Bích Vân Thần Chưởng

Chương 47: Ngoại truyện 2: Sự việc cuộc đua chó




Mà đúng lúc đó, Dung Tú giãy giụa đứng dậy, chỉ vào mũi Tô Tích Lạc, tức giận đùng đùng nói, “Huynh vừa mới ôm muội, sờ mó muội, rồi còn hôn muội, từ giờ trở đi huynh phải chịu trách nhiệm với muội!”

O(╯□╰)o.

Khoảng đỏ trên mặt Tô Tích Lạc còn chưa kịp tan hết, sắc mặt nhất thời cứng ngắc. Nhìn lại người nào đó mới vừa rồi còn “mắt say lờ đờ”, hiện giờ còn đâu vẻ say rượu nữa, ngược lại có vài phần đắc ý khi thực hiện được âm mưu.

Nhân lúc hắn đang ngẩn ngơ hóa đá tại chỗ, Dung Tú lại vươn tay ra, thò vào trong tay áo Tô Tích Lạc. Lục lọi trong tay áo hắn nửa ngày, vất vả lắm mới lôi được đồ vật trong tay áo hắn ra.

Cô cầm lấy bút, lại cầm một tờ giấy, viết viết vẽ vẽ một lát, sau đó đưa mảnh giấy trong tay cho Tô Tích Lạc. Tô Tích Lạc nhận lấy mảnh giấy, nhìn xuống, gương mặt giật giật. Chỉ thấy trên giấy viết một đoạn như sau.

“Từ giờ trở đi: Huynh chỉ được đối tốt với một mình muội;

Phải yêu chiều muội, không được gạt muội;

Những chuyện đã hứa với muội, huynh đều phải làm được;

Mỗi câu nói với muội đều phải là thật lòng.

Không được gạt muội, mắng muội, phải quan tâm đến muội;

Người khác bắt nạt muội, huynh phải là người đầu tiên giúp muội;

Muội vui vẻ, huynh phải vui theo muội;

Muội không vui, huynh phải dỗ cho muội vui;

Vĩnh viễn đều phải cảm thấy muội là người xinh đẹp nhất;

Trong mộng cũng chỉ được nhìn muội; trong lòng chỉ có muội……”

“Tú Tú, mấy câu này muội học từ đâu vậy.” Tô Tích Lạc cầm tờ giấy kia, ngẩng đầu, tha thiết nhìn cô.

“Học từ đâu ư, đương nhiên là học theo Liễu Nguyệt Hồng được xưng là Sư tử Hà Đông rồi.” Đương nhiên những lời này, Dung Tú chỉ dám nói trong lòng, chủ yếu là sợ đem cái tên “Sư tử Hà Đông” này ra sẽ dọa cho Tô Tích Lạc sợ chạy mất dép. Thật ra, cô là kiểu người bắt nạt người quen nhưng lại sợ người lạ, đối với những người thân thuộc, cô sẽ không hề nể nang mà bắt nạt, ví dụ như ông bố Dung Dịch của cô.

[Liễu Nguyệt Hồng: một nhân vật trong bộ phim Sư Tử Hà Đông] (http://phim3s.net/phim-le/su-tu-ha-dong-1_5420/)

Ha ha, cho nên nội tâm cô là vô cùng bạo lực. Vậy nên, nếu sau này cô và Tô Tích Lạc thành thân, khẳng định có xu thế phát triển giống như Liễu Nguyệt Hồng, mà Tô Tích Lạc sẽ trở thành anh chàng “Trần Quý Thường” đáng thương kia.

“Biểu ca, chuyện đó huynh không cần hỏi. Chẳng lẽ huynh không muốn chịu trách nhiệm với muội sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Tú nhăn nhúm lại, tội nghiệp nhìn Tô Tích Lạc.

Tô Tích Lạc vốn trong mắt chỉ có cô lập tức động lòng, đột nhiên vươn tay ra, kéo vào cô vào trong ngực. Trong lòng Dung Tú căn bản chưa hề có chuẩn bị, bất thình lình bị kéo, khiến cho cô trực tiếp đụng vào lồng ngực hắn, va chạm khiến cô váng đầu hoa mắt. Cô vừa muốn ngẩng đầu, sờ sờ cái trán bị đụng của mình, Tô Tích Lạc lần này đã rút được kinh nghiệm từ thất bại lần trước, chỉ hôn nhẹ lên vầng trán trắng ngần của cô một cái.

Mỗ nữ ngẩn ngơ. Mỗ nam cười cười, đôi con ngươi đen lấp lánh như bảo thạch.

Tô Tích Lạc dùng răng cắn đầu ngón tay của mình, ấn lên mảnh giấy. Sau đó mới trả lại mảnh giấy cho cô, trong mắt tràn đầy chân thành.

