Bí Thư Trùng Sinh

Chương 16: Một chiêu




Cho dù là quần áo của con người, dù có may kín hết lỗ thủng này thì rất có thể lại bị rách và xuất hiện lỗ thủng mới, huống chi là da thịt con người.

Tại vị trí cấy ghép da trên cánh tay, máu tươi ồ ồ chảy ra. Máu tươi nhanh chóng đọng lại thấm đẫm cả miếng băng gạc của người y tá rồi bắt đầu tràn xuống bàn giải phẫu.

Hàng mi dài cau lại, gương mặt nhăn hiện lên sự đau đớn, ngón tay nhỏ nhắn run rẩy.

Có thể tưởng tượng hiện tại nàng đang phải chịu nỗi đau đớn như thế nào.

Tần Lạc lại một lần nữa xuất châm, làm giảm đau và giúp nàng tiến vào giấc ngủ sâu.

"Mau cầm máu" Trán Thôi Vĩnh Minh ướt đẫm mồ hôi nhưng với kinh nghiệm nhiều năm giải phẫu đã giúp ông ta có thể giữ bình tĩnh. Một ý tá đứng bên cạnh lau mồ hôi cho ông ta, không để mồ hôi chảy xuống kính làm xảy ra những sự cố trong quá trình giải phẫu.

Phải biết rằng giải phẫu trong tây y là một công việc rất tinh tế, trong lúc giải phẫu không may bác sỹ mổ vô tình đánh hơi cũng có thể khiến cho dao mổ trong tay bác sỹ tạo nên một vết thương cho bệnh nhân.

Vì thế ở Trung Quốc có một tập tục bất thành văn hoàn toàn vô lý là để cho bác sỹ trong quá trình giải phẫu tập trung tinh thần, không tuỳ tiện đánh hơi, trước cuộc giải phẫu, người nhà của bệnh nhân bao giờ cũng đưa cho các bác sỹ một khoản tiền hoa hồng như thể để nhét vào hậu môn của các bác sỹ thì phải.

"Chủ nhiệm. Nếu như cầm máu thì hôm nay phải dừng giải phẫu lại" Một người phụ mổ cầm ống thuốc tiêm cầm máu, nhìn Thôi Vĩnh Minh nói.

Cấy ghép nhiều lần sẽ gây ra một nỗi đau đớn mà người bệnh khó có thể chịu đựng được, hơn nữa nếu lúc này tạm dừng giải phẫu, ngay sau khi bọn họ ra khỏi cửa, bọn họ sẽ bị tràn ngập bởi vô số câu hỏi của giới truyền thông và người hâm mộ bao phủ.

Tạm dừng, trong con mắt của những người không biết rõ tình hình có nghĩa là cuộc giải phẫu lần đầu đã thất bại.

Đương nhiên, nói trắng ra là: Đây là một cuộc giải phẫu không thành công.

"Cầm máu" Thôi Vĩnh Minh nói vẻ quyết đoán. Mặc dù ông ta có thể gánh chịu những lời khiển trách vì đã để cho danh tiếng của bệnh viện bị ảnh hưởng, cũng như đã đẩy người bệnh rơi vào tình cảnh nguy hiểm tới tính mạng.

"Chờ một chút" Tần Lạc nói. "Tôi sẽ dùng châm cứu để cầm máu cho cô ấy. Mọi người cứ tiếp tục giải phẫu".

Tần Lạc không phải là nhân viên của bệnh viện này nên đương nhiên hắn không phải lo lắng về những hậu quả mà bệnh viện phải gánh chịu nếu như cuộc giải phẫu thất bại. Tần Lạc đơn giản chỉ nghĩ rằng hắn cố gắng làm giảm bớt sự đau đớn của người bệnh.

Nàng là bạn thân của Mễ Tử An. Trước khi phẫu thuật Tần Lạc đã nói rằng sau khi nàng tỉnh dậy mọi chuyện đã kết thúc vì vậy Tần Lạc muốn cố gắng thực hiện lời hứa của mình.

