Bích Linh Ma Ảnh

Chương 40: Quản lí đẹp trai của bình minh




Trước đó lúc ta thu nhận Thiên Chỉ nhập môn đã truyền cho nó một trăm năm tu vi, tuy cũng không nhiều, nhưng ta phải tu hành mấy chục năm mới có thể hoàn toàn hồi phục nguyên khí.

Hiện giờ cách thời gian ta hồi phục nguyên khí vẫn còn mười mấy năm. Ta vào Phược Yêu trì, cứu được Thiên Chỉ trong hỗn độn sắp bị yêu tà bẻ tay bẻ chân ăn thịt ra, vừa ra khỏi hồ ta bèn chìm vào hôn mê.

Khí âm tà nhập thể, quấy nhiễu nguyên thần của ta, ta thầm áng chừng, không mất tám mươi một trăm năm chắc không tỉnh lại được.

Nhưng tám mươi một trăm năm chỉ là ước tính của ta, hiện giờ ta chỉ có thể nằm đó, nghe thấy âm thanh nhưng không nhìn thấy động tĩnh xung quanh, cũng không làm được gì, chỉ có thể nghe đám tiểu bối đứa sầu não đứa thở than, e là Tiên tôn không tỉnh lại được đâu.

Các ngươi xem thường ta quá rồi đó…

Trước ngày Thiên Chỉ xảy ra chuyện, ta đã phái Thiên Cổ ra ngoài làm việc, mãi đến khi ta hôn mê hơn một tháng nó mới về Không Linh, nhìn thấy kẻ “không thể tỉnh lại được” trong lời đám hậu bối là ta đây.

Ta vẫn nhớ hôm đó tiếng chim bên ngoài hót rất êm tai, tiếng gió lay cành liễu khiến tâm trạng an lành.

Nhưng kể từ khoảnh khắc Thiên Cổ đẩy cửa vào, ta lại bắt đầu cảm thấy ức chế vô cùng.

Nó vừa vào bèn quỳ sụp xuống, âm thanh đầu gối va xuống đất khiến ta nghe cũng xót cho nó.

“Sư phụ.” Nó gọi một tiếng rồi không còn động tĩnh gì nữa, một hồi lâu sau, cuối cùng nó cũng đến bên giường ta, lại một hồi lâu sau nữa, ta cảm giác được ngón tay của nó lướt trên má ta, không phải là khinh nhờn, cũng không giống như mê đắm, mà giống như tín đồ đang thành kính chạm vào thần linh nó tín ngưỡng.

Sờ mặt mà cũng sờ được đến trình độ này, đồ đệ của ta coi như cũng là một kỳ nhân trong giới yêu thầm.

Ta thầm thở dài.

“Sư phụ.” Nó lẩm bẩm bên tai ta, hệt như hôm đó ta say rượu, có điều lúc này thần trí nó tỉnh táo, lời nói hàm chứa sự kiên định cố chấp mà ta không tưởng tượng nổi: “Con sẽ khiến người tỉnh lại.”

Tự ta cũng có thể tỉnh lại được mà, con lo quái gì chứ…

Ta không nói được, nghe thấy tiếng bước chân của nó xa dần, sau đó xảy ra tranh chấp với Thiên Chỉ bên ngoài: “Sư huynh, huynh không thể đi!”

“Tránh ra.”

“Huynh không thể đi tìm Nguyệt Lão Hồng! Trên giang hồ có ai không biết quy tắc của cô ta đâu! Nếu huynh đi tìm cô ta vậy huynh phải làm sao?”

Nghe thấy cái tên Nguyệt Lão Hồng, lòng ta cũng vô cùng kinh ngạc. Nguyệt Lão Hồng mà Thiên Chỉ nói là một nữ yêu quái, tu vi của cô ta không yếu, trăm ngàn năm nay đã luyện được không ít linh đơn diệu dược, tự xưng là không ai không thể cứu. Nhưng thuốc của cô ta chỉ tặng cho kẻ cầu thuốc vì người mình yêu nhất, trong thiên hạ có vô số người yêu nhau, nhưng hiếm có ai đến chỗ cô ta cầu thuốc, vì cô ta còn có một yêu cầu.

