Biến Dị: Dị Giới

Chương 20: Thân phận của Mập Mạp.




Bị kiếm ý bao phủ, khí thế U Minh lang vương bộc phát ra lúc lập tức bị áp chế. Cảm giác được khí thế của mình bị như vậy, con ngươi U Minh lang vương co rụt lại, ánh mắt vô cùng trầm trọng.

Lần này, nó đã coi Dương Diệp là đối thủ chân chính.

Đúng vậy, bằng vào mỗi kiếm ý thôi, U Minh lang vương liền phải nghiêm túc đối đãi, đây chính là sự kinh khủng của kiếm ý! 

"Gràoooo!

Một tiếng sói tru kinh thiên, U Minh lang vương vọt nhảy lên vồ lấy Dương Diệp, hai móng mang theo hàn quang lóa như tuyết xen lẫn với tiếng xé gió chói tai.

Tốc độ cực nhanh, sức mạnh cực lớn, so với lúc trước không chỉ mạnh hơn gấp đôi! 

Ngay khoảnh khắc mà U Minh lang vương vọt lên, Dương Diệp cũng động. Hắn cất bước chạy về phía U Minh lang vương, khi cách U Minh lang vương chỉ còn khoảng hai trượng, Dương Diệp híp hai mắt, thi triển ra Tật Phong Bộ, mang theo một vệt tàn ảnh mà nhảy lên, sau đó "choang" một tiếng, rút kiếm đâm vào chân U Minh lang vương.

Đương nhiên U Minh lang vương sẽ không trốn, trong mắt nó huyền bảo của nhân loại cũng chả mạnh hơn cây cối bao nhiêu!

Song lần này nó sai rồi! 

Soạt!

Trường kiếm không gặp được bao nhiêu trở ngại, trực tiếp đâm vào cái chân trái có kích thước còn lớn hơn thân thể Dương Diệp của U Minh lang vương. Bị kiếm đâm phải, con ngươi U Minh lang vương kịch liệt co rụt lại, nhân loại trước mắt lại có thể phá vỡ phòng ngự của nó. Nó lập tức vừa sợ vừa giận, móng vuốt bên phải đang hạ xuống Dương Diệp lại lần nữa gia tăng thêm sức mạnh.

Trường kiếm mới vừa đâm vào chân trái U Minh lang vương, Dương Diệp liền chuẩn bị thu kiếm nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, móng vuốt sói của U Minh lang vương đã vồ đến. Hắn cũng không dám đưa mình chịu lấy, Dương Diệp quả quyết bỏ kiếm, thi triển ra Tật Phong Bộ nhảy lùi về sau, tránh né khỏi móng vuốt của U Minh lang vương. 

Phành!

Móng vuốt vồ vào khoảng không, thân thể U Minh lang vương đáp xuống mặt đất, ngay lập tức mặt đất nơi U Minh lang vương đáp xuống bị sụp lún.

U Minh lang vương cúi đầu trường kiếm vẫn còn cắm vào trên chân mình, lại nhìn Dương Diệp một chút rồi chợt ngửa đầu gầm lên giận dữ, nó đã thật sự nổi giận rồi. 

Hai chân sau đạp mạnh, thân thể cao lớn như một ngọn núi nhỏ lao về phía Dương Diệp, vào giờ khắc này, móng vuốt sắc bén như dao lóe sáng hàn quang làm người ta phải rét lạnh!

Nhìn thấy U Minh lang vương xông đến, Dương Diệp mặt không đổi sắc. Hắn giơ tay phải lên, hướng về phía cái chân trái của U Minh lang vương mà nói: "Đến đây!"

Dứt lời, thanh kiếm vốn cắm trên chân trái của U Minh lang vương đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh lanh lảnh rồi chợt hóa thành một vệt sáng bay về trong tay Dương Diệp. 

Kiếm vào tay, Dương Diệp lập tức chạy về phía U Minh lang vương, trong quá trình chạy đi ấy, bàn tay trái của hắn cũng không nhàn rỗi mà hóa thành kiếm chỉ, vung lên về phía U Minh lang vương.

Vụt vụt vụt vụt vụt!

Năm luồng kiếm khí kim sắc nối tiếp nhau bắn nhanh về phía U Minh lang vương! 