Dung Tú nhận lấy tờ giấy có thể coi là khế ước kia, cười đắc ý, trong mắt đầy vẻ vui sướng khi thực hiện được gian kế. Cô giơ tay lên, cười hì hì nói: “Biểu ca, huynh ký kết, đồng ý rồi nhé, về sau huynh chính là người của muội.”

Vì thế, Tô Tích Lạc vốn rất vui vẻ trong lòng, trên mặt lại thành ra chữ quýnh (囧).

Lại nói, hai người trong tửu lâu tâm tình đều vui vẻ. Nhưng trong Tam Vương phủ, còn có vị núi băng nào đó, tâm tình không hề tốt như vậy. Từ buổi tối trở về cùng Hạ Quán Linh, mặt của hắn vẫn đen sì sì.

Chuyện là, hắn vừa mới bế Hạ Quán Linh tách khỏi đám người, người trong ngực hắn liền không giả bộ nổi nữa, vội vã tìm nhà xí, giải quyết nhu cầu sinh lý của mình. Sau đó trên đường về nhà, Hạ Quán Linh lại ghé thăm bốn cái nhà xí, mất khoảng một canh giờ. Thật vất vả đến Vương phủ, Hạ Quán Linh đương nhiên là lại vội vàng chạy vào nhà xí.

Mà Tô Cẩn Hạo hỏi Vương tổng quản mới biết, Dung Tú đến giờ vẫn chưa về. Vậy nên khuôn mặt hắn cứ thế mà đen sầm đen sì. Người trong Vương phủ nhìn thấy bộ mặt Bao Công của hắn, đều tránh rất xa.

Lại một canh giờ trôi qua, Tô Cẩn Hạo ở trong thư phòng thật sự không nhịn nổi nữa. Vì thế, hắn đứng dậy, đi ra khỏi thư phòng. Vương tổng quản nhăn nhó, khúm núm đến trước mặt hắn, bẩm báo: “Bẩm Vương gia, tiểu nhân vừa nhìn rồi, Vương phi vẫn chưa về.”

“Nữ nhân chết tiệt!” Hắn liếc mắt về phía Tây viện, trầm giọng mắng một câu. Giọng điệu rõ ràng bất mãn không còn kiên nhẫn. Vừa rồi hắn ngồi trong thư phòng một canh giờ, nhìn tấu chương chồng chất như núi trước mặt, trong đầu lại toàn luẩn quẩn hình ảnh Dung Tú và hoàng đệ mình “thân mật” ở cùng một chỗ.

Trong lòng hắn bực bội, hận không thể một chưởng đập chết nữ nhân Dung Tú kia. Thế nhưng, ý nghĩ này vừa nảy sinh, hắn liền không còn tâm trí đâu mà làm việc. Người không biết còn tưởng hắn nhốt mình trong thư phòng vì lo nghĩ chuyện quốc gia đại sự. Người biết chuyện, ví như Vương tổng quản, lại toát mồ hôi lạnh ròng ròng. Thời nay, làm quản gia trong Vương phủ cũng có dễ dàng gì đâu.

Tô Cẩn Hạo căm giận phất tay áo, nhấc chân ra cửa Vương phủ.

Trước cửa Vương phủ, Dung Tú và Tô Tích Lạc tay nắm tay, đang đi về phía này, trong không khí dường như cũng tràn ngập mùi vị ngọt ngào ngượng ngập.

“Tú Tú, thật sự không cần ta đưa muội về sao?” Tô Tích Lạc đỏ mặt hỏi, giọng điệu thân mật, Vương phủ trước kia cũng không phải hắn chưa từng vào, không biết vì sao lần này Dung Tú lại không cho hắn đưa cô vào.

“Biểu ca, giờ cũng muộn rồi. Huynh về trước đi.” Trong đầu Dung Tú giờ tràn ngập cảnh tượng nam nữ nhân vật chính chia tay sau lần hẹn hò đầu tiên trong tiểu thuyết ngôn tình. Hơn nữa, dù sao bây giờ cô vẫn còn cái mác Vương phi, nhỡ bị người ta nhìn thấy, tóm lại không tốt cho Tô Tích Lạc, vì hai chuyện này, cô kiên quyết không cho Tô Tích Lạc tiễn mình về tận Vương phủ.

“Vậy muội vào trước đi.” Tô Tích Lạc mím môi khẽ nói, trong giọng nói có vẻ lưu luyến không nỡ.

“Biểu ca, hay huynh đi trước đi, muội nhìn huynh đi, rồi muội sẽ vào.” Dung Tú cúi đầu kéo góc áo hắn, giọng điệu cũng đượm vẻ bịn rịn không rời.

