Bí Thư Trùng Sinh

Chương 19: Ta đối với ngươi phụ trách còn không được sao?




Po Changhao thấy Tần Lạc chỉ đứng tại chỗ cười khúc khích sau đó hắn lại trầm ngâm không trả lời, ông ta không nhịn được liền lên tiếng châm chọc: "Thế nào? Anh không muốn chấp nhận điều kiện đó sao? Làm sao bây giờ? Chúng tôi đã thông qua chính phủ của mình chính thức gửi lời tới chính phủ các anh, hơn nữa giới truyền thông cũng đã đưa tin về chuyện này. Nếu như các anh từ chối chuyện này, có thể sẽ không hay lắm, ảnh hưởng tới danh dự của các anh, đúng không? Chẳng lẽ ngoại trừ anh ra, ở Trung Quốc không còn thầy thuốc Trung y nào khác sao?"

Ông ta biết y thuật của Tần Lạc vì vậy ông ta không dám hạ thấp giá trị của hắn. Nếu nói vậy thì giá trị của ông ta là gì?

Nhưng một điều rất rõ ràng là ông ta coi thường nền Trung y Trung Quốc. Nụ cười trên gương mặt ông ta rất rực rỡ. Ông ta quay sang nhìn Trần Tư Tuyền nói: "Trần Tư Tuyền tiểu thư, tôi đã đồng ý với tiểu thư là không cố ý xúc phạm. Tôi chỉ nói một chút sự thật thôi. Tôi rất khâm phục y thuật của Tần Lạc tiên sinh nhưng cả một đất nước chỉ có một thầy thuốc Trung y ưu tú thì liệu có thể vực dậy cả một nền y học truyền thống không?"

"Tôi nghĩ chỉ có đất nước chúng tôi mới có tư cách để nói về điều này. Đất nước chúng tôi rất chú trọng vào vấn đề này, hàng năm đều đầu tư rất nhiều tiền của vào việc phát triển và tuyên truyền hệ thống y học cổ truyền. Các trường dạy y học cổ truyền của chúng tôi còn thường xuyên tổ chức các cuộc thi đấu, khi đó các quan chức y tế, thậm chí cả tổng thống cũng tham gia".

Po Changhao nói không sai, ngoại trừ Trung Quốc ra, quốc gia coi trọng y học cổ truyền nhất chính là Hàn Quốc. Thậm chí mức độ coi trọng của người Hàn Quốc còn vượt xa người Trung Quốc rất nhiều.

Chỉ cần một ví dụ đơn giản: Ở Trung Quốc, nếu như bộ Y Tế muốn rải khoản toàn một trăm triệu nghiên cứu y học thì bọn họ sẽ rải cho bên bệnh viện tây y tám mươi triệu chỉ có hai mươi triệu là dành cho bên Trung y.

Nhưng bên Hàn Quốc thì khác. Trong khoản tiền một trăm triệu dành cho nghiên cứu y học đó bọn họ sẽ dành sáu mươi triệu cho y học cổ truyền, chỉ dành cho tây y có bốn mươi triệu.

Mà cũng bởi vì sự ủng hộ mạnh mẽ của chính phủ Hàn Quốc nên đám giáo sư, chuyên gia Hàn y mới tự tin cao độ như vậy,

Trong "Đại Thoại Tây Du" Chí Tôn Bảo có nói một câu kinh điển: Cái gì trong tay chúng ta không biết quý trọng, chỉ khi mất đi chúng ta mới hối hận thì đã muộn. Nếu như cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ nói với nàng một câu: "Ta yêu nàng".

Những lời nói này rất phù hợp với Trung y. Khi cầm trong tay đôi khi không biết quý trọng, một mực tin rằng có cũng được, không có cũng chẳng sao, vất nó vào một xó để nó lay lắt sống dở chết dở, tới khi một quốc gia khác đột nhiên muốn chiếm đoạt lấy nó thì lúc này bọn họ mới phản ứng. Một mặt bọn họ vừa vung chân mắng chửi, một mặt lại hao tổn rất nhiều tiền bạc cùng công sức để cướp nó quay lại, thậm chí không cần biết hiệu quả là gì.