U Minh lang vương vẫn là không tránh né, nó khinh thường tránh né, đương nhiên, khoảng cách gần như thế, nó cũng không cách nào tránh né!

Soạt soạt soạt soạt soạt!

Năm luồng huyền khí kim sắc không tạo thành thương tổn quá lớn với U Minh lang vương nhưng cũng không phải vô ích, bởi vì trên đầu của nó đã có thêm năm lỗ máu! 

Nó lại bị tên nhân loại trước mắt này tổn thương?

Nhận ra khác thường trên mặt, U Minh lang vương sững sờ, tiếp theo là tức giận. Trong nháy mắt nó trở nên dữ tợn, cái miệng há lớn, hung hãn cắn về phía Dương Diệp đã ở trong gang tấc. Xem bộ dạng này, nó là đã chân chính muốn giết thật rồi.

U Minh lang vương khinh thị Dương Diệp, vì tôn nghiêm của thú vương gì gì đó mà đối cứng với công kích của Dương Diệp, nhưng Dương Diệp thì không. Hắn hiểu được nghênh dài tránh ngắn, hiểu được sở trường và khuyết điểm của mình! 

Ngay lúc cái miệng sói đầy mùi máu tanh của U Minh lang vương sắp chạm vào bản thân, Dương Diệp đột nhiên dừng lại, sau đó chân phải khẽ đạp xuống mặt đất, thi triển ra Tật Phong Bộ, vọt về phía bên phải U Minh lang vương, tránh khỏi cú tấn công của U Minh lang vương.

Sau khi tránh thoát khỏi cú vồ đến kia, Dương Diệp lập tức rút kiếm ra, sau đó chém ra hơn mười vệt máu trên phần cơ thể bên phải của U Minh lang vương.

U Minh lang vương dừng bước, xoay người lại, mà lúc này Dương Diệp đã ở ngoài mười trượng. 

Nhìn phần cơ thể bên phải và cái đầu đang không ngừng chảy máu của U Minh lang vương, Dương Diệp đã hiểu ra một chuyện, đó chính là huyền thú cũng không đáng sợ như vậy. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể phá vỡ phòng ngự của chúng. Nếu như có thể phá vỡ phòng ngự của chúng, vậy thì hình thể khổng lồ của chúng nó chính là một mục tiêu sống!

U Minh lang vương không xông lên nữa, dưới sự áp chế của thứ không rõ tên kia, bất kể là tốc độ hay là chiến ý của nó đều giảm xuống vài phần. Đương nhiên, quan trọng nhất là nhân loại trước mắt này có thể phá vỡ phòng ngự của nó. Một khi hắn có thể phá vỡ phòng ngự của nó, vậy thì ưu thế của nó gần như không còn lại gì!

Nhân loại trước mắt và hai huyền thú kia cũng không phải là đến tranh đoạt địa bàn, giữa bọn họ và nó không có thâm thù đại hận gì, thực sự không cần thiết chơi đến chiến đấu sinh tử. Bởi vì nếu như chơi đến sống đến chết thì lúc nó giao chiến với nhân loại trước mắt này, nhóc con màu tím thần bí kia sẽ thi triển uy áp kinh khủng kia đối với nó, đến lúc đó đừng hòng muốn đánh nữa, trực tiếp chờ chết đi! 

Cho nên, dường như đã không cần thiết chiến đấu nữa!

Dương Diệp chầm chậm đi về phía U Minh lang vương, khi đi đến trong phạm vi hai trượng trước mặt nó, hắn nói: "Lang vương, nếu ta muốn giết ngươi, lúc này ngươi đã chết. Theo ta đi, sau đó ăn thịt thơm, uống rượu ngon." Nếu như có thể thu phục lang vương này, vậy thì sau này hắn lại có thêm một siêu cấp bảo tiêu bảo vệ mình!

U Minh lang vương nhìn Dương Diệp rất lâu, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu. Nếu như nó thần phục một nhân loại, vậy thì nó sẽ trở thành trò cười của đám huyền thú huyền thú vương giai trong khu vực này. Nó có thể chết nhưng nó không thể vứt bỏ tôn nghiêm. 

Thấy U Minh lang vương lắc đầu, Dương Diệp nhướng mày, đúng lúc này, Tiểu Hôi và chồn tía đi đến. Chồn tía hung hăng trừng U Minh lang vương, U Minh lang vương cũng có vẻ rất sợ hãi chồn tía, lập tức lui về phía sau mấy bước, không dám đối diện với chồn tía.