Một mạng đổi một mạng.

Người muốn cầu thuốc phải làm vật cho cô ta thử thuốc. Là một yêu quái cực kỳ tà khí.

Thiên Chỉ khổ sở khuyên: “Sư huynh, nếu huynh đi thì há chẳng phải đem tâm tư huynh che giấu bao lâu nay công cáo thiên hạ sao? Lúc đó huynh kêu sư phụ làm sao đứng ở phái Không Linh nữa? Hơn nữa Nguyệt Lão Hồng… sẽ lấy mạng huynh đó, huynh…”

Thiên Cổ im lặng rất lâu: “Thiên Chỉ, sau này sư phụ chỉ còn mình đệ là đệ tử, đệ phải thu bớt tâm tính, đừng khiến người lo lắng thất vọng nữa.”

“Sư huynh! Sư huynh!”

Bên ngoài lại trở về yên lặng.

Ta cảm thấy mình hiện giờ đã đủ lo lắng thất vọng lắm rồi. Gạt hết mọi chuyện phức tạp sang một bên, chỉ nhìn vào bản chất…

Các ngươi… đều không tin ta có thể tự mình tỉnh lại sao…

Ít ngày sau, cuối cùng Thiên Cổ cũng cầu được thuốc về, nhưng nó tự mình ngự kiếm trở về, đến bên giường giúp ta uống thuốc.

Ta mở mắt, nhìn vào đôi mắt khẽ ướt của nó, nhất thời không biết nói gì thì hơn, chỉ đành thở dài hỏi: “Thiên Chỉ đâu?”

Thiên Cổ im lặng: “Đồ nhi sẽ đi đổi Thiên Chỉ về ngay.”

Đổi về? Ta nhíu mày: “Nó và con cùng đi tìm Nguyệt Lão Hồng? Nguyệt Lão Hồng giữ nó lại rồi sao?” Ta hỏi rõ ràng rành mạch như vậy, đến phiên Thiên Cổ lộ ra thần sắc kinh hãi hiếm thấy.

“Sao sư phụ biết…”

Ta tung chăn rời đi: “Ta đi cứu nó về rồi nói rõ với con sau.”

Thiên Cổ muốn kéo ta lại: “Sư phụ mới tỉnh không tiện…”

“Vi sư có tệ đến đâu đi nữa, chỉ dựa vào mớ tuổi này cũng có thể đè đầu cô ta.” Ta quay đầu nhìn Thiên Cổ, lạnh mặt với nó: “Sức khỏe vi sư thế nào ta tự có chừng mực, cần gì kẻ khác phán đoán xen vào bừa bãi.”

Thiên Cổ cứng người tái mặt.

“Không được đi theo.” Ta phẩy áo ngự kiếm mà đi.

Ta biết Thiên Cổ đối với ta rất tốt, nếu không cũng không cầu được thuốc này, nhưng lòng tốt của nó ta không gánh nổi, trải qua chuyện này, ta hiểu rằng giữ Thiên Cổ lại bên cạnh mong nó tĩnh tâm tu đạo vốn chỉ là ảo vọng của ta, chờ cứu được Thiên Chỉ rồi cũng là lúc ta phải lựa chọn.

Nhưng mà Thiên Chỉ… cũng là một phiền phức.

Lúc ta tìm đến sơn cốc Nguyệt Lão Hồng ở, Thiên Chỉ đang ôm Nguyệt Lão Hồng từ phía sau, thân mật nhận dạng các loại thảo dược với cô ta.

Ta lập tức ngây ra ở cửa.

Màn này thật sự khác quá xa với cảnh Thiên Chỉ bị đem đi hầm thuốc mà ta tưởng tượng, Thiên Chỉ nhìn thấy ta cũng ngẩn ra, lập tức nước mắt lưng tròng nhào tới trước chân ta khóc lớn: “Sư phụ! Là đồ nhi hôm đó bất hiếu, liên lụy người bị thương! Người muốn đánh muốn mắng đồ nhi đều cam lòng gánh chịu!”

