Bí Thư Trùng Sinh

Chương 45: Càn Khôn Đỉnh




Cả nước khiếp sợ!

"Thầy thuốc Trung Quốc liên tục khiêu chiến mười hai vị danh ý của chúng ta.

"khương Hoán Ngân Thành Kim Thái đã thất bại, ai có thể ngăn cơn sóng dữ đây?"

"Trung y kiêu căng, ngạo mạn, dùng biện pháp xa luân chiến vây công hàn y".

"Đây rõ ràng là một âm mưu: Phỏng vấn Kim nhị tả tiên sinh".

Chỉ trong vòng một đêm hình như cả giới truyền thông Hàn Quốc đều biết chuyện này.

Giới truyền thông hàn Quốc dùng phương thức đưa tin đặc biệt của mình để giải thsich cho sự kiện lần này, lần này Trung y đến đây đã có sự chuẩn bị, lấy đông hiếp ít, đánh đúng vào điểm yếu của hàn y. Điều đáng hận là Trung y còn thi triển mỹ nhân kế.

Căn cứ vào thông tin của giới truyền thông đưa: một đội ngũ Trung y này thậm chí có cả một quân đoàn con gái. Tất cả thành viên của quân đoàn nữ này đều là những cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp, tuổi ít nhất là mười tám, nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi một chút. Khi các cô gái này khiêu chiến cùng đối thủ của mình, các cô hoặc đánh mắt, hay gửi một nụ hôn gió, hay vô tình lộ ra bắp đùi trắng nõn cùng với nhũ câu thăm thẳmg. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tất cả các đối thủ đều bị các cô gái đó đánh bại, các cô đánh đâu thắng đó. Khi các cô đã mê hoặc đối thủ tới chết mê chết mệt thì chỉ còn một đòn đơn giản cũng chiến thắng.

Bọn họ cho rằng Hàn y khôgn thể thua mà cũng không có khả năng thua. Hiện tại Hàn y đã thua chứng minh trong đó có âm mưu gì đó.

VẬy đó là vấn đề gì?

Đúng rồi, trong đoàn của các người có phụ nữ. Các người thi triển mỹ nhân kế. Các người quyến rũ thành viên trong đoàn chúng tôi. Nếu không thế sao bọn họ có thể bại trận bởi một đám con gái õng a õng ẹo đây?

Tần Lạc lật xem một chồng báo cao mà Tôn Xán mang tới, cười nói với Tô Tử: "Anh đã đoán trước bọn họ sẽ ngụy biện, tìm cớ che đậy thất bại thế nhưng nếu chúng ta cứ tiếp tục duy trì thắng lợi của mình thì dù bọn họ có nói dối tài tình thế nào đi nữa cũng ị lộ tẩy".

"Bây giờ chưa thua đã là sự khởi đầu tốt đẹp". Tô Tử ngồi trên xe lăn, đưa tay cọ tấm thảm để trên đầu gối của nàng. Đây đã là một thói quen nho của nàng. "Thế nhưng tóm lại liệu đã là một lời cảnh cáo với những người chủ trương xóa bỏ Trung y trong nước một lời cảnh cáo chưa? Những ai nhân cơ hội Trung y đại thắng mà đứng ra hô hào sẽ bị miệng lưỡi của nhân dân dìm chết".

Đang lúc nói chuyện thì chuông điện thoại di động của Tần Lạc vang lên.

Nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện len số của Minh Hạo, Tần Lạc cười nói với Tô Tử: "Xem ra trong nước đã biết tin rồi".

Quả nhiên ngay khi Tần Lạc mới ấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói sang sảng của Minh Hạo đã vang lên.

"cậu quả thật làm cho người khác vừa mừng vừa lo thế nhưng tác phẩm lần này rất hay, quả thực rất xuất sắc, phong ba nổi lên khắp nơi, lòng người hả hê". Minh Họa cười nói.

"trong nước nhận được tin tức nhanh như vậy sao?". Tần lạc cười hỏi.