Việc người Hàn Quốc thành công trong việc xâm lấn Trung y chính là một minh chứng rõ ràng nhất. Trên thế giới, trong kho tàng di sản thế giới phi vật chất, cái tên Trung y đã được thay bằng cái tên Hàn y. Một trăm năm hay một ngàn năm sau, người Hàn Quốc mặc sức lũng đoạn thị trường Trung y hay là được độc quyền thu phí khám chữa bệnh cùng là một việc rất có sức thuyết phục.

Vốn Trần Tư Tuyền không muốn dẫn Po Changhao tới đây gặp Tần Lạc, nàng chỉ bảo hắn nói lại thông tin cho nàng nhưng ông ta kiên trì thuyết phục nàng rằng ân sư của ông ta muốn ông ta tự mình nói với Tần Lạc.

Trần Tư Tuyền sợ ông ta làm hỏng chuyện của Tần Lạc nên mới cẩn thận dặn dò ông ta không được vô cớ khích bác Tần Lạc, sau khi Po Changhao cam đoan nàng mới dẫn ông ta tới đây gặp hắn.

Nàng thực sự không ngờ ông ta lại nói chuyện rất ngang ngược như vậy.

"Ông không bớt tranh cãi thì chết hay sao?" Trần Tư Tuyền nói không còn vẻ khách sao. Nàng không thể chịu được khi thấy người khác khích bác Tần Lạc. Anh ấy gầy yếu, hiền lành, đáng yêu, quân tử, rất dễ làm người khác mủi lòng, thương yêu như vậy.

"Tần Lạc chỉ đang suy nghĩ về việc đó thôi, anh ấy có nói không dám tỷ thí chưa? Người không dám tỷ thí phải là ông mới đúng. Lần trước anh ấy muốn tỷ thí với ông sao ông không dám ra tay? Bây giờ còn ra vẻ ta đây. Đúng là đáng ghét".

Trần Tư Tuyền nói rất sắc bén. Nàng chọc thẳng vào chuyện lần trước Po Changhao không dám nhận lời tỷ thí làm cho ông ta vô cùng xấu hổ.

Ông ta ra vẻ là đàn ông không muốn đôi co với phụ nữ. Ông ta nhìn Tần Lạc và hỏi: "Tần Lạc tiên sinh, câu trả lời của anh thế nào?"

Tần Lạc nhìn Po Changhao cười nói: "Tôi biết ý định của các ông khi làm vậy. Các ông cảm thấy bây giờ là lúc Hàn y các ông đang trong thế cường thịnh, Trung y đang trên đà suy sụp nên các ông muốn tàn nhẫn dẫm nát Trung y dưới chân các ông phải không?"

"Tần Lạc tiên sinh, anh lại cả nghĩ rồi. Chúng tôi chỉ muốn trao đổi, luận bàn theo đúng nghi lễ mà thôi. Nếu như anh cảm thấy vấn đề này rất khó khăn với các anh, anh có thể từ chối" Po Changhao cười giải thích.

Tần Lạc khoát tay nói: "Po Changhao tiên sinh, chúng ta không phải là bạn bè, cũng sẽ không bao giờ trở thành bạn bè vì vậy tôi không ngần ngại nói rõ thêm một chút. Lần tỷ thí này sử dụng phương thức ngoại giao của hai chính phủ là không phù hợp với chúng ta".

"Nếu như anh cảm thấy không cần thiết như vậy thì cũng có thể bỏ qua" Po Changhao gật đầu nói. "Tôi cảm thấy chúng ta chỉ cần tỷ thí một trận phân thắng thua là đủ. Cần gì cứ phải công kích nhau một cách vô vị như vậy, đúng không?"

"Đúng" Tần Lạc gật đầu khẳng định. "Chỉ cần đấu một trận phân thắng thua là đủ. Không cần cứ phải công kích nhau qua lại. Tôi có thể thẳng thắn nói cho Po Changhao tiên sinh một việc".

'Cái gì?"

