Bí Thư Trùng Sinh

Chương 54: Đến trường




Đây chính là trận đấu thu hút sự chú ý nhiều nhất.

Đây đã không còn là trận đấu của hai người hành nghề y học cổ truyền đẳng cấp nhất mà là trận đấu vì danh dự và vẻ vang của mỗi quốc gia.

Cả Hàn Quốc vả Trung Quốc đều là người thừa kế của một nền y học cổ truyền bởi vì một số nguyên nhân trong lịch sử, giới y học cổ truyền của hai nước thường xuyên phát sinh một số tranh cãi.

Thế nhưng cho dù là tranh cãi kịch liệt tới mức nào đi nữa thì cũng mới chỉ là ở mức lời qua tiéng lại mà thôi.

Nhưng lúc này đây tinh anh y học cổ truyền của hai bên lại thượng đài đấu tay bo với nhau.

Ngay khi tin tức của Hứa Đông Lâm được giới truyền thông đăng tải thì đã gây nên một cơn sóng dữ dội.

Hứa Nhược, hậu nhân của y thánh Hàn Quốc, một người được coi như là Thái Sơn Bắc Đẩu của y học cổ truyền Hàn Quốc, một người được dân chúng coi như là một lão thần tiên. Sao một vị thần bảo hộ của y học truyền thống Hàn Quốc lại chấp nhận lời khiêu chiến của một gã thanh niên cuồng vọng?

Bọn họ cho rằng Hứa Nhược không đáng làm như vậy, bọn họ cho rằng Hứa Nhược đã trúng phải chiêu khích tướng của người khác.

Ở Hàn Quốc có rất nhiều nhân vật danh tiếng gọi điện thoại tới nói với Hứa nhược: Hứa lão, ông là người như thế nào? Bọn họ là người như thế nào? Tại sao ông lại chấp nhặt với một gã ranh con như vậy?

Có người gọi điện an ủi Hứa Đông lâm: Anh Đông Lâm, anh hãy về nhà khuyên nhủ lão thần tiên của chúng ta. Ông cần gì phải đấu với một gã trẻ ranh vô danh? Rõ ràng gã đó chỉ mượn danh tiếng của lão thần tiên đánh bóng tên tuổi của mình.

Nhưng cho dù người ta có khuyên nhủ thế nào, nói như nào, hai ông cháu Hứa Nhược cùng Hứa Đông lâm vẫn giữ nguyên quyết tâm của mình, muốn cùng Tần lạc một phen phân cao thấp.

Tần Lạc, anh ta là ai ?

Cái tên này giống như mặt trời buổi trưa hè bên Trung Quốc, cái tên như sấm sổ bên tai nhưng ở bên Hàn Quốc thì rất ít người biết đến.

Bọn họ không biết rõ về tài năng cũng như năng lượng của Tần Lạc, bọn họ đơn giản chỉ coi Tần Lạc là một gã lòe thiên hạ.

"Hứa Nhược, Tần Lạc bạn nghĩ rằng ai sẽ thắng?" Một tờ báo đã vì người dân Hàn Quốc mà xóa đi nỗi hoang mang đó. Trên tờ báo đó của bọn họ đã liệt kê những ưu thế của hai bên sau đó lại tiến hành so sánh từng chi tiết với nhau.

Tuy kết quả cuối cùng Hứa Nhược tiên sinh thắng sát nút nhưng so sánh này của báo chí cũng đã gián tiếp cho người dân Hàn Quốc biết thì ra gã thanh niên tên gọi là Tần Lạc đó vẫn có một chút bản lĩnh.

Anh ta xuất thân thế gia trung y, truyền nhân của Thái Ất thần châm đã tuyệt tích, đệ tử sau cùng của Châm Vương Vương Tu Thân, lại còn nghe nói anh ta đã từng đánh bại cả sư phụ của mình. Anh ta đã sáng lập ra hiệp hội trung y Trung Quốc, một anh hùng thiếu niên, lãnh tụ tinh thần của mấy chục vạn thầy thuốc trung y Trung Quốc, tài năng ngút trời, đích thực là một đối thủ khiêu chiến rất có thực lực.

Thế nhưng anh ta còn quá trẻ.

Tuổi trẻ chứng minh sự hiểu biết của anh ta cũng có hạn. Không biết thì chính là không biết mà không biết thì nhất định thua.

