Bí Thư Trùng Sinh

Chương 44: Đi học




"Khiêu chiến? Khiêu chiến cái gì?" Hwang Hoon Young mê mẩn hỏi.

"Y thuật" Cốc Thiên Phàm vừa cười vừa nói,lão cũng hơi suồng sã nhìn quần áo của vị giáo sư già, thầm nghĩ ông già này vẫn còn rất biết cách ăn mặc, rất có phong cách Trung Quốc cổ điển truyền thống, trên tường treo bức "Không được hồ đồ", rất hợp thời

"Y thuật?" Hwang Hoon Young ngẩn người hỏi: "Xin lỗi, tôi rất bận, không có thì giờ. Bây giờ tôi có một số chuyện phải làm, cũng không tiện tiếp đãi các vị, Tiểu Lưu, phiền cậu tiễn khách hộ giúp tôi?"

"Các vị, mời". Tiểu Lưu đi vào làm động tác mời ra.

Cốc Thiên Phàm không nhúc nhích, rất nhiều cao thủ Chính Khí Môn đằng sau lão cũng không nhúc nhích.

"Chúng tôi đến từ Trung Quốc, thay mặt cho giới y học Trung Quốc thách thức với các cao thủ y học Hàn Quốc. Ông được gọi là Bách Thảo Vương, chúng ta hãy cọ xát trên lĩnh vực ông sở trường nhất" Cốc Thiên Phàm vừa cười vừa nói. "Đương nhiên, ông cũng có thể chọn những kỹ năng y thuật khác, chúng tôi cho tùy chọn".

"Các ông đến từ Trung Quốc?" Hwang Hoon Young cau mày, hỏi

"Đúng" Cốc Thiên Phàm gật đầu. "Chúng tôi chỉ có một mục đích: đánh bại các ông".

"Nói năng ngông cuồng".

"Không chỉ riêng ông, những danh y khác ở Thiết Châu cũng sẽ chấp nhận thách thức của chúng tôi. Chúng tôi sẽ đánh bại từng người một ".

"Các anh quá cuồng vọng rồi". Hwang Hoon Young tức giận nói: "Anh cho là kế hoạch của các anh có thể thực hiện được không?"

"Vì thế, ông nên đứng ra đánh bại chúng tôi". Cốc Thiên Phàm nói: "Người dân nước này tin ông đến vậy, cho ông nhiều vinh quang đến thế, lẽ nào ông lại không vì họ mà làm chút chuyện sao?".

Gân trên trán Hwang Hoon Young đập mạnh, nói: "Được, tôi chấp nhận lời thách đấu của các anh".

Cốc Thiên Phàm gật đầu cười nói: "Nếu thua, thì phiền ông ký tên vào tờ giấy trắng này".

"Tôi sẽ làm thế". Hwang Hoon Young nói: "Nếu các anh thua thì sao?".

"Tôi sẽ nhận thua". Cốc Thiên Phàm nói " Tờ giấy trắng này cũng chỉ là để chứng minh các ông đã thua mà thôi. Bây giờ chúng ta bắt đầu nhé".

"Đến phòng thí nghiệm".

Nửa tiếng sau, khi Cốc Thiên Phàm dẫn đội ra khỏi phòng thí nghiệm dược liệu trường đại học khoa Đông y Hàn Quốc, trận đấu chỉ một số người biết này đã kết thúc.

"Môn chủ, trạm tiếp theo của chúng ta ở đâu?"Vũ Đình lên tiếng hỏi.

"Trạm tiếp theo là học viện Đại Khâu, ở trường đó có một vị giáo sư rất am hiểu lĩnh vực châm cứu, để thể hiện sự tôn trọng với ông ấy chúng ta nên đến thăm hỏi". Cốc Thiên Phàm nhìn tờ giấy trên mặt ký Shin Hoon Young, cười nói: "Khi đến tôi đã đồng ý, tôi phải làm cho tờ giấy này đầy chữ ký".

"Thực sự là một thanh niên điên khùng". Vũ Đình nhếch môi cười. Người hắn gầy nhom, hai má hóp lại, cười lên là có vẻ hơi đáng sợ

"Cái tên này không sai, tôi không thích hắn làm anh hùng, bởi anh hùng đều hạ màn bằng bi kịch. Tôi càng không thích hắn làm người có dã tâm, người có dã tâm thì tư lợi quá, hắn có lòng thương người lại có sự điên cuồng, người như vậy chẳng nhẽ còn không thể thành công sao? Đông Y thực sự được cứu rồi".

