Bỉ Ngạn Hữu Yêu

Chương 35




Cuối cùng thì chuyện gì đến cũng sẽ đến, một đám lính đánh thuê rút đao kiếm ra, tạo thành một vòng tròn vây quanh Nguyệt Sư.

Trong mắt Nguyệt Sư hiện lên vẻ lạnh lùng, tay phải nắm chặt trường kiếm. trong đầu Nguyệt Sư bình tĩnh phân tích tình hình, bây giờ cho dù cậu có giải thích kiểu gì đi chăng nữa thì mấy người lính đánh thuê này cũng không tin cậu. Rồi mình cũng sẽ bị giết. Nguyệt Sư không thể làm cái loại người ngoan ngoãn chờ người ta chém giết, nếu đã không giải thích được thì đánh chiến một trận. Hắn sợ gì ai!

- Dừng tay! Các người đang làm cái gì đó!

Đang lúc Nguyệt Sư và đám lính đánh thuê sắp sửa quay cảnh ‘chuyện tình súng đạn’, thì giọng nói của đoàn trưởng Lai Nhân Bố Lỗ Tư vang lên.

Nguyệt Sư đột nhiên cảm thấy giọng nói của Bố Lỗ Tư thật lúc này êm tai, quả thật so với bà ngoại Tĩnh Âm còn dễ nghe hơn!

- Đoàn trưởng, chính thằng nhóc này đã hạ thuốc mê và còn giết chết mười hai vị huynh đệ của chúng ta!

Một gã chiến sĩ cầm búa nhìn thấy đoàn trưởng liền chỉ vào Nguyệt Sư nói.

- Ngươi nói đến mười hai thằng không nên thân kia à? Ừ, bọn chúng đích thật là bị vị tiểu huynh đệ này ‘mần thịt’ đó.

Đoàn trưởng gật đầu cười ha hả.

- Mẹ nó! Ngươi còn gì để nói nữa không? Các huynh đệ, giết thằng nhóc báo thù cho huynh đệ mình!

Cả đám điên cuồng thét lên rồi giơ cao vũ khí tỏ ý liều mạng.

- Tất cả dừng tay, nghe ta nói hết đã.

Lai Nhân Bố Lỗ Tư hét lớn.

- Đoàn trưởng, còn gì nữa?

Tất cả quay đầu lại nhìn đoàn trưởng của mình, cả đám đều không biết vì sao đoàn trưởng lại ngăn cản mình báo thù cho các huynh đệ?

Bố Lỗ Tư bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó giải thích cho đám lính đang kích động này tất cả những chuyện mà mình thấy. Kể từ lúc mười hai tên tham lam đem lòng xấu xa, rồi nói sơ qua lúc Nguyệt Sư chiến đấu với bọn chúng. Chẳng qua, về phương diện chiến đấu thì ông cũng kể lướt qua. Ông che dấu năng lực của hồ nữ và Nguyệt Sư. Tuy tất cả ở đây đều là huynh đệ của ông. Nhưng đây là việc đại sự liên quan đến sinh tồn của Thú tộc không cẩn thận không được.

- Đoàn trưởng, chuyện này… khó tin quá!

Một vài tay lính nhíu mày, bọn hắn quả thật không thể tin được những người huynh đệ bên cạnh mình lâu như vậy lại là người như thế.

- Các ngươi không tin lời ta nói sao?

Bố Lỗ Tư nhướng mày.

- Không! Điều này sao có thể!

Mấy người lính cuống quýt nói, tính tình của đoàn trưởng có huynh đệ nào không biết:

- Chỉ có điều khi biết mình có những người huynh đệ như vậy mới buồn làm sao. Không ngờ bọn họ lại thế… thật sự làm con người ta ớn lạnh tâm can.

- Được rồi.

Nguyệt Sư ôm chặt Hồ Mị Nhi trong lòng nói với họ:

- Nếu đã biết là hiểu lầm thì mấy anh làm ơn đừng chỉa vũ khí vào người ta nữa.

Cả đám cười ngượng rồi thu vũ khí lại. Sau đó trịnh trọng xin lỗi Nguyệt Sư.

- Nhóc à, vừa rồi sợ không?

Bố Lỗ Tư đi tới bên Nguyệt Sư cười nói.

- Hì hì.

Nguyệt Sư cười ha hả, sợ à? Buồn cười thật, Nguyệt Sư hắn từ nhỏ đến giờ sợ cái quái gì?!

Sau khi cười xong. Nguyệt Sư định đứng thẳng dậy. Nhưng lập tức cảm thấy người mình lành lạnh. Cúi đầu nhìn thì cậu mới phát hiện ra trên người mình ngoại trừ một chiếc áo khoác thì không còn một mảnh vải che thân. Khó trách khi gió thổi qua thì lại cảm thấy dưới háng man mát.

Nguyệt Sư cười ngượng:

- Đoàn trưởng à, có thể cho cháu bộ quần áo không?