"Các ông nghĩ gì về chúng tôi thì chúng tôi cũng nghĩ vậy về các ông. Ngay lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Trung y, lần đầu tiên tôi học tên thuốc, lần đầu tiên tôi thái thuốc, lần đầu tiên tôi kê đơn tôi cũng đã nghĩ như vậy".

Sắc mặt Tần Lạc vô cùng nghiêm túc, hai mắt hắn như có lửa thiêu đốt người khác, thân hình đứng thẳng như một cây tùng, áo trường bào, gương mặt lạnh như rồng, giọng nói hăng hái, ngầm sát khí, nụ cười châm biếm như muốn làm tan chảy mọi trở lực của một cuồng nho

Trần Tư Tuyền ở bên cạnh mê mẩn nhìn dáng vẻ tự tin, khí phách của Tần Lạc. Khí phách cùng với phong độ đó của hắn thật sự tồn tại mà đôi khi nàng không thể hiểu nổi.

Một chàng trai như vậy, thật sự có một sự hấp dẫn làm mê muội phụ nữ!

Trong giới giải trí những người đàn ông nổi tiếng, đẹp trai có thể nói nhiều như cá diếc vượt sông. Trần Tư Tuyền đã tiếp xúc với rất nhiều đàn ông như vậy nhưng nàng có từng có rung động trước bất kỳ ai. Nàng chỉ mới tiếp xúc với Tần Lạc mấy lần mà con tim nàng đã thổn thức vì hắn.

Thỉnh thoảng vào lúc nửa đêm, sau khi công việc kết thúc, nàng cầm một chén rượu hồng, ngồi thu chân, lặng lẽ trên ghế sô pha tự hỏi về điều đó.

Có phải vì Tần Lạc đẹp trai không? Còn có những người khác đẹp trai hơn Tần Lạc.

Bởi vì Tần Lạc nhiều tiền sao? Còn có rất nhiều người nhiều tiền hơn Tần Lạc, hơn nữa Trần Tư Tuyền cũng biết bản thân nàng không phải là một người con gái ham muốn điên cuồng về tiền bạc. Dựa vào địa vị và danh tiếng của nàng hôm nay, số tiền nàng kiếm được cũng không làm nàng lo lắng về chuyện cơm áo, gạo tiền.

Có phải vì ánh mắt thâm thuý cùng với phong thái đàn ông của anh ấy không? Không phải hai điều này hoàn toàn không xuất hiện trên người Tần Lạc sao?

Có phải vì sức bền bỉ cùng với kỹ thuật hoàn mỹ trong cuộc chiến phòng the không?

Điều này thì chỉ nhìn thì không biết được mà.

Vậy là vì cái gì?"

Mình thích anh ấy vì cái gì?

Đến lúc này Trần Tư Tuyền đã tìm được câu trả lời.

Khí phách của anh ấy. Anh ấy thường bộc lộ lòng trắc ẩn, khát vọng làm cho dân giầu nước mạnh. Hơn nữa anh ấy còn thể hiện tính cách không sợ hãi, phấn đấu không ngừng vì chính mong muốn của mình.

Dù có ngàn vạn người cản đường mình.

Phụ nữ thường yêu thích những người đàn ông có trách nhiệm như vậy. Vô luận cảm giác trách nhiệm đó là với chính mình hay với đất nước và nhân dân thì phụ nữ vẫn yêu mến như thường.

Một người đàn ông như vậy rất nhân ái.

"Tôi vốn tưởng rằng chuyện này còn phải đợi thêm mấy năm nữa, hoặc ít hơn một chút nhưng các ông đã thúc đẩy cho chuyện này sớm hơn một bước làm tôi có cảm giác rằng tôi rất may mắn".

"Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của các ông mặc dù phía chính phủ không chấp nhận tôi cũng sẽ dẫn một đoàn thầy thuốc Trung y dùng tư cách cá nhân đi tham gia luận bàn với các anh. Ở Seoul, chúng ta hãy tỷ thí một trận phân rõ thắng thua".