Đại Phổ Hàn Quốc. Trong nhà Shin Ki Shi,bỗng có một đám con gái xinh đẹp đến trước mặt chào hỏi

"Các cô là".Shin Ki Shi nhìn vẻ mặt những người đẹp dáng vẻ Châu Á nhưng lại có vẻ khác người hàn quốc này, hơi có chút ngạc nhiên

"Chúng tôi đến thách đấu với ông" Mộc Hương cười nói, phiên dịch bên cạnh rất nhanh chóng dịch lời cô ấy nói cho Shin Ki Shi Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Thách đấu?" Shin Ki Shi cười. "Các vị cô nương, các cô muốn thách đấu gì với tôi?"

"Y thuật". Mộc Hương cũng cười nói.

"Y thuật? Đơn thuốc học? Lẽ nào các cô hiểu được cái này sao?"

"Sau thi đấu sẽ biết, chỉ có điều, nếu thua thì phiền lòng ký tên lên tờ giấy này".

"Nếu các cô thua thì sao? Chấp nhận một điều kiện của tôi?" Shin Ki Shi cười nói với vẻ mặt dâm tà, nhìn Mộc Hương úp mở.

"Chúng tôi cũng sẽ nhận thua với ông như thế" .Mộc Hương nói.

"Ài, nếu chỉ có thế thì tôi không có hứng".

"xem ra chẳng qua cũng thế mà".

"Chào cô, tôi sẽ không khách khí với cô, tôi sẽ khiến cô thua đến khó chịu. Các cô nói đi, thi thế nào?"

Tô Châu Hàn Quốc.Nơi ở của đời sau thần y Park Jin Jin .Tại cổng của một tiểu viện phong cách cổ xưa, bỗng xuất hiện một đám đàn ông vận áo dài đen, vẻ mặt rất nghiêm túc

Bọn họ đến thậm chí thu hút cả sự chú ý của cảnh sát , cố chạy đến hỏi một lượt.

"Chúng tôi đến thăm ông Park Min Huyn". phiên dịch giải thích mãi, mãi đến lúc bà vợ ông Park Min Huyn ra mở cửa,cảnh sát mới thôi hỏi.

"Các ông đến thách đấu hả?" Một phụ nữmặc áo dài Hàn Quốc lên tiếng hỏi.

Phiên dịch ngạc nhiên nhìn người phụ nữ rồi nói: "Đúng, chúng tôi đến tìm ông Park Min Huyn để bàn luận y thuẩ".

"Ông ấy biết rồi. Đang đợi trong phòng, xin mời vào". Người phụ nữ nghiêng người sang một bên, để cho mấy vị khách đột nhiên đến nhưng lại không hề gây bất ngờ cho họ vào.

Thấy họ thực sự quen biết, hai viên cảnh sát kia mới rời đi.

Có thể bên Hàn Quốc cho rằng Đông Y Trung Quốc thực sự đã rơi vào đáy vực. Họ rất tự tin với cuộc thi giữa hai nước lần này. Không chỉ có hành động đem đám nhà báo lên giọng phách lối đến đón ở phi trường , còn tổ chức họp báo nhằm vào cuộc thi y học truyền thống giữa Hàn Quốc và Trung Quốc lần này.

Không thể phủ nhận, tiểu y vương Han Young Min là con cưng của truyền thông Hàn Quốc, chỉ cần có hắn xuất hiện, tất cả báo giới truyền thông đều hướng mọi ống kính đến khuôn mặt điển trai của hắn, hơn nữa, phần lớn đề tài cũng đặt ra là nhằm vào hắn.

Trong buổi họp báo, Han Young Min hết sức đường hoàng, đồng thời tuyên bố sẽ thay mặt hiệp hội y học Hàn Quốc giành thắng lợi trong cuộc thi này. Trong khi Tần Lạc cũng tham dự họp báo lại khiêm tốn rất nhiều, ngược lại không có vẻ khí phách như lúc trả lời Park Chan Taeở sân bay

Phần lớn thời gian hắn ngồi một chỗ, chỉ đến lúc có phóng viên chỉ đích danh hắn hỏi chuyện thì hắn mới trả lời lấy lệ vài câu, câu trả lời cũng trong quy củ, không thu hút chú ý của người khác, càng không khiến mình trở thành điểm nóng.

Tần Lạc đang chuẩn bị "kế hoạch Hoa đà" của hắn, nên cũng không muốn quá bộc lộ tài năng trong lúc này.

Trái lại, hắn cảm thấy, lúc này Hàn Quốc càng phách lối càng tốt, khả năng tuyên truyền của giới truyền thông càng mạnh càng tốt

Khi hắn thu thập đủ ba tờ giấy đầy chữ ký thì thanh âm giáng xuống tai sẽ càng vang dội.

Hắn luôn rất có kiên nhẫn.

Sau khi buổi họp báo kết thúc, tất cả thành viên của đoàn đại biểu Hàn Quốc và Trung Quốc đều lên xe đến đảo Jeju. Bọn họ sẽ ở trên đảo trong thời gian thi đấu.

