Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 14: Gặp lại cố nhân




Cát Vệ Lương đang nhắm mắt nên không thấy cảnh này. Y nằm đó cảm thấy càng lúc càng mệt, hai mí mắt dán vào nhau không muốn mở ra. Cát Vệ Lương tưởng men rượu có tác dụng nên không để ý, dù sao trong thời gian này mình hay đi tiệc tùng thường xuyên không về nhà ngủ, vợ cũng đã quen. Cho nên Cát Vệ Lương đổi một tư thế thoải mái hơn để ngủ.

Cát Vệ Lương chỉ cảm thấy giấc ngủ rất ngon, tới sáng hôm sau Cát Vệ Lương tỉnh dậy muốn ưỡn lưng chuẩn bị rời giường đột nhiên phát hiện tay mình bị gì đó đè lên. Cát Vệ Lương mở mắt, tình hình trước mặt làm y sợ hãi. Mình trần truồng nằm trên giường và đang ôm một người. Nhìn kỹ mới thấy là cô gái tối qua xoa bóp cho mình.

Chẳng qua lúc này đầu tóc cô gái tán loạn, trên mặt còn vết lệ, người trần như nhộng, trên lưng, ngực đều có vết bầm. Cát Vệ Lương lại nhìn bốn phía phát hiện quần áo của cô gái mặc hôm qua đã bị ném ở khắp nơi, đặc biệt là đồ lót còn bị xé thành nhiều mảnh đang nằm ở dưới giường.

Cát Vệ Lương choáng váng, chẳng lẽ tất cả đều do mình làm? Nhưng sao mình không có chút ấn tượng nào cả vậy, mình không nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì.

Động tác của Cát Vệ Lương làm cô gái đang nằm trong lòng tỉnh giấc, cô gái vừa mở mắt đã hét ầm lên. Cát Vệ Lương hoảng sợ lấy tay bị miệng khuyên.

- Đừng kêu, đừng kêu, có gì từ từ nói.

Cát Vệ Lương biết nếu kinh động những người khác, bị người biết mình hiếp một cô gái thì chức thị trưởng sẽ mất, bản thân cũng sẽ vào tù.

Cô gái tránh một lúc cuối cùng sức không bằng Cát Vệ Lương nên mới dừng giãy dụa. Cô ả mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn Cát Vệ Lương, cô ả không ngừng khóc làm Cát Vệ Lương thấy chua xót trong lòng.

Trong lời kể nấc nghẹn của cô gái, Cát Vệ Lương mới biết hôm qua mình thú tính bộc phát, lúc cô gái xoa bóp cho mình thì mình lại kéo cô gái lên giường hiếp.

Cát Vệ Lương hết sức ảo não, cũng tự trách mình tối hôm qua uống quá nhiều nhưng mình chỉ nhớ là mình buồn ngủ, nằm xuống giường ngủ mà thôi chứ đúng là không nhớ gì về việc đã hiếp cô gái này. Nhưng nhìn bộ dạng của cô gái lại thấy không giống như đang nói dối. Hơn nữa hai người còn đang nằm trên giường, quần áo bị xé thành mảnh nhỏ bên dưới, dù là mình cũng không tin mình không hiếp cô gái này.

Cát Vệ Lương lúc này mặc dù hối hận vạn phần nhưng chuyện nếu đã xảy ra thì cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết hậu quả. Cũng may cô gái này khá ngây thơ, chỉ chốc lát là Cát Vệ Lương hiểu rõ tình hình cô ả. Cô ả tên Hạ Lệ, năm nay 18 tuổi nhà ở nông thôn Vọng Giang. Bố mẹ đều là nông dân, Hạ Lệ sau khi tốt nghiệp trung học do điều kiện gia đình không dư dả nên Hạ Lệ không thi đại học mà đi ra ngoài làm thuê. Sau khi học nghề xoa bóp liền tới đây làm.