"Có thể làm vậy được không?" Sắc mặt Thôi Vĩnh Minh vô cùng nghiêm trọng, ông ta nhìn Tần Lạc hỏi.

"Không thành vấn đề" Tần Lạc gật đầu nói.

"Được, chúng ta bắt đầu thôi" Thôi Vĩnh Minh nói. "Ngay khi bác sỹ Tần cầm máu xong, chúng ta sẽ tiến hành cấy da lần thứ hai".

"Dạ, chủ nhiệm" Hai người phụ mổ trả lời.

Tần Lạc lại lấy một cây ngân châm từ trong hộp châm ra, đó là cây ngân châm dài một tấc sáu phân. Sau khi dùng rượu sát trùng. Tần Lạc nín thở, ngưng thần, hai mắt hắn tìm huyệt đạo rồi bất thần ra châm cực nhanh.

Hai ngón tay Tần Lạc khẽ vê cây châm, ba ngón tay còn lại giơ lên thành hình hoa Lan sau đó hắn dùng lực cổ tay ấn châm tiến vào, lần xoay tròn thứ nhất, ba nâng, ba tiến.

Lập tức xảy ra chuyện thần kỳ.

Ngay khi Tần Lạc bắt đầu châm cứu, máu ở miệng vết thương chảy ra càng lúc càng nhiều nhưng khi hắn bắt đầu đâm châm vào huyệt đạo, máu ở miệng vết thương đột nhiên chảy chậm lại rời ngừng hẳn.

Sau khi Tần Lạc đã xoay tròn cây châm được mấy lần, máu ở miệng vết thương không còn rỉ ra nữa, giống như là bị tắc vạch máu vậy.

Tần Lạc không nhổ cây châm ra mà hắn vẫn để nó cắm vào huyệt đạo của bệnh nhân rồi nói: "Có thể bắt đầu rồi".

"Bắt đầu nào" Thôi Vĩnh Minh nói. Lời nói cùng vẻ mặt thán phục của ông ta khi nhìn thấy Tần Lạc đã cứu vãn tình hình.

"An An, An An, tại sao lâu rồi mà cuộc giải phẫu vẫn chưa xong?" An mẫu cầm tay Mễ Tử An lo lắng nói.

"A di, không cần phải quá lo lắng, không có việc gì đâu. Có thể là giải phẫu cấy ghép ra tốn rất nhiều thời gian" Thực sự Mễ Tử An cũng rất nóng ruột. Cuộc giải phẫu đã diễn ra được hai tiếng nhưng đèn giải phẫu trong phòng vẫn sáng. Càng chờ đợi lâu mọi người càng lo lắng không biết có biến cố nào xảy ra trong lúc giải phẫu hay không.

"Nhưng lần này dì thấy thấp thỏm, lo âu. Dì chỉ hy vọng ông Trời sẽ phù hộ cho con gái dì bình an vô sự. Dì không cầu bất cứ điều gì khác" Hai mắt An mẫu đỏ hoe.

Hai mắt Mễ Tử An cũng rơm rớm nước mắt khi nàng nhìn thấy An mẫu chực khóc. Nàng lấy ngón tay khẽ chặn khoé mắt để ngăn chặn giọt nước mắt sắp chảy xuống và nói: "Nhất định không xảy ra chuyện gì đâu. Cuộc giải phẫu vẫn đang được tiến hành chứng tỏ không có chuyện gì xảy ra, không phải vậy sao?"

An phụ đi tới ôm chặt lấy vợ mình. Hai người dựa sát vào nhau cùng làm chỗ dựa cho nhau.

"Tần Lạc, anh nhất định phải giúp tôi"

Cho dù không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng của Mễ Tử An vẫn tin tưởng Tần Lạc hơn so với Thôi Vĩnh Minh. Nàng luôn tin tưởng rằng chỉ cần có Tần Lạc ở trong đó thì sẽ không có bất cứ chuyện xấu nào xảy ra.

Mễ Tử An thầm an ủi nàng như vậy có lẽ xuất phát từ việc Tần Lạc đã chữa trị được quái bệnh cho nàng.