"Được, tôi sẽ truyền lại lời của Tần Lạc tiên sinh cho ân sư của tôi. Chúng tôi sẽ đợi đại giá quang lâm ở Seoul" Po Changhao bị khí phách của Tần Lạc làm cho hoảng sợ, cách nói chuyện đã lịch sự hơn.

Cho dù đó là chuyện người với người thì vẫn có chuyện quốc gia và quốc gia trong đó. Nếu bạn mạnh mẽ, đối phương sẽ yếu đi. Nếu như bạn yêu, đối phương sẽ mạnh mẽ. Nếu như lúc nào bạn cũng yếu ớt như vậy thì bất kỳ quốc gia nào cũng dám xông lên cắn bạn một cái, đá cho bạn một cái.

Trên thế giới này, một người rất dàng bị người đó bắt nạt sẽ là một "người tốt" . Nếu như một người có tiếng xấu hung hãn với người ngoài, hơi một tý là đánh người thì hoặc mọi người sẽ né tránh người đó, hay là lấy lòng người đó.

Sự kiên cường không để người khác xem thường của Tần Lạc ngược lại đã chiếm được sự tôn trọng đúng mức của người khác.

Sau khi Po Changhao ra về, Trần Tư Truyền đóng cửa lại, đôi mắt ẩn chứa tình cảm thầm kín đắm đuối nhìn Tần Lạc.

"Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc cảm thấy ánh mắt của Trần Tư Tuyền có gì đó không bình thường. Nàng trông giống như một tên du côn muốn đùa giỡn với những thiếu nữ con nhà lành.

Trần Tư Tuyền tiến lại gần Tần Lạc một bước, Tần Lạc lùi lại sau một bước cho tới khi Tần Lạc lùi lại dựa sát vào tường, không thể lùi tiếp được nữa.

Trần tư Tuyền bước dài một bước, thân thể nàng dính sát Tần Lạc, một mùi thơm đặc thù của phụ nữ sộc vào mũi Tần Lạc, khiêu khích các tế bào sinh trưởng trong thân thể Tần Lạc.

Hai chân nàng khẽ chạm vào chân Tần Lạc, bốn chân dính vào nhau chặt vào nhau, còn có cả bộ ngực cáo ngất, mềm mềm của nàng ép sát vào ngực Tần Lạc làm cho một vật ở dưới hạ thể Tần Lạc bắt đầu nhúc nhích cử động.

Hai ngón tay nàng duỗi ra nâng cằm Tần Lạc đang cúi đầu vì xấu hổ lên, nàng cười hì hì như một nữ lưu manh: "Mới rồi anh thật sự vô cùng đáng yêu". Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Nói xong, đôi môi son của nàng lấn tới.

Lần này mục tiêu của nàng không phải trán cũng không phải là mặt.

Nàng đã coi Tần Lạc là người đàn ông của đời mình vì thế nàng đã hôn lên đôi môi Tần Lạc.

Hơn nữa nàng còn sử dụng phương pháp hôn môi chuẩn mực.

Tần Lạc không thể phản kháng, đầu lưỡi thơm ngát của Trần Tư Tuyền quay cuồng, sục sạo, quấn, mút trong mồm Tần Lạc.

Cha mẹ ơi, kích thích quá.

Tần Lạc bắt đầu cảm thấy hưng phấn, hắn vòng tay ôm lấy vòng eo gợi cảm của Trần Tư Tuyền.

Cạch!

Cánh cửa phòng toilet đột nhiên bị mở ra, Mễ Tử An lạnh lùng nhìn đôi nam nữ đang sùng sục quấn lấy nhau dựa sát vào tường nói: "Xin lỗi đã quấy rầy. Tôi cảm thấy lúc này tôi đi ra là thích hợp nhất. Tôi không nghĩ tôi có thể chờ hàng nửa tiếng đợi xong xuôi mọi việc mới ra vì như thế thì cho dù là với tôi hay với hai người đều bị quấy rối quá mức".

Đôi uyên ương đang buông thả giật mình hoảng hốt quay đầu lại, trừng mắt nhìn Mễ Tử An. Ba đôi mắt nhìn nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.