Tất cả bọn họ đều cho rằng Tần Lạc nhất định sẽ thua vì lý do đó.

Thậm chí một số tập đoàn đánh bạc cũng căn cứ vào trận đấu này thành lập tỷ lệ đánh cược. Tỷ lệ đặc cược Hứa Nhược thắng là một ăn ba, tỷ lệ đặt cược Tần Lạc thắng là một ăn sáu. Tỷ lệ đặt cược của Tần Lạc gấp đôi so với Hứa Nhược.

Thế nhưng Hứa Nhược hoàn toàn không nghĩ như vậy. Ông ta vô cùng tôn trọng đối thủ trẻ tuổi của mình.

Tảng sáng, gió thổi nhè nhẹ, xung quanh chìm trong một khung cảnh tĩnh mịch, dường như có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ cách đó không xa.

Thời gian này chính là khi giấc ngủ say nồng nhất nhưng trong một ngôi biệt thự gần bờ biển lại đang sáng ánh điện.

Cánh cửa chính mở ra, một ông lão mặc trang phục truyền thống của Hàn Quốc, đi giày mềm đứng trước cửa. Đứng bên cạnh ông ta là Hứa Đông Lâm mặc âu phục màu đen, tuấn tú như Giả Bảo Ngọc.

"Ông,ông hãy quay vào trong nhà. Cháu ở ngoài này đón tiếp". Hứa Đông Lâm khuyên nhủ. Sáng sớm ông anh ta đã rời khỏi giường, tắm rửa, thay quần áo, thay trang phục Hàn Quốc mới, đúng ở trước cửa nghênh đón một gã thanh niên không quen biết làm cho Hứa Đông lâm cảm thấy khá khó chịu.

"Đông Lâm, ông đã nói qua với cháu. Cho dù là vì bất kỳ cái gì thì chúng ta cũng phải tôn trọng đối thủ của mình". Hứa Nhược nói. Anh ta là đối thủ của ông. Ông đương nhiên phải ra cửa nghênh đón.

"Ông, cháu chỉ không hiểu, cuối buổi chiều hôm nay cuộc đấu giữa y học cổ truyền Hàn Quốc và Trung Quốc chính thức bắt đầu, tại sao ông lại lựa chọn cách gặp mặt anh ta ở đây trước". Hứa Đông lâm hỏi.

"Một khi trận đấu chính thức bắt đầu thì sẽ chính thức là đối thủ của nhau". Dù Hứa Nhược râu tóc bạo phơ nhưng nước da đỏ au, lưng thẳng. Ông ta thức dậy rất sớm, nhưng vẫn tỉnh táo, không mệt mỏi. Thuật dưỡng sinh của y học cổ truyền rất thần bí với con người nhưng một khi đã hiểu được bí quyết của nó thì lại có thu hoạch rất lớn.

Vào thời cổ đại người tu đạo chú trọng luyện đan thực ra cũng chính là một loại thuật dưỡng sinh. Những đan dược đó không thể làm cho bọn họ đắc đạo thành tiên nhưng vẫn có thể giúp họ có thân thể khỏe mạnh, kéo dài sự sống thêm nhiều năm.

Đương nhiên những đạo sĩ luyện độc đan vẫn có những dụng tâm kín đáo mà không thể nói ra.

Trên con đường nhỏ dọc theo ven biển có một đốm sáng đang phóng tới.

Đốm sáng đó di chuyển rất nhanh, nó nhanh chóng di chuyển tới trước ngôi biệt thự.

Đây là một chiếc xe màu đen. Cửa xe mở ra, Tần Lạc trong trường bào màu đen xuống xe trước tiên, sau đó là hai cô gái trẻ, trên tay hai người đó là chiếc xe lăn. Tần Lạc quay người vào ôm Tô Tử từ trong xe xuống.

Lão ma ma bên cạnh Tô Tử đã bị Tần lạc cử ra ngoài trợ giúp Mộc hương khiêu chiến các anh tài y học Hàn quốc, đổi lại là hai cô gái trẻ ở lại chăm sóc Mộc hương.

Sau khi Tần Lạc đặt Tô Tử ngồi lên xe lăn, hắn lấy một cái chăn đắp ngang người nàng.

"Em không lạnh". Tô Tử định bỏ cái chăn đang đắp đến cổ mình sang bên cạnh.