"Đương nhiên, đúng là tin tức tôi quan trọng có tác dụng nhanh chóng. Báo chí Hàn Quốc vừa mới đăng, giới truyền thông trong nước đã lập tức đưa tin ngay. Mấy trang web lớn nhất cũng làm chuyên đề đưa tin về chuyện này, chuyện của mấy người đã trở thành đề tài nóng nhất rong nước. Tất cả những người viết bài đưa ra yêu cầu xóa bỏ Trung y đã lặng lẽ rút quân không kèn không trống. Có một vị giáo sư nổi tiếng đã lập tức quay bút phản chiến, tỏ vẻ ủng hộ Trung y. Tần Lạc, cậu phải chú ý an toàn. Bộ trưởng nói: Cậu là quốc bảo của đất nước, không thể để có chuyện gì không may xảy ra với cậu. nếu như cậu bức bách bọn họ quá, rất có thể sẽ có người bị kích động , không giữ được bình tĩnh".

"Yên tâm đi, tôi sẽ tự bảo vệ tốt bản thân mình". Tần Lạc nói: "Hơn nữa ngoại trừ cuộc thi đấu cuối cùng và một số hoạt động do chính phủ chỉ định, chúng tôi sẽ không bị bắt buộc phải đi tới chỗ khác2.

"Vậy là tốt rồi. Tôi gọi điện cho cậu việc chính là để chúc mừng cậu. Thôi được, cậu bận nhiều chuyện. Chúc cậu hát vang tiến mạnh. Trong khi niềm tin của dân chúng Hàn Quốc với bọn họ đã xuống tới mức thấp nhất, chỉ cần chúng ta thắng được trận đấu mang tính chất quốc gia này thì sẽ rất nhiều năm nữa Hàn y không thể ngẩng cao đầu trước mặt chúng ta".

"Tôi sẽ cố gắng". Tần Lạc nói. Hắn thực sự đã quyết định chủ ý đó nên mới thực hiện kế hoạch "Hoa Đà" là rút củi đaý nồi.

Minh Hào vừa mới ngắt điện thoại, chuông điện thoại di độgn của Tần Lạc lại vang lên. lần này là thư ký mới của Thái Công Dân là Vệ Đông gọi tới.

Ở vào vị trí hiện tại của Thái Công Dân đương nhiên ông không tiện đích thân gọi điện thoại cho Tần Lạc nói chuyện gì đó.

Thế nhưng hậu Vệ Đông có thể thay mặt cho bộ trưởng Thái bày tỏ sự thăm hỏi, động viên với Tần Lạc và những thành viên trong đoàn.

Mặt khác Hậu Vệ Đông đã tiết lộ cho Tần Lạc một tin tức gây xúc động lòng người nhất: Tổ chức văn hóa và giáo dục của Liên Hợp quốc, ủy ban bảo vệ, giữ gìn di sản văn hoa phi vật thể đã xem xét và côgn nhận hạng mục đề nghị của Trung Quốc là "Châm cứu Trung y và Kinh Kịch" vào danh mục những di sản văn hoa phi vật thể của loài người.

Sau khi Tần Lạc nhận tiếp mấy cuộc điện thoại nữa thì không khí trong phòng mới trở nên yên tĩnh.

"Có phải châm cứu cùng kinh kịch đã được xếp là di sản văn hóa phi vật thể không?".

"Đúng vậy". Tần lạc cười gật đầu. "Cuối cùng chúng ta đã có thể lưu lại cái gì đó cho hậu thế".

"Hẳn là như vậy. Anh đã rất cố gắng".

"Cái này không liên quan gì tới tôi. TẤt cả là do sự cố gắng của mọi người". Tần Lạc khiêm nhường nói.

"Anh nói xem, bước tiếp theo bọn họ sẽ xử lý chuyện này như thế nào?". Ánh mắt Tô Tử vô cùng giảo hoạt.

Tần lạc hiểu được sự dí dỏm , thông minh lóe lên trong ánh mắt của nàng, hắn nói: "Anh rất chờ mong vị thần tháng trong truyền thuyết kia có thể ra tay".

"Anh muốn khiêu chiến hậu nhân của Y thánh hàn Quốc sao?".