Nghe Hạ Lệ giới thiệu xong, Hứa Lập càng không đành lòng. Hạ Lệ mới 18 tuổi, tuổi không hơn con mình là mấy. Tuổi này đáng lẽ đang đi học đại học, trung cấp nhưng vì hoàn cảnh gia đình mà phải đi làm việc, lại bị mình hiếp lúc say rượu.

Chẳng qua Hạ Lệ tuổi còn nhỏ nên chắc dễ nói chuyện. Cát Vệ Lương liền khuyên.

- Tiểu Lệ, chuyện tối qua là do anh không đúng, anh uống nhiều rượu, anh không bằng súc sinh, em có thể tha thứ cho anh chứ?

Hạ Lệ nghe Cát Vệ Lương nói nhưng không có chút phản ứng gì, chỉ ngồi đó khóc không ngừng, nước mắt nhanh chóng làm ướt gối. Cát Vệ Lương cũng không biết nên làm như thế nào bây giờ.

Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Trịnh Quân Ba gọi vọng vào.

- Cát đại ca, anh tỉnh ngủ chưa?

Cát Vệ Lương nghe tiếng Trịnh Quân Ba càng sợ, mình và Cát Vệ Lương như thế này thì sao có thể gặp người? Nhưng Hạ Lệ lúc này cỉ biết khóc, không nói một câu càng làm Cát Vệ Lương không biết làm gì giờ?

- Tiểu Lệ, có người tới, em mặc quần áo vào trước, chuyện này chúng ta từ từ bàn.

Cát Vệ Lương mặc quần áo trước, cũng đi nhặt bộ đồ bên ngoài của Hạ Lệ lên và đưa cho cô.

Hạ Lệ nghe có người tới rốt cuộc đứng dậy cầm quần áo của mình nghẹn ngào mặc. Nhưng đồ lót đã bị xé rách nên chỉ có thể mặc mà không có đồ lót.

Cát Vệ Lương lúc này mới ra mở cửa phòng cho Trịnh Quân Ba vào. Trịnh Quân Ba vừa vào nhìn thấy đồ lót bị xé thành từng mảnh vứt dưới giường đương nhiên biết có việc gì. Y lặng lẽ vỗ Cát Vệ Lương.

- Cát đại ca đúng là lợi hại, chỉ có một đêm mà đã chinh phục được cô em xinh đẹp thế này, sau này phải dạy huynh đệ đó.

Trịnh Quân Ba nói trêu, Cát Vệ Lương cười khổ một tiếng.

- Lần này tôi vì uống nhiều rượu nên mắc sai lầm lớn như vậy, chuyện này mà truyền ra thì sợ rằng sẽ xong đời.

- Hả? Cô gái này chẳng lẽ không muốn?

Trịnh Quân Ba kinh ngạc nói.

- Cậu nói xem.

Cát Vệ Lương đang rất loạn, y không biết nên khuyên Hạ Lệ đừng kiện mình như thế nào nữa.

- Đại ca yên tâm, để thằng em khuyên ả giúp anh.

Trịnh Quân Ba tự nhận trách nhiệm làm thuyết khách, Cát Vệ Lương cũng chỉ có thể ủ rũ ngồi bên đợi.

- Tiểu Lệ, em đã làm ở chỗ anh nửa năm rồi, Trịnh ca vẫn đối xử tốt với em mà.

Hạ Lệ ngồi trên giường hai tay ôm gối, đầu chui vào giữa hai chân khóc, ả cũng không để ý tới Trịnh Quân Ba.

- Tiểu Lệ, em biết người đàn ông kia là ai không? Anh nói với em, đó là thị trưởng Vọng Giang chúng ta. Có thể được thị trưởng coi trọng là phúc phận của em. Em còn khóc gì, sau này đi theo thị trưởng đảm bảo em được sống sung sướng, không còn ai dám coi thường em từ nông thôn đi ra, em còn không thấy đủ sao?

Hạ Lệ nghe thấy Cát Vệ Lương là thị trưởng Vọng Giang rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Cát Vệ Lương một cái nhưng rồi ả lại càng khóc lớn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.