Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 13: Có oán tất báo




Cát Vệ Lương được Cát Binh khuyên mà chủ động tới Ủy ban kỷ luật tự thú thì cũng không cần dấu diếm nữa. Y cũng biết chỉ riêng chuyện mình đi gặp Ủy ban kỷ luật, mình đã không có tiền đồ để hy vọng. Có lẽ khi chuyện ở Vọng Giang tra xét rõ ràng, mình không bị xử tù đã là may mắn rồi.

Mà Hứa Lập sắp tới Vọng Giang làm thị trưởng, mình chịu khống chế nhiều năm như vậy, mình cũng muốn Hứa Lập này bắt hết đám phạm pháp kia lại.

Mặc kệ là vì mối thù của mình hay là vì Hứa Lập, Cát Vệ Lương đều không hy vọng Hứa Lập đến Vọng Giang rồi đi vào vết xe đổ của mình, bị đám súc sinh kia hại. Cho nên Cát Vệ Lương nói qua chuyện của mình ở Vọng Giang cho Hứa Lập nghe. Y còn nói nhiều hơn cả lúc khai với Ủy ban kỷ luật thị ủy, y chỉ hy vọng Hứa Lập không nên mắc mưu đám súc sinh kia.

4 năm trước – năm 1999 khi đó Cát Vệ Lương mới 35 tuổi. Y được thị trưởng Tùng Giang là Cát Binh chiếu cố nên được bầu làm thị trưởng Vọng Giang. Tuy nói Vọng Giang chỉ là một thị xã cấp huyện nhưng trong lịch sử Vọng Giang chưa có vị thị trưởng nào nhận chức khi 35 tuổi cả. Mà Cát Vệ Lương lúc nhận chức đúng là có chút đắc ý, tự hào, y hy vọng có thể đạt thành tích đáng nể ở Vọng Giang, chờ hết nhiệm kỳ tiếp tục lên chức, cuối cùng vượt ông chú Cát Binh.

Cát Vệ Lương nhận chức được ba tháng đã tiến hành một loạt động tác ở Vọng Giang, toàn bộ dân chúng thị xã cũng nhìn ra được quyết tâm phát triển Vọng Giang từ công việc của y. Đáng lúc Cát Vệ Lương thấy cuộc sống rất đẹp thì chiều hôm đó phó thị trưởng Đổng Dương Minh nói có người muốn mời Cát Vệ Lương dùng cơm. Cát Vệ Lương vốn không định đi nhưng mình và Đổng Dương Minh quen biết đã lâu, không tiện từ chối, y đành nhận lời.

Chiều hết giờ làm Cát Vệ Lương tự lái xe đến nhà hàng Hồng Quang Vọng Giang, khi vào phòng mới phát hiện hôm nay có không ít khách, phần lớn đều là lãnh đạo các phòng ban trong thị xã, còn có không ít lãnh đạo chủ yếu của thị xã, chỉ có một người là y không nhận ra. Sau đó Đổng Dương Minh giới thiệu mới biết người mời khách hôm nay là Trịnh Quân Ba – một ông chủ công ty có tiếng tại đất Vọng Giang.

Cát Vệ Lương nếu muốn có thành tích ở Vọng Giang, muốn đẩy nhanh sự phát triển của Vọng Giang thì mấy công ty lớn như của Trịnh Quân Ba cũng cần nhờ tới. Dù sao Vọng Giang nếu muốn phát triển thì cũng cần sự ủng hộ về mặt kinh tế. Mà lãnh đạo công ty mời lãnh đạo thị ủy, ủy ban Vọng Giang ăn cơm, liên lạc, tăng cường tình cảm cũng là rất bình thường. Dù sao chính quyền và các công ty có quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, loại chuyện này trước đây Cát Vệ Lương đã đi tham gia không ít lần.

Bữa ăn đó mọi người ăn uống, nói chuyện rất vui vẻ. Có không ít người ngồi đây đều là lần đầu ngồi ăn với Cát Vệ Lương, vì tỏ vẻ kính trọng nên hầu như ai cũng một mình mời rượu Cát Vệ Lương.

Cát Vệ Lương uống cũng được nhưng hôm nay bị hơn 20 người mấy lần mời y cũng chỉ có thể kiên trì tới cùng. Nếu không uống với ai đó thì người ta sẽ có suy nghĩ. Mình mới lên làm thị trưởng không lâu, càng không thể ra vẻ này kia, làm người ta nói mình lên chức rồi không nhận người.

