Bích Đông

Chương 11




Nơi này là một mảnh thế giới huyền diệu, mây bay ở trên bầu trời, sau đó có các mây mù lượn lờ xung quanh, khung cảnh giống như tiên cảnh vậy. Hơn nữa năng lượng ở đây vô cùng nồng đậm, nếu ở chỗ này tu luyện thì sợ rằng hiệu quả hơn các chỗ khác không ít.

Chỗ này được vô số dãy núi hiểm trở che kín, ngẫu nhiên ở phía đường chân trời còn có mấy đạo lưu quang lướt qua, trong lúc đó dường như còn có các khí tức cường hãn phát ra. Nếu như ở nơi khác thì sợ rằng không ít người phải để mắt nhìn qua.

Dưới đám mây mù đó có một ngọn núi vô cùng hiểm trở, ngọn núi này nhìn qua giống như một thanh kiếm khổng lồ vậy, xông thẳng lên trời cao. Ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ có thể thấy mây mù lượn lờ, rất khó nhìn thấy đỉnh.

Ở trên đỉnh núi đầy mây mù lượn lờ này có một chỗ có một tảng đá hình tròn, trên tảng đá đang có một bóng hình xinh đẹp ngồi xếp bằng, hai tay kết xuất tu luyện ấn pháp. Hơi thở phun ra nuốt vào giống như là có thực chất vậy, tụ lại thành một luồng khí trắng nõn ngay chóp mũi mãi không tiêu tan.

Bóng hình xinh đẹp này thân mặc quần áo màu xanh không hoa lệ, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác thanh nhã. Ở ngay chỗ eo thon nhỏ đó có một cái mảnh lụa màu tím nhẹ nhàng thắt ngang, làm cho cái vòng eo đó gọn lại hiện ra những đường cong động lòng người, trên cổ đeo một sợi dây chuyền, lam sắc bảo thạch tỏa ra nhàn nhạt quang mang khiến cho nữ tử này tăng thêm mấy phần mị lực.

Thiếu nữ này nhìn qua giống như một tiên nữ hoặc một đóa thanh liên không nhiễm lấy cát bụi của hồng trần, cả người lộ ra một cỗ khí tức thánh thiện, làm cho người ta chỉ dám ở xa xem mà không dám tới gần. Một cô gái mang đầy linh khí của thiên địa như vậy, chỉ sợ có rất nhiều nam tử khi đứng trước phải xấu hổ không thôi.

Năng lượng thiên địa nồng đậm chung quanh đều tập trung quanh người nữ này, giống như là cùng một loại vậy, không ngừng theo ý niệm của nàng tiến vào trong thân thể.

Cứ im lặng như vậy mà tu luyện khoảng gần một canh giờ. Sau đó, đôi mắt đẹp khép hờ của thiếu nữ này cũng từ từ mở ra, mà khi đôi mắt này mở ra thì một luồng hỏa diễm kim sắc thoáng hiện ra. Nhất thời một cỗ uy áp khác thường cũng theo luồng hỏa diễm kim sắc này tản phát khắp nơi.

Dưới cỗ uy áp khác thường này, dường như ngay cả năng lượng thiên địa chung quanh cũng trở nên đình trệ, trong lúc mơ hồ còn có cảm giác hỗn loạn.

Thiếu nữ này tao nhã đứng dậy, dáng người thanh cao vô cùng mê người, nàng hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn một cái sau đó mỉm cười, nói:

" Lăng lão, xuất hiện đi."

Khoảnh khắc nàng cười thì có phong thái vô cùng tuyệt mỹ, mà cả trời đất xung quanh hình như cũng vì nụ cười này mà lộng lẫy hơn.

Sau khi âm thanh Huân Nhi phát ra thì ở phía sau cũng có một bóng ảnh chậm rãi động đậy, sau đó hóa thành thân ảnh già nua, đối với người trước cung kính cúi người thi lễ, cười nói:

" Cảm giác của tiểu thư ngày càng tiến bộ rồi. Ta chỉ vừa mới tiến đến thì đã bị phát hiện ra."