Chiếc đèn chỉ thị của phòng giải phẫu phát ra một âm thanh giòn tan sau đó ánh sáng màu đỏ lập tức chuyển sang màu xanh.

Sau đó cánh cửa phòng giải phẫu dầy, nặng bằng thép được kéo sang hai bên.

Thôi Vĩnh Minh bước ra đầu tiên, tiếp theo đó là Tần Lạc cùng với mấy y bác sỹ của ca mổ.

"Bác sỹ Thôi, cuộc giải phẫu thế nào? Mọi việc ổn chứ?" An phụ chạy tới hỏi.

"Thế nào?" Mễ Tử An kéo tay Tần Lạc hỏi.

An mẫu chỉ vội vàng nhìn sắc mặt của bác sỹ, bà thực sự không dám lên tiếng hỏi vì chỉ sợ được nghe tin dữ.

"Cuộc giải phẫu rất thành công" Thôi Vĩnh Minh cười nói.

Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm rồi ai nấy cùng cười vui sướng.

"Cám ơn bác sỹ. Cám ơn bác sỹ" Rất nhiều người chạy tới nói lời cám ơn với bác sỹ.

"Mọi người nên nói cám ơn bác sỹ Tần. Nếu hôm nay không có sự trợ giúp của cậu ấy, cuộc giải phẫu sẽ không thể thành công như vậy. Cậu ấy cũng giúp chúng tôi một ân huệ lớn. Bệnh viện chúng tôi thực sự nợ cậu ấy" Thôi Vĩnh Minh nhìn Tần Lạc khen ngợi.

An Thiết Hùng bước nhanh tới chỗ Tần Lạc, anh ta chìa tay ra, niềm nở nói: "Bác sỹ Tần, thật sự rất cảm ơn cậu. Cô ấy là Tiểu Thiên Sứ của chúng tôi. Cậu cứu cô ấy cũng chính là đã cứu công ty của chúng tôi. Cám ơn cậu".

Tần Lạc đã nghe Mễ Tử An nói anh chàng này đặc biệt yêu thích đàn ông, hắn lùi lại sau từng bước một cười nói: "Ha, ha, không cần khách sáo. Đây là việc tôi phải làm. Vừa giải phẫu xong tôi vẫn chưa kịp rửa tay. Chúng ta không thể bắt tay nhau được".

"Được, không bắt tay. Ha ha" Trong lúc An Thiết Hùng đang nói, anh ta đột nhiên vòng tay ra ôm Tần Lạc.

Tần Lạc cứng đơ người khi nằm trong vòng tay anh ta, hắn thực sự muốn chết.

Cũng may An Thiết Hùng không thực sự muốn làm hỏng hình tượng của mình trước mặt mọi người. Sau khi ôm Tần Lạc vào lòng anh ta liền buông tay ra nói: "Hãy lập tức tổ chức họp báo công bố với giới truyền thông cuộc phẫu thuật đã thành công".

Khách sạn Kim Long không phải là khách sạn xa hoa nhất, danh tiếng nhất Đài Loan nhưng khách sạn Kim Long là khách sạn tốt nhất trên đường Kim Long.

Trong đại sảnh của khách sạn, có hai người đàn ông tóc vàng mắt xanh đang làm thủ tục thuê phòng. Một người có gương mặt anh tuấn, sáng sủa, một nụ cười hấp dẫn, đang cùng với một nhân viên khách sạn xinh đẹp làm thủ tục đăng ký. Tên trên hộ chiếu của hắn ta là Jake. Người đàn ông còn lại có mặc một chiếc jacket mỏng, gương mặt từng trải, tay kéo một cái va ly màu đen lặng lẽ đứng chờ ở bên cạnh. Tên trên hộ chiếu của hắn ta là Louis. Đây là hai cái tên rất phổ biến.

Phòng bọn họ chọn chính là phòng Tổng Thống sang trong nhất khách sạn vì vậy bọn họ cũng nhận được sự phục vụ chu đáo nhất.

