Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 4: Bạn trai bất đắc dĩ




Hứa Lập biết chỉ dựa vào mình sợ rằng rất khó tìm hiểu được tình hình thực tế của Vọng Giang, xem ra đã tới lúc hành động. Hứa Lập cầm máy gọi điện cho Tằng Ích. Hai người chỉ nói chuyện qua đôi chút về công việc, Hứa Lập báo cáo qua tình hình của mình sau khi tới Vọng Giang với Tằng Ích. Chẳng qua lúc cuối cùng Hứa Lập nói:

- Xin thị trưởng Tằng yên tâm, mọi việc của tôi ở Vọng Giang đều ổn, tôi nhất định sẽ nhanh chóng làm tốt công việc đề ra.

Đây là tín hiệu mà Hứa Lập đã thống nhất với Tằng Ích trước khi tới Vọng Giang. Chỉ cần Hứa Lập phát tín hiệu này là mọi người sẽ từng bước áp dụng theo kế hoạch đặt ra.

Ngày hôm sau Hứa Lập tìm tới trưởng ban tổ chức cán bộ Vọng Giang – Hà Trường Giang. Hai người ngoài lần đầu gặp mặt trong buổi chào đón Hứa Lập tới Vọng Giang ra thì cũng không có qua lại gì. Cho nên Hà Trường Giang có chút ngạc nhiên khi Hứa Lập đột nhiên gọi mình tới. Chẳng qua Hứa Lập rất nhanh nói rõ vấn đề.

- Trưởng ban Hà, tôi có một người em họ xa tên Từ Cương, y năm ngoái mới thi đỗ công chức bây giờ đang làm việc ở văn phòng ủy ban huyện Giang Ninh, tôi muốn điều y tới ủy ban thị xã không biết có được không?

Từ Cương này đúng là Từ Cương ở xã Nhị Đạo mà Hứa Lập đã nhận làm đồ đệ. Năm ngoái Từ Cương thành công thi đỗ công chức. Sau khi Từ Cương đỗ công chức, lãnh đạo huyện Giang Ninh nể mặt Hứa Lập nên cố ý điều Từ Cương tới văn phòng ủy ban huyện công tác, điều này càng làm Từ Cương cảm kích sư phụ của mình hơn. Hơn nữa quan hệ thầy trò của hai người Từ Cương, Hứa Lập cũng không có ai khác biết. Có mối quan hệ này thì Hứa Lập bảo gì, Từ Cương nghe hết. Bây giờ Hứa Lập đang thiếu một người có thể nghe lời, người có thể quan hệ với các đồng chí bên dưới nhằm giúp Hứa Lập hiểu rõ tình hình.

Thị trưởng mở miệng nói muốn điều một cán bộ bình thường không phải là việc quá dễ sao. Mà người đó mới thi đỗ công chức, đang trong thời gian thử việc thì càng dễ hơn. Hà Trường Giang đáp.

- Thị trưởng yên tâm, mai tôi sẽ phái người tới huyện Giang Ninh lấy hồ sơ của Từ Cương kia, nếu không có vấn đề gì thì cuối tuần là Từ Cương có thể điều tới văn phòng ủy ban Vọng Giang làm việc.

- Vậy làm phiền trưởng ban Hà. Chờ Từ Cương tới tôi sẽ bảo y mời anh dùng cơm, đến lúc đó anh nhất định phải tới.

Hứa Lập cười nói.

- Thị trưởng không cần khách khí, đây đều là việc tôi nên làm, thị trưởng sau có việc gì cứ nói, chỉ cần có thể giúp thì tôi nhất định sẽ giúp.

Hà Trường Giang thấy Hứa Lập không có việc gì nữa nên cáo từ.

- Thị trưởng Hứa, nếu không có việc gì tôi về trước, hai ngày nữa tôi sẽ có tin tức cho anh.

Không đầy một tuần sau Từ Cương đã đi tới phòng Thư ký – ủy ban Vọng Giang báo danh, hơn nữa vừa tới đã làm phó trưởng phòng thư ký. Từ Cương tới văn phòng Vọng Giang công tác, các đồng chí ở văn phòng cũng không phản cảm mấy, loại chuyện này mọi người đã thấy nhiều thành quen. Vua nào thần đó, Hứa Lập làm thị trưởng nếu không mang theo vài người tới mới là bất thường.

Tối cùng ngày Từ Cương tới Vọng Giang, Hứa Lập cố ý từ chối tất cả các lời mời để hắn có thời gian đi ăn với Từ Cương. Hai thầy trò đã có hơn nửa năm không gặp. Dù sao Giang Ninh và Tùng Giang cách nhau không gần, bây giờ Hứa Lập lại điều tới Vọng Giang thì coi như Hứa Lập ở phía nam, Từ Cương ở phía bắc Tùng Giang. Vì thế hai người muốn gặp không dễ, lần này Từ Cương được điều tới cạnh Hứa Lập, y sao không kích động cho được.

