Bích Hải Quang

Chương 16: Lạp lạp rồi!




Ta tỉnh dậy thấy mình vẫn đang ở trong nhà, nằm trên chiếc giường ấm áp, ngoài trời ánh mặt trởi chênh chếch như giữa ban sáng…

Ta cựa mình, thấy tiếng bước chân của Diệp Phương Thành mang điểm tâm sáng vào, y đặt xuống bàn, bình tĩnh nhẹ nhàng nói như ngày thường:

- Đã sắp sang giờ Tỵ rồi, Tiểu Ly.

Mắt y không một gợn sóng, gương mặt và biểu lộ không có gì bất thường, tất cả giống như ta vừa nằm mơ tỉnh lại vậy. Ta chống tay ngồi dậy, nhìn xuống giường thấy đôi giày vẫn ngay ngắn, sạch sẽ không hề dính bẩn, giống như ta chưa từng đi ra khỏi nhà.

Là mơ sao?

Diệp Phương Thành nhìn ta còn đang mải ngây ngô, y nhanh tay xỏ giày cho ta bước xuống, ta thấy tay chân mệt mỏi, kém linh hoạt như đã nằm rất lâu.

Ta ăn sáng, Diệp Phương Thành dọn dẹp qua nhà cửa. Vì cứ ngẩn ngơ suy nghĩ chuyện đó là mơ hay thật mà cơm vương vãi ra bàn. Biết tính Diệp Phương Thành ưa sạch, ta cũng đang dần dần học theo tác phong của y, vội vã nhặt vào.

Diệp Phương Thành ngồi xuống ghế đối diện, bỗng vươn tay lấy đi hạt cơm dính trên mặt ta. A, xem ra ta vẫn vụng như vậy.

- Phu quân, đêm qua ta nằm mơ rất lạ… – Ta mở lời nói, ta bỗng cảm giác không giống một giấc mơ.

- Không ngủ ngon sao? – Y tinh tế chuyển chủ đề và sự chú ý của ta – Trước khi đi ngủ nên uống một chén an thần mới phải… Sắp đến ngày lâm bồn, càng phải chú ý sức khỏe hơn…

Y gắp thức ăn vào bát ta, nói ta ăn cái này bổ, cái kia bổ, muốn ta ăn nhiều hơn một chút. Khi đó ta vẫn còn mất trí ngây ngốc, không đủ thông minh mà suy nghĩ, cũng không muốn nghĩ quá nhiều… Lúc ta hỏi y đêm qua cái gì rơi xuống trước hiên, y chỉ nói là cành cây mục bị gió thổi văng vào… Ta ra hiên nhà nhìn, đúng là không có vết máu nào cả, mấy thân cây mục đã bị đốn thành củi, xếp gọn từng đống, từng đống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.