"Khôgn cảm lạnh bây giờ". Tần lạc lại bắt nàng kéo chăn lên.

"Thật ngang ngược". Tô Tử hờn dỗi nói.

Tần Lạc cười không nói gì sau đó hắn đẩy xe lăn của nàng đi tới trước ngôi biệt thự đang sáng ánh đèn. Hai cô gái trẻ trang phục trắng tung bay đi sau hai người. Hình ảnh đẹp này thực sự giống với tiên cảnh.

"Hứa lão". Tần lạc đứng lại trước mặt một già, một trẻ, cung kính chào ông già. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Tần lạc, rất vui được gặp mặt". Hứa Nhược nói. Dù ông ta nói tiếng Trung Quốc không đúng giọng chuẩn, còn có phần kỳ lạ nhưng Tần Lạc nghe vẫn có thể hiểu từng từ một.

"Hứa lão, không ngờ ông cũng nói được tiếng Trung Quốc". Tần Lạc cười nói.

"Mấy đời Hứa gia đều học tiếng Trung Quốc, hơn nữa còn học Tứ thư, Ngũ kinh, Tố kinh, Châm phổ cùng với các điển tích văn hóa cổ, cung thu được rất nhiều lợi ích". Hứa Nhược nói.

Trong thoáng chốc Tần lạc đã rất có cảm tình với ông già đứng trước mặt mình. Y học cổ truyền Hàn Quốc đã hấp thu một lượng tri thức nhiều vô kể trong các thư tịch cổ của Trung Quốc. Người Trung Quốc cũng không hẹp hòi gì mà còn lấy đó làm tự hào.

Nhưng đột nhiên đứa hài tử đó lại trở mặt với người nhũ mẫu đã nuôi nó trưởng thành, nó nói người đó căn bản không phải là mẹ đẻ của nó.

Điều này đương nhiên ngừoi Trung Quốc rất khó chấp nhận, mà cũng bởi vì nguyên nhân này mà người Trung quốc và Hàn Quốc mới xảy ra rất nhiều cuộc tranh chấp về y học.

"Hứa lão thật sự nghĩ vậy sao?"

"Học tập không phải là một điều đáng hổ thẹn". Hứa Nhược gật đầu nói.

"Thế nhưng có rất nhiều người Hàn quốc không nghĩ như vậy". Tần Lạc nói thẳng ra.

"Đó chính là biểu hiện không đủ tự tin. Tôi học tập anh nhưng tôi có thể giỏi hơn anh, đấy mới thực sự là năng lực của tôi". Hứa Nhược thản nhiên trả lời.

Tần lạc gật đầu nói: "Vậy ý định lời mời hôm nay của Hứa lão là gì?"

"Ta muốn nhìn xem rốt cuộc anh là người như thế nào?" Hứa Nhược nói. "Anh mới tới Hàn Quốc ba ngày xôn xao giới y học cổ truyền Hàn Quốc cũng như lòng dân Hàn Quốc. Một đối thủ như vậy rất đáng tôn trọng, nhưng cũng thực sự rất đáng sợ".

"HỨa lão cảm thấy làm vậy có ý nghĩa sao?" Tần Lạc cười nói: "Người khác càng gây nhiều tai họa cho dân tộc chúng tôi, chúng tôi càng phải dựa vào chính bản thân mình cố gắng hơn nữa. Bây giờ tôi chỉ cảm thấy đây chính là chuyện tôi cần phải làm. Đứng trên quan điểm của tôi thì việc này hoàn toàn không sai".

"Không sai". Hứa Đông Lâm tham gia vào câu chuyện của hai người: "Anh đã làm những chuyện như vậy đối với Hàn quốc, một khi có cơ hội tôi cũng vui vẻ thực hiện như vậy ở Trung Quốc".

"Liệu anh có phải tập hợp đủ một đội ngũ có sức mạnh như tôi không?" Tần Lạc cười hỏi.

Nếu như bản thân Tần Lạc không có chỗ dựa là nguồn lực vô hạn của hiệp hội Trung y Trung Quốc, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ đề ra cái kế hoạch "Hoa Đà" điên cuồng đó nhưng khi hắn hiểu rõ thực lực của nhất môn, nhị phái hắn mới quyết đoán đi tới quyết định dùng kế "Rút củi đáy nồi". Đây chính là một mũi tên bắn vào chính phủ và người dân, cũng như đánh gục lòng hiếu thắng và quyết tâm tranh đoạt của đối phương.