"Đảo jeju là nơi có nhiệt độ trung bình cao nhất, lượng mưa nhiều nhất Hàn Quốc.Khí hậu ôn hòa ẩm ướt, phong cảnh tự nhiên do núi hỏa sơn hoạt động biến thành, khiến nó có danh hiệu Hawai của Hàn Quốc.Đương nhiên, chỉ cần chỗ nào có nắng vàng và bãi cát đều tự xưng là Hawai, nhưng Hawai là Hawai, đảo JeJu là đảo Jeju, mượn danh người khác là không có biểu hiện tự tin. Tôi cũng không cảm thấy đảo Jeju này không sánh được với Hawai của Mỹ".Han Young Min khi giảng giải về phong cảnh địa phương cũng đầy tự tin, có thể thấy tình yêu sâu nặng của hắn với đất nước này, thậm chí còn có chút cuồng nhiệt.

Tần Lạc gật đầu cười, Hàn Quốc không phải là mượn bộ khung và tiếng tăm của Trung Quốc để phát triển sao?

Han Young Min như là không thấy thái độ của Tần Lạc , nhếch môi cười nói tiếp: "Đảo Jeju có "ba nhiều", "ba không" và "ba bảo". Ba nhiều là chỉ nhiều đá, nhiều gió,nhiều phụ nữ, phụ nữ chiếm trên năm mươi phần trăm tổng dân số trên đảo. Anh Tần, lẽ nào anh không thấy đây là nói rất thích hợp để đàn ông săn cái đẹp sao?". Han Young Min cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc , trong mắt có ý mà người đàn ông nào cũng có thể hiểu được.

"Không tồi". Tần Lạc nhìn Tô Tử bên cạnh một cái r, gật đầu cười.

Han Young Min nhìn Tô Tử, cười xin lỗi cô, tiếp tục đảm nhiệm nhân vật hướng dẫn viên: "Ba không là không trộm cắp, không cửa lớn, không ăn mày. Người dân đảo jeju từ trước tới nay sống trên mảnh đất nghèo khó này, điều kiện sinh tồn khắc nghiệt khiến họ hình thành đạo đức tốt đẹp giúp đỡ lẫn nhau. Bởi vậy không ai phải dựa vào cướp bóc, ăn xin để sống, đương nhiên cũng không có hàng xóm phải xây cổng lớn đề phòng mình. Ba bảo là chỉ hải sản, thực vật và ngôn ngữ địa phương, đến lúc có thể tha hồ cảm nhận, không đề cập đến thắng bại, chuyến đi hàn Quốc này chắc chắn không khiến các ông thất vọng".

"Cảm ơn. Chúng tôi sẽ từ từ cảm nhận". Tần Lạc gật đầu nói.

"ông nội nghỉ dưỡng lão trên đảo jeju này, rất lâu rồi không gặp khách. Lần này các ông tới nhất định ông sẽ xuất hiện, lần viếng thăm trước, ông còn nhắc đến anh, nói anh là nhân tài kiệt xuất mới nổi của Trung Quốc, rất tán thưởng anh".

Tần Lạc biết ông mà Han Young Min nói chính là Han Huyk,hậu nhân của thánh y Hàn Quốc Han Yun.Han Yun là một nhan vật truyền thuyết của Hàn Quốc, Hàn Quốc để ca ngợi công lao của ông ta, đã đầu tư xây riêng cho ông viện bảo tàng Han Yun, để nhân dân trong nước tưởng nhớ và truy điệu

Thời đại sau Han Huyk, cũng nhận được sự coi trọng của chính phủ và nhân dân Hàn Quốc. Cuộc thi y học truyền thống giữa Hàn Quốc và Trung Quốc lần này, cũng do ông ta gật đầu đồng ý trước, chính phủ Trung Quốc mới ra sức thúc đẩy chuyện này.

"Cảm ơn sự yêu mến của ông Han, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đến nhà hỏi thăm". Tần Lạc cười nói.

Lúc này tiếng chuông điện thoại trong túi Han Young Min kêu lên.

Hắn nói "xin lỗi" rồi lấy điện thoại ra khỏi túi.

Khi hắn nghe xong lời của đối phương, trả lời ngắn gọn một câu, rồi dập máy.

Sau đó, hắn quay người mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Lạc .

Tần Lạc biết" kế hoạch Hoa Đà" đã bị lộ. Chuyện điên khùng như vậy, vốn cũng không chuẩn bị giấu người khác quá lâu.

"Không hổ là thần tượng của tôi". Han Young Min cười nói: "Từ trước tới giờ tôi chưa từng coi thường anh, nhưng mỗi lần hành sự vẫn khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên. Không tồi, đánh trả rất lợi hại. Nếu tôi là anh, tôi cũng xem xét làm thế này".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.