Ban ngày chánh văn phòng ủy ban Nhâm Minh Sơn đã dẫn Từ Cương lên gặp Hứa Lập nhưng vì có người ngoài nên có vài lời Từ Cương không tiện nói. Bây giờ chỉ có hai người, Từ Cương kích động nói:

- Sư phụ.

Hứa Lập cũng rất vui khi gặp lại đồ đệ chỉ nhỏ hơn mình hai ba tuổi.

- Ừ, Tiểu Cương, lần này tôi điều cậu tới Vọng Giang, cậu không có ý kiến gì chứ?

- Sư phụ, em có thể vào công chức cũng đều là nhờ anh giúp. Nếu không có sư phụ thì bây giờ em vẫn là nhân viên hợp đồng ở xã Nhị Đạo chứ đâu được như hôm nay đã thành phó trưởng phòng thư ký – ủy ban Vọng Giang. Có thể tới giúp sư phụ là vinh hạn của Từ Cương em. Lại nói năm đó chỉ được ở bên cạnh sư phụ có nửa năm, bản lĩnh của sư phụ em mới học được một chút, lần này sư phụ không được giấu nghề đó.

Từ Cương cười nói.

Mặc dù Hứa Lập chỉ hơn Từ Cương vài tuổi nhưng sau vài năm tiếp xúc Từ Cương đã thật tâm coi Hứa Lập là sư phụ của mình, là bề trên của mình. Có khi Từ Cương thậm chí còn làm nũng với Hứa Lập.

Nhìn Từ Cương như vậy, Hứa Lập không nhịn được cười.

- Được rồi, tôi chỉ có một tên đồ đệ vô lại như cậu, không dạy cậu thì dạy ai? Chẳng qua cậu phải cẩn thận một chút đó, tốt nhất đừng để người khác biết mình có võ, dù người khác phát hiện thì tuyệt đối cũng không được nói là tôi dạy, nhớ đó.

- Yên tâm thưa thị trưởng ba tốt.

Từ Cương trước khi đến cũng đã hiểu mục đích mà Hứa Lập điều mình tới Vọng Giang, y đương nhiên biết Hứa Lập bây giờ đang đóng vai gì. Từ Cương càng biết nếu Hứa Lập bị lộ thì với bản lĩnh của Hứa Lập chưa chắc đã gặp nguy hiểm, chẳng qua mục đích của Hứa Lập khi tới Vọng Giang sẽ không thành công.

- Ồ. Cậu mới tới cũng biết rồi ư? Chẳng lẽ bọn họ không biết cậu là người của tôi mà dám nói tôi như vậy trước mặt cậu.

Biệt danh kia của mình, Hứa Lập đã sớm nghe nhưng hắn không để ý đồng thời cũng thầm cao hứng. Chỉ như vậy mới càng làm đám người Đổng Dương Minh, Trịnh Quân Ba khinh thường dẫn tới sơ hở.

- Các đồng chí ở văn phòng đương nhiên không dám nói trước mặt em nhưng người bên dưới khi tìm phòng Thư ký câu đầu tiên đều nói “Thị trưởng ba tốt có nhà không?” Chỉ riêng hôm nay em đã nghe ba người gọi như vậy.

- Tốt, tốt, tốt, như vậy là tốt nhất.

- Sư phụ, anh không phải là nói nhiều thành quen đó chứ?

Hứa Lập lúc này mới phản ứng mình đúng là hình như đã quen miệng thật rồi.

- Lâu dần sẽ thành thói quen. Sau này chuyện Vọng Giang giải quyết xong thì tôi sợ phải dành thời gian sửa lại mới được.

Lúc này nhân viên nhà hàng đã mang đồ ăn lên, Hứa Lập vì mỗi ngày đều tới đây ăn nên nhân viên phục vụ đã sớm nhận ra hắn, biết hắn là thị trưởng mới tới Vọng Giang. Chẳng qua việc này không có quan hệ với bọn họ, nhà hàng mở cửa kinh doanh, Hứa Lập tới ăn là đủ. Về phần thân phận của hắn thì đâu có quan hệ gì với nhà hàng.

Hứa Lập và Từ Cương vừa ăn vừa nói chuyện, Hứa Lập cũng bố trí nhiệm vụ cho Từ Cương, bảo Từ Cương thu thập nhiều ý kiến của nhân viên bên dưới, đặc biệt là tin tức về Đổng Dương Minh và Trịnh Quân Ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.