Tiểu Hôi đi tới trước mặt U Minh lang vương, trao đổi với U Minh lang vương.

Theo cuộc huyên thuyên của Tiểu Hôi, U Minh lang vương mở to hai mắt, cuối cùng quả thực là mắt mở to đến bằng cả cái đầu người. 

Một lát sau, U Minh lang vương nhìn về Dương Diệp, chuẩn xác mà nói là nhìn về phía bụng của Dương Diệp.

Thấy thế, Dương Diệp giãn đôi mày, nhìn hướng về phía chồn tía mà nói: "Nhóc con, giúp ta đưa nó vào!"

Chồn tía dường như vô cùng không thích U Minh lang vương, lập tức dùng sức lắc lắc đầu, nó còn lâu mới cho con huyền thú không nghe biết lời nó này đi hưởng thụ chỗ tốt! 

Dương Diệp cười khổ không biết làm sao, lập tức nhẹ giọng nói: "Nhóc con, mi nghĩ thử xem, nếu như nó theo chúng ta, sau này còn chẳng phải là mặc cho mi tùy ý bắt nạt sao?"

Chồn tía mắt sáng rỡ, sau đó gật gật đầu, vung móng vuốt về phía U Minh lang vương, U Minh lang vương lập tức hóa thành một vệt sáng rồi chui vào trong cơ thể Dương Diệp.

Trong cơ thể Dương Diệp, khi U Minh lang vương nhìn thấy không gian vòng xoáy kia, U Minh lang vương không thể bình tĩnh nổi, khi nhìn thấy hồ huyền khí kim sắc kia, nó như thể ăn phải thuốc kích thích, có vẻ vô cùng kích động và hưng phấn, sau đó ngao một tiếng vọt vào trong ao huyền khí. 

Ngay lúc nó muốn nhảy vào trong hồ huyền khí, nhóc con xuất hiện trước mặt của nó, sau đó uy áp phô thiên cái địa kia ép tới U Minh lang vương, làm cho thân hình U Minh lang vương lập tức ngừng lại, không dám đi thêm bước nào nữa.

Chồn tía nhìn chằm chằm U Minh lang vương bằng ánh mắt bất thiện. Tên trước mắt này lại muốn đi vào huyền khí trì, thật là si tâm vọng tưởng, đó là của nó!

Ở bên trong vòng xoáy đan điền, Dương Diệp không biết chồn tía và U Minh lang vương kia nói cái gì, sau khi ra ngoài thái độ của U Minh lang vương đối với nhóc con từ sợ hãi kiêng dè lúc đầu biến thành nịnh bợ lấy lòng, kêu bò thì bò, nói chung là kêu đâu làm đó, Dương Diệp nhìn mà trợn mắt hốc mồm. 

Sau chốc lát U Minh lang vương thông qua chồn tía biểu đạt nguyện ý thần phục Dương Diệp, chỉ là có một việc khó khăn nó hi vọng Dương Diệp hỗ trợ giải quyết. Cái khó khăn này là nó đi rồi, đàn sói làm sao bây giờ?

Phải biết rằng, ở trong khu vực này, một tộc quần không có vương thì sẽ bị tộc đàn khác ức hiếp, đừng nói địa bàn bị cướp, thậm chí còn sẽ bị tộc đàn khác nô dịch. Cho nên nó hy vọng Dương Diệp giải quyết vấn đề này, như vậy nó liền cam tâm tình nguyện đi theo Dương Diệp.

Vấn đề này của U Minh lang vương căn bản không phải là cái gì khó khăn với Dương Diệp, Dương Diệp vung tay lên, hào khí can vân (1) mà nói: "Tộc đàn khác? Yên tâm, chúng ta sẽ đi đến từng nơi một, đợi đến khi chúng nó đều không có vương hết thì còn ai bắt nạt ai được nữa?" 

Cứ như vậy, Dương Diệp lại có thêm một siêu cấp tay chân, mà tên tay chân này được Dương Diệp gọi là Tiểu Ngân!

***

(1) Hào khí can vân: Hào khí - khí phách anh dũng, hào hùng; can vân - vào đến trời cao, thành ngữ ý chỉ vô cùng có khí phách, phóng khoáng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.