Bích Huyết Tẩy Thương Ngân

Quyển 2 - Chương 2: Ba người tranh luận




Editor: Trần Thu Lệ

Tiêu Hòa Nhã yên lặng đi tới bên cạnh Thượng Quan Ngưng, ngẩng đầu lên làm bộ đáng thương nhìn anh: “Hiệu trưởng, mới vừa rồi làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng ai đã cướp anh đi mất rồi? Một người đang tốt đột nhiên lại biến thành một ông lão, thiếu chút nữa trái tim nhỏ này đã không chịu được!”

Nói chưa dứt lời, càng nói vẻ mặt người nào đó lại càng đen, Thượng Quan Ngưng liếc cũng không liếc anh đi thẳng vào phòng. Hạ Ngưng Nhật cũng cười cười đi vào theo, Tiêu Hòa Nhã nhìn hai bóng lưng cao tương tự nhau, sờ mũi một cái rồi cũng đi theo, choáng nha, tốt xấu gì cô cũng lo lắng như vậy mà không cảm động được một chút à? Cứ phải dùng sắc mặt thối như vậy sao? Tất nhiên là có thể quay đầu chạy lấy người, nhưng mà có việc cầu người, Tiêu Hòa Nhã vẫn là ngoan ngoãn đi theo.

“Cô bé, nghe nói em có việc gấp tìm anh giúp?” Hạ Ngưng Nhật ngồi trên ghế sô pha tràn đầy thích thú hỏi.

Tiêu Hòa Nhã vừa nghe đến đây lập tức chạy tới, mắt thấy người nào đó muốn nhào lên , Thượng Quan Ngưng đã nhanh tay lẹ mắt kéo cô qua bên cạnh, “Là một cô gái, đứng không đúng tướng đứng, ngồi không đúng tướng ngồi, qua bên đây ngồi thật tốt cho tôi!” Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói, sau đó bản thân anh ngồi xuống diện với anh trai mình, để đề phòng người nào đó hóa thân thành sói thấy người liền bổ nhào.

Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, cảm thấy hiệu trưởng nhà mình hôm nay hơi kỳ lạ, âm dương quái khí* không nói, lại còn chửi bới cô như vậy, cô chính là thục nữ, nào có đứng không đúng tướng đứng ngồi không đúng tướng ngồi chứ? Sau đó đôi mắt bồ câu cách một tấm kính thủy tinh hung hăng đục khoét hiệu trưởng nhà mình.

*âm dương quái khí: chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường.

Thượng Quan Ngưng cũng không phải không đau không ngứa, cô đục khoét anh, anh cũng không nể tình mà trừng lại. Hai người cứ như vậy mà trừng mắt lẫn nhau.

“Này, này...” Bên kia Hạ Ngưng Nhật không vui, hai người cứ đục khoét nhau như vậy là có chuyện gì hả? “Tôi nói này, bây giờ có phải nên nói chuyện chính rồi không hả? Nếu không có chuyện gì thì lqd tôi về trước đây.” Tuy rằng sự việc anh có thể giải quyết, nhưng mà ít nhất cũng phải cầu xin anh một chút chứ, anh cũng không phải là một nhà từ thiện gì. Hạ Ngưng Nhật nói xong, liền giống như đứng dậy phải đi.

“Này, không được!” Tiêu Hòa Nhã đứng dậy, vừa muốn bổ nhào qua ngăn cản nhưng lại bị ánh của hiệu trưởng nhà mình đang đứng ở nơi nào đó, Tiêu Hòa Nhã sốt ruột nhìn Hạ Ngưng Nhật: “Anh Hạ, anh không thể đi, em có chuyện quan trọng cần nhờ anh!”

“Hửm?” Hạ Ngưng Nhật nghe xong liền ngồi xuống lại, nhìn ánh mắt cảnh cáo của em trai nhà mình, không kiềm chế được bật cười: “Được rồi, có chuyện gì thì em cứ nói đi, nếu có thể giúp được thì anh sẽ giúp em!” Hạ Ngưng Nhật rất hào phóng nói.

“Cái đó, em nghe anh trai em nói anh quen biết rất nhiều người, anh có thể tìm ông chủ công trình ở ngoại ô thành phố, bảo ông ta phát tiền lương cho công nhân được không?” Tiêu Hòa Nhã rất nghiêm túc, nói chỉ còn có mấy ngày nữa là đến tết, nếu những người đó không có tiền lương thì phải làm sao?

“Được! Anh sẽ giúp đỡ, chỉ là em phải cảm ơn anh thế nào đây?” Hạ Ngưng Nhật nhìn cô chăm chú, nói: “Em cũng biết, mặc dù anh quen biết rất nhiều người, nhưng mà nếu muốn tìm một người có nhiều tiền như vậy thật sự có hơi khó, anh cũng mất rất nhiều tâm lực(tâm tư và lao lực), nếu em không chứng tỏ một chút, anh sẽ thấy anh rất thiệt thòi!”