"Đây chính là mục đích khi tới Hàn Quốc của anh". Ánh mắt Tần Lạc vô cùng cuồng nhiệt.

"Anh cảm thấy ông ấy là người như thế nào?".

Trong phòng trà, có một ông già mặc trang phục truyền thống màu xám trắng của Hàn Quốc đang ngồi, trong tay ông cầm một chồng báo chí Hàn quốc mới xuất bản hôm nay.

"Một địch nhân rất đáng sợ" . Hứa Đông Lâm rót trà vào chén cho ông mình nói. "Trước kia cháu đã nghĩ như vậy, bây giờ cháu càng khẳng định suy nghĩ đó của mình".

"Khi lần đầu tiên cháu gặp anh ta, cháu cảm thấy hai chúng cháu rất giống nhau". Hứa Đông lâm tay cầm chén trà nhớ lại tình cảnh khi hắn gặp Tần Lạc lần đầu tiên. "Anh ta rất khiêm nhường, ánh mắt trong sáng, thái độ đối nhân xử thế luôn nhũn nhặn nhưg trong lời nói của anh ta chứng minh đó chỉ là biểu hiện giả dối của anh ta. Nét mặt thơ ngây như cừu non nhung nội tâm là ẩn chứa một con mãnh hổ. Thực chất anh ta là một người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo. Kiêu ngạo giống như cháu vậy".

"Ừ, cháu tin tưởng cháu sẽ chiến thắng anh ta sao? Nếu như cháu không đủ tự tin thì ông sẽ ra tay giúp cháu". Ông già đặt chồng báo lên bàn trà, ông bưng chén trà uống, không chú ý tới biểu lộ tình cảm trên gương mặt Hứa Đông Lâm

"Ông, chăng lẽ ông muốn đích thân ra tay sao?".

"Ông đã nghĩ rồi, dù sao anh ta cũng tới khiêu chiến với ông". Ông già nói. "Nhưng nếu cháu của ông có thể gánh vác phần trách nhiệm này vậy ông sẽ rất vui mừng".

"Ông, hãy giao cho cháu đi". Hứa Đông Lâm tự tin nói. "Đây mới chỉ là sự khởi đầu, cháu sẽ không để cho anh ta một mực gặp thuận lợi như vậy".

"Thôi được, nếu cháu đã nói như vậy", ông già đưa chén trà lên trước cánh mũi, giọng nói vô cùng nghiêm túc: "Vậy ông kính nhờ cháu".

Trong khu rừng rậm, ở chỗ mà ánh nắng mặt trời không chiếu tới có một đám đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất, dưới tàng cây, kiên nhẫn chờ đợi gì đó.

Trên trán của những người đó đều quấn một lá cờ Thái Cực của Hàn Quốc, trong tay bọn họ là các loại vũ khí như côn, gậy đánh bóng chày, ánh mắt chăm chú xen lẫn lo lắng nhìn một ngôi biệt thự nhỏ cách đó không xa.

"Đã ra chưa?". Một gã đầu đinh lên tiếng hỏi.

"Anh Hạo Hạo, vẫn chưa thấy nhưng em cam đoan em đã thấy bọn chúng đi vào trong đó".

"Tốt lắm, chúng ta cứ chờ". Gã đó nói. "Tất cả mọi người hãy tắt hết tàn thuốc trong tay đi, đừng để cho bọn chúng ngửi thấy bất kỳ mùi gì".

"Anh, không thể nào. Chẳng lẽ từ đó tới đây xa như vậy, mũi bọn chúng là mũi chó hết sao? Mũi của con chó cũng không thể ngửi thấy mùi thuốc ở vị trí xa như này". Một gã thanh niên trẻ tuổi tóc dài bất mãn lầm bầm nói, trên tay gã đang cầm một điếu thuốc lá cháy dở.

"Câm miệng, tao bảo mày tắt thì mày hãy tắt đi". Gã đầu đinh không nhịn được nói: "Đến lúc nào mà tới lượt mày nói hả? Đồ xấc láo".