Ta vẫn chưa phản ứng lại được, Nguyệt Lão Hồng kia đã ôm Thiên Chỉ từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Chàng khóc gì chứ, chẳng phải cô ta đã tỉnh rồi sao, chàng đừng đau lòng, tim ta cũng đau lắm.”

Ta tựa như bị thiên lôi đánh, ngây ra tại chỗ: “Tình… tình huống gì đây?”

Nguyệt Lão Hồng ngước mắt nhìn ta: “Đại đồ đệ của ngươi đến cầu thuốc, hắn đúng là thật lòng yêu ngươi, ta định theo quy tắc cũ lấy mạng hắn rồi đưa thuốc cho ngươi, nhưng có Thiên Chỉ đến, ta vừa gặp Thiên Chỉ đã yêu nên không cần mạng đại đồ đệ ngươi nữa, ngươi để Thiên Chỉ lại đây cho ta là được rồi.”

Những lời này của cô ta khiến ta suýt chút đứt hơi.

Ta nhìn cô ta rồi lại nhìn Thiên Chỉ: “Cô ta nói có thật không?” Ta chỉ sợ Thiên Chỉ vì cứu Thiên Cổ nên chịu thiệt, nào ngờ Thiên Chỉ lại xấu hổ đỏ mặt gật đầu.

Tim ta nghẹn máu.

Đại đồ đệ căn cốt cực tốt của ta đại nghịch bất đạo yêu sư phụ nó, nhị đồ đệ tư chất thông tuệ của ta đại nghịch bất đạo yêu một yêu quái tà mị. Ta thật sự không biết nên nói mắt chọn người của ta không tốt hay là cách giáo dục của ta không tốt.

Nhưng bất luận điểm nào không tốt ta đều không thể để Thiên Chỉ ở lại đây.

Tâm trạng yêu tà vô cùng bất định, khắc trước còn tình chàng chàng thiếp thiếp tình nồng ý đậm, khắc sau không chừng có thể dùng răng cắn đứt cổ người ta. Hơn nữa Nguyệt Lão Hồng dùng người luyện thuốc tội nghiệt trầm trọng, trên người lệ khí nặng nề, ảnh hưởng rất lớn đối với người tâm tính vốn bất ổn như Thiên Chỉ, ở bên nhau dài lâu e rằng sẽ đọa vào Ma đạo.

Vì tốt cho Thiên Chỉ, ta phải đưa nó về Không Linh.

“Ta không thể để Thiên Chỉ lại.”

Nguyệt Lão Hồng nghe vậy ngước lên nhìn ta, gương mặt vừa rồi còn dịu dàng lập tức trở nên hung ác: “Vậy thì để xác ngươi lại!” Cô ta hóa chỉ thành trảo đánh về phía ta. Thiên Chỉ thậm chí vẫn chưa phản ứng lại được.

Yêu tà chính là vậy đó, ta đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, vung kiếm lên đỡ, kiếm khí lan tỏa, đẩy cô ta ra hơn một trượng, ta xách áo Thiên Chỉ, quay người rời đi.

Nguyệt Lão Hồng rốt cuộc vẫn không đuổi kịp tốc độ ngự kiếm của ta, bị ta bỏ lại đằng xa.

Trở về Không Linh, Thiên Chỉ kéo vạt áo ta vô cùng uất ức căm phẫn: “Tại sao sư phụ lại làm vậy?”

Ta nổi giận: “Con muốn làm phản à! Lén định chung thân với yêu tà mà còn dám chất vấn vi sư! Vào Linh Hư động đóng cửa hối lỗi cho ta! Trong vòng ba tháng không được ra ngoài!”

Thiên Chỉ nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời ta đến Linh Hư động.

Ta vừa xử lý xong chuyện ở đây bỗng có một nữ đệ tử dưới núi loạng choạng chạy tới chỗ ta: “Tiên tôn! Tiên tôn!” Nó vừa khóc vừa la: “Người mau đi cứu Thiên Cổ sư tổ đi! Ngài ấy sắp bị các sư thúc tổ đánh chết rồi!”

Ta ngửa đầu nhìn trời, sao hết đứa này tới đứa khác vậy.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.