“Hả?” Còn phải chứng tỏ nữa hả, Tiêu Hòa Nhã có chút giật mình, một tháng cô chỉ có một chút tiền sinh hoạt, không phải là anh ấy muốn cô đưa phong bì đấy chứ? “Cái đó, anh Hạ, em không có tiền để chứng tỏ, bảo hiệu trưởng mời anh ăn cơm được không?”

“Phốc!” Thượng Quan Ngưng đang uống trà không kiềm chế được mà phun ra ngoài. “Tôi mời anh ấy ăn cơm thì có liên quan gì đến việc em chứng tỏ chứ?”

Nhìn bộ dạng chật vật của em trai nhà mình, Hạ Ngưng Nhật không phải không có may mắn, may mà vừa rồi bản thân anh không uống nước, nếu không anh cũng phun ra.

“Hiệu trưởng, không phải anh có nhiều tiền hơn em sao?” Tiêu Hòa Nhã đúng lý hợp tình nói. “Cùng lắm thì chờ sau này em có tiền sẽ trả lại cho anh cũng được mà!”

“Được! Để cho hiệu trưởng nhà em mời cơm là được!” Hạ Ngưng Nhật nói xong liền đứng thẳng dậy chạy lấy người, “Anh sẽ nhanh chóng cho em câu trả lời thuyết phục!”

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Tiêu Hòa Nhã đỡ Thượng Quan Ngưng đến giường, “Hiệu trưởng à, anh hãy ngủ một giấc đi nhé, em đi xem mấy người Tiểu Bảo bị thương ra sao, một lát nữa sẽ trở lại thăm anh được không?”

Mãi đến khi bị cô kéo lên giường mới hoàn hồn: “Em đi xuống địa ngục đi, kéo tôi lên giường làm gì?”

“Viện trưởng nói, vết thương của anh rất nghiêm trọng, phải nghỉ ngơi cho tốt, anh cứ nằm đi, em sẽ về ngay lập tức!” Nói xong, Tiêu Hòa Nhã nhẹ vuốt vuốt ngực Thượng Quan Ngưng giống như người lớn dỗ em bé. Lúc này mới yên tâm rời đi, Thượng Quan Ngưng cũng thật sự ngoan ngoãn nằm trên giường, vốn dĩ không thấy buồn ngủ nhưng chẳng được bao lâu liền ngủ thiếp đi. Có lẽ là thật sự mệt mỏi.

Tiêu Hòa Nhã đi đến phòng bệnh thường ở lầu 8, hỏi thăm y tá tìm được mấy người Tiểu Bảo, may mà bọn họ chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại. Nghe nói có người đã đi tìm ông chủ của bọn họ, cả đám đều vui như đứa trẻ. Tiểu Bảo nắm tay Tiêu Hòa Nhã, cảm kích không nói nên lời.

“Yên tâm đi, chờ sau này kiếm tiền tặng cho tôi một ít quà là được!” Tiêu Hòa Nhã vỗ vỗ bả vai Tiểu Bảo nói không có gì đáng kể.

Ngày hôm sau, từng người bọn họ đều nhận được tiền lương như ý nguyện, đây là tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ, hơn nữa mỗi người còn được một tấm vé xe để về nhà. Thượng Quan Ngưng cũng xuất viện, Nhất, Nhị, Tam, Tứ cũng giúp đỡ những người đó thu thập sạch sẽ rồi. Tiêu Hòa Nhã lại bị bắt buộc ở nhà trông Tiêu Dạ, tiện thể viết một bản kiểm điểm 5000 chữ.

“Tiêu Tiểu Bảo, sau này con ngàn vạn lần đừng tùy ý làm chuyện tốt nga, con nhìn mẹ con xem, chỉ làm một chuyện tốt mà cái giá phải trả chính là trông con một học kỳ tiện thể viết một bản kiểm điểm 5000 từ, đau lòng không?” Tiêu Hòa Nhã ôm Tiêu Tiểu Bảo vừa viết kiểm điểm vừa oán giận.

Tiêu Tiểu Bảo chỉ là mở to hai mắt vô tội nhìn cô, không phải vung tay nhỏ bé kéo kéo tóc của cô thì cũng phun một chút nước miếng lên mặt cô.

“Ha ha ha... Tiểu Bảo nhà chúng ta thật là xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả ba con nữa!” Tiêu Tiểu Bảo này, kỳ thực ngoại trừ một đôi mắt vừa to vừa tròn giống cô ra thì mũi, miệng thậm chí là cả khuôn mặt đều giống người nào đó như đúc, chỉ là... Không có người nào sẽ nghĩ tới phương diện này, hơn nữa cô cố hết sức duy trì khoảng cách giữa Tiêu Tiểu Bảo và người nào đó, cho nên hiện tại bí mật vẫn là bí mật.

“Thùng thùng thùng...” Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tiêu Hòa Nhã liền ôm Tiêu Tiểu Bảo đi mở cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.