy đủ.” Phan La cũng không phải là phế vật, hắn đã là Luyện Bì Cảnh, ở tuổi 15 như hắn, có thể đứng vững ở luyện thể cảnh tại Kim Thành Quốc cũng được tính là tài giỏi

Bón đạo thân ảnh đeo mặt nạo mặt áo hắc y lao vút ra, mỗi người bên hông đều đeo một thanh kiếm sắc. Họ chia làm bốn hướng bao vây Cao Phúc Nguyên và Phan La. Tên dẫn đầu nói:” Nguyên lai là con trai của Cao Tể Tướng và Phan Cấm Quân “

“Các ngươi là ai? “Vì sao lại bao vây chúng ta?

“Bình dân bách tính, kẻ mà bọn cẩu quan các ngươi hay đè đầu cưỡi cổ “ Một trong bốn kẻ bất bình nói

Ở khắp nơi, đâu đâu cũng có kẻ cai trị và người bị trị, và ở Kim Thành Quốc, người cai trị chính là quan lại, còn kẻ bị trị chính là thường dân. Tuy cũng có quan tốt, nhưng lác đác không có mấy, những tiếng kêu rên siết của nhân dân luôn bị bịt mồm bịt miệng, không đến được tai những người lãnh đạo nặng lòng với đất nước như Lễ Thân Vương, Quốc Chủ. Những nhà nông phải nộp tô gấp 2-3 lần mức thu quy định của nhà nước, mà những con số dư đấy lại chảy vào tay quan lại địa phương, những thường dân đã phải ta thán đến nổi trước khi chết họ trăn trối lại với thế hệ sau rằng

“Con ơi nhớ lấy lời này

Cướp đêm là giặc cướp ngày là quan!”

“Ừm, vậy đi, ta đã nghe và hiểu các ngươi, các ngươi bị bóc lột nặng nề, mai này ta sẽ tâu lên hoàng thượng, quan tâm đến các ngươi nhiều hơn, bãi bỏ tô thuế, thanh lọc quan lại!” Cao Phúc Nguyên nói

“Dựa vào gì ngươi được gặp hoàng thượng? Đựa vào thứ gì ta phải tin vào nòi giống của bọn tham quan? Bọn bay điểm chỉ vào trương giấy nợ này, ngày sau sẽ có kẻ đến đòi tận nhà các ngươi. Điểm chỉ hoặc chết!” Tên thủ lĩnh đanh giọng ra lệnh, vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy, khỏi nhìn cũng biết liền là giấy nợ!

Trong suy nghĩ của bọn chúng, Cao Phúc Nguyên chỉ giỏi văn mà thôi, cũng trông bộ Phan La béo tốt trắng trẻo, liền liên tưởng đến bọn công tử bột, nên bọn chúng trắng trợn nói ra ý định của mình

“Ta đi thôi ” Chữ “thôi “của Cao Phúc Nguyên vừa rơi ra, tên đeo mặt nạ đứng gần nhất bỗng nhiên ngã gục xuống, trên ngực của hắn có một cây kim siêu nhỏ, ba tên khác chưa kịp phản ứng, thì đã nghe “cốp,cốp,cốp “ ba tiếng, Cao Phúc Nguyên lấy tay chặt vào gáy của ba tên còn lại, cả ba đều té xuống đất

“Ngươi giết người!” Phan La hãi hùng la lên. Phải biết ở Kinh Thành giết người là một tội nặng đằng này Cao Phúc Nguyên một hơi động sát thủ với bốn mạng người. Chuyện này nếu để lộ ra ngoài, Phan La tất bị liên luỵ, đến lúc đó cả cái mạng mình cũng góp vào!

“Không, chỉ cho bọn chúng đi ngủ một chút mà mà thôi.” Cao Phúc Nguyên nói xong phóng vút vào rưng sâu. Để lại Phan La đứng như trời trồng ở đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.