Tần lạc có thể thi triển hoàn hảo kế hoạch này là vì bản thân hắn có đủ những người có thực lực mạnh mẽ trợ giúp. Hứa Đông lâm có thể tìm được nhiều sự trợ giúp như vậy không?

Nếu như Hứa Đông Lâm dẫn một đội tới Trung Quốc. Đội của anh ta không những không đạt được thành công, mà còn thất bại trong các cuộc khiêu chiến thì bọn họ không phải là niềm vinh hạnh của đất nước mà là nỗi sĩ nhục của Hàn Quốc.

Âm mưu của ai cũng có thể sử dụng được nhưng muốn để âm mưu thành công thì phải có thực lực vô cùng mạnh mẽ.

"Đông lâm, không được vô duyên vô cớ đánh võ mồm". Hứa Nhươc khuyên nhủ: "Thực lực của Hàn Quốc còn quá mỏng. Chính bản thân các cháu cần phải cố gắng hơn mới được".

"Dạ, ông". Hứa Đông Lâm cung kính trả lời.

"Tần Lạc tiên sinh, tiểu thư, xin mời". Hứa Nhược chìa tay ra làm động tác mời.

"Lão tiên sinh, mời". Mới chỉ nói chuyện với nhau mấy câu xã giao, Tần Lạc đã rất có cảm tình với Hứa Nhược này.

Hứa Nhược cũng không khách khí, ông ta đi trước dẫn đường sau đó Tần lạc đẩy xe lăn của Tô Tử vào trong biệt thự. Hứa Đông Lâm đi sau cùng đóng cổng lại.

"Ta khôgn vội mời hai vị uống trà". Hứa Nhược nói. "Hứa gia của ta có một bảo vật gia truyền. Hôm nay ông già này rất muốn khoe khoang với hai vị khách phương xa".

"Chúng tôi cũng rất hứng thú". Tô Tử ngồi xe lăn cười nói.

Hứa Nhược khẽ liếc nhìn chân Tô Tử nói: "Một âm, một dương, một thủy, một hỏa. Quả nhiên là nhân duyên trời định. Mạch tính của hai vị bình sinh ta chưa nhìn thấy bao giờ. Hai vị quả thật có duyên phận với nhau".

Tần lạc kinh ngạc hỏi: "Hứa lão có thể cảm nhận được mạch chúng tôi làm mạch bác sao?"

Tần Lạc và Tô Tử vừa mới tới đây. Hứa Nhược vẫn chưa tiếp xúc với cánh tay cùng thân thể của hai người. Chỉ cần đứng cạnh mà Hứa Nhược có thể nói ra tình trạng thân thể của hai người chứng tỏ y thuật ông ta rất cao minh.

"Khí hậu đảo Tế Châu thuộc khí hậu ôn đới, gió biển ôn hòa nhưng cũng khiến con người thấy lạnh. Cô gái này mặc quần áo dày, chân đắp chăn bông, hiển nhiên không khó có thể đoán ra thân thể thuộc tính hàn".

Tần Lạc gật đầu hỏi: "Tại sao Hứa lão có thể nhận ra thân thể tôi có thuộc tính hỏa?"

"Da có tiên sinh khô ráo, lông mi đen đặc, hơn nữa mi tâm tụ hỏa. Khi chúng ta đứng nói chuyện gần nhau có thể cảm thấy trong giọng nói của tiên sinh có nhiệt. Đương nhiên ta đã sớm chú ý cho dù là bốn mùa xuân, hạ, thu, đông tiên sinh đều mặc trường bào. Thời tiết càng giá rét, da cùng ánh mắt của tiên sinh càng tụ nhiệt nhiều hơn vì vậy nhất định là tính hỏa".

Tần Lạc nói vẻ khâm phục: "Hứa Nhược tiên sinh rất cao minh, tiên sinh đã dày công tu luyện tứ chẩn trong Trung y".

"Đó chỉ là y học căn bản mà thôi". Hứa Nhược nghiêm mặt nói.

"Thế nhưng theo như tôi thấy, Hứa lão cũng là người mang trăm bệnh". Tần Lạc nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.