Ánh mắt Tô Tích Lạc lập tức nhu hòa, hắn nhìn cô gái trước mặt, một buổi tối này, hắn đều cảm thấy chính mình như đang bay trên mây, mông lung mờ ảo, tất cả đều có vẻ không chân thật. Nhưng người trước mặt, quả thật đang cúi đầu, dịu dàng trò chuyện với hắn. Hắn vươn tay tới, khẽ ôm cô vào trong ngực, chỉ có như vậy mới có thể xua tan sự hoảng hốt trong lòng hắn.

“Tú Tú, buổi tối trời lạnh, không được đá chăn đấy nhé.” Tô Tích Lạc nhẹ giọng thì thào, Dung Tú trong ngực lại nhân cơ hội ăn đậu hũ của hắn. Cả người rúc vào ngực hắn cọ cọ, dường như cực kỳ ấm áp.

“Được rồi, đừng nghịch.” Hắn hôn lướt trên trán cô một cái, sau đó mới lưu luyến buông cô ra.

“Vậy ta đi trước, muội phải cẩn thận một chút.” Tô Tích Lạc vẫy vẫy tay, nhấc chân, chậm rãi biến mất trong màn đêm.

Hai người ở đây ngọt ngào, người nào đó trốn sau con sư tử đá lại sa sầm mặt. Nhất là khi Tô Tích Lạc kéo cô vào lòng, hôn khẽ một cái lên trán cô, khuôn mặt Tô Cẩn Hạo đã đen tới mức chuyển thành xơ xác tiêu điều.

Hắn hận không thể trực tiếp xông ra, hung hăng đánh tên hoàng đệ mình một quyền.

Có câu vợ của bạn không thể chọc, huống chi Dung Tú là hoàng tẩu hắn. Hắn nhắm ai không nhắm, không ngờ lại nhắm vào nàng ta.

Còn cả nữ nhân “vô liêm sỉ” kia, nàng ta cô đơn quá, hay là đói khát quá. Trượng phu của mình sờ sờ ra đây, lại đi dụ dỗ em chồng mình.

Thật sự là một đôi “Cẩu nam nữ”, Tô Cẩn Hạo hận đến mức nghiến răng ken két.

Dung Tú nhìn Tô Tích Lạc hoàn toàn biến mất trong đêm đen, bấy giờ mới kéo váy, định tiến vào Vương phủ. Không ngờ phía trước cô chợt xuất hiện ngọn núi sừng sững. Tô Cẩn Hạo lạnh mặt, chặn đường cô.

Dưới ống tay áo, hắn siết chặt nắm tay, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng không khống chế được cảm xúc, lại gây ra tội “tày trời tày bể”.

Dung Tú bị cảm giác tiêu điều ớn lạnh trên người hắn dọa sợ, thân thể bất giác lui về phía sau vài bước, duy trì khoảng cách nhất định với hắn.

Cô thầm kêu khổ trong lòng, không biết con ngựa giống chết tiệt này đột nhiên xuất hiện trước mặt là lại muốn làm gì mình đây. Nhưng có một điều cô có thể khẳng định, con ngựa giống chết tiệt này có lực sát thương siêu cấp, cho nên cô luôn nhắc nhở chính mình, phải chú ý người này.

“Ngươi đã chịu trở lại rồi à?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Tô Cẩn Hạo quanh quẩn trong bóng đêm, làm cho người ta cảm thấy thêm vài phần hiu quạnh.

“Ừ. Về rồi!” Dung Tú nuốt ngụm nước miếng, âm thầm bơm hơi cho bản thân.

Hai mắt Tô Cẩn Hạo nheo lại, từng bước một tới gần cô.

Tim Dung Tú nhảy loạn lên, cô nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh nơi này vắng vẻ không một bóng người. Đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của Tô Cẩn Hạo, cô có vài phần tin tưởng, con ngựa giống chết tiệt này hẳn là muốn “giết người diệt khẩu”. Sau khi suy đoán hành động của hắn, Dung Tú cũng không nén nổi lùi về phía sau.

“Cuối cùng cũng chịu về rồi à?” Tô Cẩn Hạo lại dùng chất giọng còn trầm thấp hơn khi nãy bội phần lặp lại , đôi mắt gắt gao khóa chặt vào nữ nhân trước mặt.

Oa phắc! Đây đâu phải truyện kinh dị, con ngựa giống chết tiệt này nửa đêm nửa hôm còn đi ra diễn vai Sadako là thế nào?