Bữa ăn kéo dài ba tiếng, khi mọi người ăn xong đã là hơn 9h tối. Cát Vệ Lương uống nhiều lúc ra khỏi cửa nhà hàng gặp cơn gió lạnh thổi qua làm đầu óc y choáng váng thiếu chút nữa ngã xuống, may nhờ Trịnh Quân Ba ở bên đỡ không đã ngã thật.

Trịnh Quân Ba quan tâm hỏi:

- Thị trưởng Cát, ngài không có việc gì chứ?

Cát Vệ Lương biết mình uống hơi nhiều, y vỗ vai Trịnh Quân Ba nói:

- Tiểu Trịnh, cảm ơn cậu, tôi không sao, chẳng qua không thể lái xe được rồi, lát cậu cho xe đưa tôi về nhà.

- Thị trưởng Cát, ngài uống nhiều rượu như vậy, người toàn mùi rượu để chị dâu ngửi được còn không giận ư? Nếu không chúng ta tới trung tâm xông hơi của tôi ngâm mình, lát tỉnh rượu rồi tôi bảo người đưa ngài về nhà.

Rượu là con đường tốt nhất để giao tiếp, thông qua bữa tiệc vừa rồi Trịnh Quân Ba và Cát Vệ Lương đã có quan hệ rất tốt, Trịnh Quân Ba cũng bắt đầu nói đùa với Cát Vệ Lương.

Cát Vệ Lương nhìn đồng hồ thấy mới hơn 9h, đi xông hơi cũng chỉ mất một tiếng, mà mình bây giờ cũng hơi khó chịu, đi nghỉ một chút cho tỉnh rồi về nhà cũng kịp. Y gật đầu nói:

- Vậy cũng được, đi thôi.

Nói xong Cát Vệ Lương lên xe Trịnh Quân Ba, cùng đi còn có bảy tám người của đám Đổng Dương Minh, tất cả mọi người chuẩn bị đi xông hơi thư giãn.

Đợi tới nơi, Trịnh Quân Ba lại tự mình dìu Cát Vệ Lương lên tầng ba vào một phòng đơn, cùng xông hơi với Cát Vệ Lương. Ra khỏi phòng xông hơi hai người đầu đầy mồ hôi nhưng đầu óc cũng tỉnh táo không ít. Cát Vệ Lương khát nước cầm lấy cốc nước mát do nhân viên phục vụ đưa tới uống cạn. Y chỉ cảm thấy cả người mình thoải mái từ đầu tới chân, y không khỏi có chút hài lòng với sự chu đáo của Trịnh Quân Ba. Nếu sau này có cơ hội quả thật có thể giúp tên Trịnh Quân Ba này.

Trịnh Quân Ba đi tới bên Cát Vệ Lương, y cũng uống ngụm nước rồi nói:

- Thị trưởng Cát, nếu không tôi gọi một nhân viên lên xoa bóp giúp ngài, tôi cam đoan đây đều là nhân viên có chứng chỉ hành nghề.

Cát Vệ Lương không từ chối ý tốt của Trịnh Quân Ba, đồng ý luôn. Lát sau một cô gái 18, 19 tuổi đi tới, trên người mặc chiếc áo thể thao màu hồng nhạt, bên dưới mặc chiếc váy bảy phân màu trắng, mái tóc tết hình đuôi ngựa không ngừng lắc lư theo bước chân cô.

Cát Vệ Lương nhìn cách ăn mặc của cô gái quả thật không giống với đám nữ nhân viên xoa bóp ở các trung tâm khác, y liền thoải mái nằm xuống giường hưởng thụ sự phục vụ.

Kỹ thuật của cô gái quả thật rất tốt, lực cũng đủ, chỉ vài phút đã khiến Cát Vệ Lương thoải mái rên hừ hừ. Trịnh Quân Ba nhìn vẻ hưởng thụ của Cát Vệ Lương, y nhỏ giọng nói:

- Cát đại ca, anh cứ ở đây cho em nó phục vụ, tôi ra xem những người khác thế nào rồi. Anh nếu có việc gì thì gọi tôi.

Cát Vệ Lương xua tay chặn lại ra hiệu Trịnh Quân Ba có thể đi. Trịnh Quân Ba mỉm cười đi ra ngoài phòng nhưng trước khi đi còn ra hiệu với cô gái kia, cô gái còn nháy mắt đưa tình với Trịnh Quân Ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.