Gã thanh niên tóc dài dù không vui nhưng bị mấy người khác hầm hầm tức giận trừng mắt nhìn nên hắn đành phải tắt điếu thuốc.

Một lát sau một nhóm đàn ông mặc trường bào đen từ trong biệt thự này đi ra. Trước ngực của đám người này đều có thêu dao giải phẫu đan chéo nhau cùng với hình đầu lâu.

Những người này chính là người của Quỷ Y phái được Tần Lạc phái ra ngoài chinh chiến xung quanh.

Người cầm đầu nhóm Quỷ Y phái này là Âu Dương Mẫn, cùng với mấy người khác đều là tinh anh của Quỷ Y phái. Âu Dương Lâm cũng có mặt trong nhóm đại biểu Quỷ Y phái, có điều hắn đi cuối cùng, giữ một khoảng cách khá xa so với huynh đệ đồng môn của mình.

"Hành động của chúng ta đã khiến cho giới truyền thông Hàn Quốc chú ý, còn muốn tiếp tục khiêu chiến sao?". Một người đàn ông trung niên có gương mặt dài lên tiếng.

Quả thật bốn phía xung quanh bọn họ có rất nhiều người đang lén lút theo dõi. Có cả những tốp người tụm năm, tụm ba, chụp ảnh bọn họ từ xa.

Âu Duơng Lâm móc từ trong túi ra một tấm thẻ trên đó có ghi một danh sách và nói: "Tổng cộng chín vị. Nói cách khác chúng ta đã chiến thắng chín cao thủ Hàn y thế nhưng tôi nghĩ Chính Khí môn và Bồ Tát môn còn chiến thắng nhiều đối thủ hơn chúng ta. Lần đại hội đấu y lân trước chúng ta thua, lần này chúng ta tuyệt đối không thể thua nữa".

Lời nói của Âu Dương Mẫn nhận được sự đồng tình của các thành viên Quỷ y phái. Lần trước ở trong nước bọn họ đã thua. Lần này ra nước ngoài, chẳng lẽ Quỷ y phái vẫn thua hai pháo đó sao?

Tôi không phục!

Đây chính là tiếng nói từ tâm can của những đệ tử Quỷ y phái. Bọn họ móc từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, trên đó có ghi danh sách các thầy thuốc danh tiếng nhất trong vùng. Trước khi tới đây, Tần Lạc đã chuẩn bị chu đáo tất cả mọi thứ cho bọn họ. Họ nhanh chóng xác định được mục tiêu cho trận khiêu chiến tiếp theo.

Đột nhiên đúng lúc đó một đám thanh niên tay cầm gậy bóng chày, đầu quấn quốc kỳ Hàn Quốc từ trong rừng cây đi ra đứng chắn trước mặt bọn họ.

Gã đầu đinh vung cây gậy bóng chày, hắn nhăn mặt gào lên bằng tiếng Hàn: "Vì nền y học Hàn Quốc, chúng ta hãy đánh cho chúng một trận"

"Đánh chết bọn đại biểu Trung Quốc đi"

"Đánh chết bọn chúng".

Người phiên dịch đi theo Quỷ y phái rốt cuộc cũng có phản ứng, hắn la lớn: "Chạy mau, mọi người hãy chạy mau".

Vừa nói hắn vừa giang tay chắn phía trước sau đó hắn dùng tiếng Hàn nói với những thanh niên đang xôgn tới với vẽ hung tợn: "Các anh không thể đánh người. Các anh không thể đánh người. Đây là hành vi trái pháp luật vì bọn họ chỉ luận bàn mang tính chất hữu nghị".

Đám người kia không dừng lại, thậm chí tốc độ xông tới không vì thế mà chậm lại.

Gã đầu đinh vung cao cây gậy bóng chày trong tay sau đó hung dữ đánh vào cổ người phiên dịch.

Bịch!

Tiếng va chạ giữa cây gậy và da thịt vang lên sau đó người phiên dịch ngã phịch xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

"Đánh". Gã đầu đinh chỉ gậy bóng chày về hướng những người Quỷ y phái vừa chạy trốn la lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.