(Sadako: một nhân vật trong bộ phim kinh dị Ringu (Vòng tròn oan nghiệt) phát hành năm 1998 của đạo diễn người Nhật Hideo Nakata, chính là con ma đấy ợ )

Dung Tú bị bầu không khí tiêu điều ớn lạnh xung quanh đè nén quả thật không chịu nổi. Cô cắn răng, tra thêm dầu cho bản thân, sau đó tiến lên một bước, trực tiếp đối diện Tô Cẩn Hạo, “Rốt cuộc có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng? Khỏi cần quanh co lòng vòng, giả thần giả quỷ.”

Ngọn lửa trong đôi mắt Tô Cẩn Hạo đã cháy lên hừng hực. Hắn chậm rãi tiến lên, bàn tay to vươn ra, trực tiếp kéo Dung Tú vào trong lòng mình. Dung Tú bị hắn kéo mạnh như thế, cả người bị va đập không nhẹ. Cô vừa muốn giãy giụa, không ngờ Tô Cẩn Hạo lại càng dùng sức, không cho cô thoát khỏi lồng ngực của mình.

“Ngươi buông ta ra!” Dung Tú lớn tiếng quát.

Tô Cẩn Hạo hoàn toàn không đem lời của cô để vào tai, chỉ cứng rắn ép Dung Tú vào ngực mình, không cho cô giãy giụa chút nào.

“Họ Tô, ta bảo ngươi buông ra!” Dung Tú không thể động đậy, chỉ có thể dùng nắm tay ra sức đánh vào ngực hắn. Cô hối hận rồi, sớm biết thế này sẽ không để Tô Tích Lạc rời đi dễ dàng như vậy.

Tô Cẩn Hạo vẫn đứng yên, chịu đựng những nắm đấm của cô. “Muốn bổn vương buông ngươi ra ư, không có cửa đâu.” Hắn cong môi, giọng nói không có một chút độ ấm.

Chết tiệt, hắn đúng là bị ma xui quỷ ám mất rồi. Vừa rồi thấy Tô Tích Lạc ôm nàng ta như vậy, đầu hắn cũng nóng lên, khí huyết dâng trào, liền trực tiếp kéo Dung Tú vào lòng mình y như thế. Thế nhưng nữ nhân này lại phản kháng kịch liệt đến vậy, càng khiến cho hắn không thể buông tay.

“Sao nào, để cho nam nhân khác nắm tay hôn môi, chuyện dâm đãng như thế còn làm ra được, trước mặt bổn vương lại giả bộ như tiểu thư khuê các.” Tô Cẩn Hạo nghiến răng nghiến lợi nói. Có trời mới biết, hắn ghen tị với hoàng đệ mình đến cỡ nào.

Dung Tú nghe hắn nói như vậy, biết là khi nãy cô và Tô Tích Lạc về đến cửa, hắn đều thấy được rồi. Nhưng đối với lời nói của Tô Cẩn Hạo, cô cực kỳ bất mãn. Ôi chao, con ngựa giống chết tiệt này thường ngày thắm thiết với Hạ tiểu tam ở cách vách, sao không nói là dâm đãng đi. Còn cô mới chỉ cùng biểu ca nắm tay, hôn môi một chút, lại thành ra dâm oa dâm phụ rồi.

Con ngựa giống chết tiệt này thuần túy chính là vô cớ gây sự, đánh hắn!

Dung Tú chớp chớp mắt, liều mạng đè nén tâm tình gần như không khống chế nổi, trong lòng không ngừng làm vận động hơi thở, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, sau khi lặp lại mấy lần, mới ngước mắt lên nhìn vào gương mặt âm u kia, cất giọng ngọt ngào ỏn ẻn mà chính cô cũng không nhịn được muốn rớt da gà đầy đất, nói với Tô Cẩn Hạo: “Vương gia, không phải là chàng muốn ta làm thế này với chàng đấy chứ.”

Tay cô trúc trắc vuốt ve trên người hắn, bàn tay vừa dịu dàng vừa mang theo hơi ấm đi qua từng nơi, làm cho toàn thân Tô Cẩn Hạo cứng đờ, nhịn không được nheo mắt lại, đánh giá cô. Hắn không phải người hồ đồ, sẽ không tin cô đột nhiên đổi tính, ôn nhu với hắn như vậy. Chỉ có điều, trong lòng hắn cũng phải thừa nhận, Dung Tú nữ nhân này những khi yêu kiều như chim nhỏ nép vào người, cũng làm cho người ta thích.

Tuy không tin, nhưng hai ngọn lửa trong mắt Tô Cẩn Hạo cũng đã bị dập tắt. Hắn ngẩn người đứng đó, bàn tay vẫn ôm chặt cô như trước, chỉ có khóe môi dường như mỉm cười.

Đúng vào lúc hắn thả lỏng cảnh giác, đôi mắt Dung Tú vẫn rúc trong lồng ngực Tô Cẩn Hạo càng thêm đen lại, cô……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.