Nữ nhân viên tiếp tân đại sảnh vô cùng nhiệt tình với hai vị khách tóc vàng này, còn có một người phục vụ của khác sạn cũng đi tới mang hộ cái va ly của hai người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Tiên sinh, xin mời ngài để tôi giúp ngài" Người phục vụ muốn đỡ lấy cái va ly trong tay vị khách tóc vàng.

Người đàn ông đẩy tay ra, lạnh lùng nói: "Không cần".

"Không sao. Có thể phục vụ cho ngài chính là vinh hạnh của tôi" Người nhân viên phục vụ này lại tưởng vị khách lạnh lùng này ngại nên từ chối nên anh ta lên tiếng giải thích.

"Tôi nói không cần, anh không nghe thấy tôi đã nói gì hả?" Ánh mắt người khách tên Louis chợt loé lên tinh quang, giọng nói bình thản nhưng uy nghi.

Người phục vụ bị ánh mắt Louis nhìn chằm chằm làm anh ta có cảm giác rất khó thở, trong nháy mắt anh ta có cảm tưởng rằng bản thân mình đã chết.

Anh ta không biết tại sao mình lại có cảm giác đó. Anh ta đứng sững tại chỗ hồi lâu mà không dám cử động.

Jake trừng mắt nhìn người bạn của mình một cái rồi hắn ta thân mật vỗ vai người phục vụ cười nói: "Hì, hì, anh không sao chứ? Cậu ấy không thích tiếp xúc với người lạ. Không nên để ý tới cậu ấy".

"Không, không có chuyện gì" Người phục vụ dè dặt liếc mắt nhìn Louis một cái, anh ta không dám nhìn thẳng vào mặt Louis.

Bởi vì đã xảy ra sự cố nhỏ đó nên người phục vụ cũng không dám quá ân cần. Sau khi mở cửa phòng giúp hai người, anh ta liền nhanh chóng rút lui.

"Louis, suýt chút nữa mày làm hỏng việc. Mày không nên đối xử với một người phục vụ như vậy" Ngay sau khi bước vào trong phòng Jake bất mãn nói với Louis.

"Anh ta nhiều chuyện quá" Louis trả lời.

"Nhưng đây là nhân viên phục vụ của khác sạn. Chẳng lẽ mày không hiểu điều đó sao? Bây giờ chúng ta đang ở Đài Loan, là nơi phồn hoa đô thị, chúng ta không phải đang ở Nam Mỹ, Đông Nam Á hay châu Phi vì vậy tao cảnh báo mày không được để lộ ra cái kiểu đùa lố bịch đó nữ" Người đàn ông tên Jake đột nhiên nổi khùng nói.

"Knight, mày muốn đánh nhau hả?" Louis lạnh lùng nhìn chằm chằm Jake hỏi.

"Con mẹ nó, tao đã nói mày không được gào biệt hiệu của tao lên. Mày sẽ làm người khác nghi ngờ" Jake tức giận nói.

"Nếu như mày muốn đánh nhau, tao sẽ tiếp mày" Louis đối đầu không khoan nhượng.

Jake căm tức nhìn Louis rồi đột nhiên hắn ta nhếch môi cười nói: "Red Dragon, mày thực sự không phải là đồng sự tốt. Lần tới chúng ta sẽ không hợp tác cùng nhau nữa vì vậy lần này chúng ta hãy cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này đi nha".

Jake móc từ trong người ra một bức ảnh chụp một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

"Rất xinh đẹp" Jake hôn lên bức ảnh.

Jake nâng cổ tay nhìn đồng hồ nói: "Lúc này hẳn cô ta đang trên đường. Đại khái chúng ta có mười lăm phút để chuẩn bị vũ khí. Trước tiên hãy cất một triệu đô này vào túi đã".

"Thời gian vẫn còn rất nhiều" Louis vừa nói vừa bắt đầu mở cái va ly cỡ lớn của mình. Sau khi hắn ta bỏ quần áo che đậy bên trên ra, để lộ chồng linh kiện máy móc được xếp đặt rất ngăn nắp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.