Đối với lời nói này Huân Nhi lại từ chối cho ý kiến, ngọc thủ khẽ vén làn tóc đen lên nói: " Lăng lão tới đây chắc là có chuyện chứ? "

" Nếu như không có thì làm sao lão phu dám quấy rầy tiểu thư tu luyện." Lăng Ảnh cười nói.

" Chuyện trong tộc ta không có hứng thú."

Huân Nhi thuận miệng nói, ngọc thủ vừa nhấc lên thì mây mù lượn lờ xung quanh chợt ngưng tụ lại ngay trong lòng bàn tay hóa thành khuôn mặt anh tuấn của một nam tử. Nàng nhìn gương mặt này, trên dung nhan tuyệt mỹ lộ ra nụ cười ôn nhu hiếm thấy.

Nghe vậy, Lăng Ảnh cũng là cười một tiếng, chợt trêu tức nói: " Ta nghĩ tiểu thư đối với những lời ta nói đây sẽ rất hứng thú."

Ánh mắt Huân Nhi vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt người nam tử do đám mây mù lượn lờ hình thành kia, nghe thấy Lăng Ảnh nói như thế thì mắt đẹp hơi nhìn hắn một chút, mỉm cười nói:

" Hi vọng thế, nói đi."

Lăng Ảnh ho nhẹ một tiếng, chợt chậm rãi nói:

" Theo tin tức mới nhất ta lấy được, tại Trung Châu Bắc vực, xuất hiện một cái tân thế lực, gọi là Viêm Môn. Mà Viêm Môn môn chủ là một thanh niên tuổi trẻ tên là Tiêu Long. "

Phốc!

Gương mặt hình người do mây mù tụ tập tiêu tán, thân ảnh xinh đẹp thanh cao động lòng người kia dường như lúc này đang run rẩy nhẹ nhàng. Một lát sau, Huân Nhi khẽ hít vào một chút khí lạnh, thấp giọng nói:

" Có chắc chắn không? "

" Chắc chắn là hắn, Trên đời này cũng không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. "

Lăng Ảnh mỉm cười.

" Viêm Môn vừa mới thành lập tại một tòa thành thị tên là Phong Diệp Thành, bất quá hiện tại đã đổi lại tên là "Viêm Thành". Hơn nữa tại hơn một tháng trước ở Thiên Sơn Huyết Đàm, Tiêu Long thiếu gia lấy sức một người khiến cho Tứ Đại Tôn giả của Tứ Phương Các phải lùi bước. "

" Vậy là Tiêu Long ca ca đã tới Trung Châu. Vừa đến Trung Châu liền không yên, quả đúng là Tiêu Long ca ca đây. " sờ sờ trên cổ mặt dây chuyền, Huân Nhi khẽ cười nói.

" Còn gì nữa không? " Huân Nhi hỏi.

" Không còn, sau khi nghe được Tiêu Long thiếu gia tin tức, ta liền nhanh chóng trở về báo cáo cho Tiểu Thư. " Lăng Ảnh lắc đầu nói.

" Được rồi, Lăng lão, cám ơn ngươi đã đem tin tức báo lại cho ta. " Huân Nhi gật đầu nhàn nhạt nói.

" Thuộc hạ xin phép cáo lui. "

Nói xong, Lăng Ảnh thân ảnh liền biến mất tại chỗ.

Sờ sờ trên cổ mặt dây chuyền, Huân Nhi trong mắt hiện lên một tia hoài niệm, gương mặt xinh đẹp hiện lên một đạo ôn nhu mỉm cười.

" Ngươi rốt cuộc cũng đến rồi a, Tiêu Long ca ca. Ta cũng phải cố gắng lên mới được, đợi đến lúc gặp lại, ta sẽ khiến ngươi phải kinh ngạc….ngươi phải nhanh nhanh đến tìm Huân Nhi a, Tiêu Long ca ca….ta rất nhớ ngươi. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.