- Ha ha, ta cũng không có bộ nào hợp với nhóc cả. Nhóc dùng tạm này.

Bố Lỗ Tư lấy một bộ quần áo võ sĩ từ nhẫn không gian, chẳng qua đây chỉ là một bộ quần áo làm bằng vải thô.

Nguyệt Sư cầm lấy bộ quần áo, rồi mặc lên người:

- Đoàn trưởng, khi nào thì chúng ta có thể đến được đế quốc Thú nhân?

- Nhanh thôi!

Vị đoàn trưởng cười híp mắt:

- Mạo muội hỏi một câu, không biết nhóc đến đế quốc Thú nhân để làm gì?

- Đoàn trưởng chắc đã biết chuyện một số quốc gia loài người đang muốn phát binh với đế quốc Thú nhân.

Sau khi mang quần áo xong, cúi xuống cầm trường kiếm dưới đất dắt vào hông, Nguyệt Sư nói:

- Cháu vì nghe được tin tức này nên đến đế quốc Thú nhân. Kỳ thật, cháu cũng không biết mình đến đế quốc Thú nhân có thể làm được gì nữa, nhưng, cháu muốn cống hiến một phần sức lực của mình vì Thú tộc.

- Nhóc à, cách nghĩ của nhóc rất tốt!

Đoàn trưởng Lai Nhân Bố Lỗ Tư cười lớn một tiếng:

- Chỉ cần nhóc trở về. Thì đối với tộc Thú nhân chính là sự trợ giúp lớn nhất! Nhóc. Thú tộc có chấn hưng được hay không chính là nhờ nhóc đó! Chỉ cần thú hoàng lệnh xuất ra, tất cả thú nhân trên đại lúc sẽ trở về, lúc đó, nhân loại mới là phải sợ thú nhân chúng ta!

Trong mắt Bố Lỗ Tư hiện lên vẻ cuồng nhiệt, trong tộc Thú nhân đã lưu truyền một câu: Thú hoàng lệnh xuất, vạn thú trở về! Chỉ có điều, thú hoàng lệnh chỉ có thể do bộ tộc thú hoàng có huyết thống thuần khiết nhất nắm giữ. Nếu, vị thiếu niên trước mắt này chính là người của bộ tộc thú hoàng thì việc sự phục hưng của Thú tộc có hy vọng rồi!

*********.

Trong hoàng cung của đế quốc Quang Minh.

Quốc vương hiện tại là Bubb Rend XV sắc mặt âm u ngồi chính giữa trong Thiên điện. Chính điện đã bị lôi quang của Cao Lôi Hoa biến thành đống gạch vụn vài giờ trước.

- Bệ hạ! Hạ thần cho rằng, lần này nhất định phải dạy bảo Cao Lôi Hoa một chút! Dám đến đây đối đầu với chúng ta sao!

Một gã võ quan đứng lên nói với Bubb Rend XV:

- Chúng ta sẽ cho hắn một bài học thích đáng, cho hắn biết sự lợi hại của đế đô Quang Minh chúng ta!

- Cho hắn một bài học?!

Bubb Rend XV cười lạnh lùng nhìn gã võ quan:

- Con mẹ nó, tìm ai dạy bảo hắn đây? Ngươi hả? Mấy tinh anh của quốc gia ta mà còn bị hắn bóp chết như con kiến, con mẹ nhà người còn dám nói với ta là dạy bảo hắn hả?!

Bubb Rend XV càng nói càng kích động, cuối cùng văng tục luôn, hầu như là hét toáng lên!

- Quốc vương của thần, thứ cho thần ngu muội, xin người hạ lệnh để chúng thần biết phải nên đối xử với Cao Lôi Hoa như thế nào?

Một lão già quan văn bất đắc dĩ đứng dậy hỏi.

- Sau này, đừng ai đứng trước mặt ta mà nhắc đến cái tên Cao Lôi Hoa này nữa.

Bubb Rend XV phất tay, trong nháy mắt, hắn dường như già nua đi rất nhiều:

- Về sau, không ai được động đến hắn. Trừ khi các người nắm chắc xử lý được hắn, hoặc chắc chắn được hắn tế ngươi xong mà không mang họa vạ lây cho đế quốc thì làm.

Lời Bubb Rend XV nói làm lòng người chán nản. Nhưng phải chịu thôi, bởi vì những điều Bubb Rend XV nói đều là sự thật.

Bubb Rend XV thở dài, nhìn Quang Minh thần điện cách hoàng cung không xa. Ngay từ đầu hắn đã xin sự trợ giúp của Quang Minh thần điện, nhưng thần điện nghe thấy ba chữ Cao Lôi Hoa thì trốn như sợ dịch tả. Nhất là khi nghe thấy đối phó với Cao Lôi Hoa thì một bóng người cũng không thấy.

Làm vua một nước, có ai mà mong muốn trong quốc gia mình có một lực lượng không thể nắm giữ, nhưng mà, Bubb Rend XV cũng chẳng còn cách nào khác đành chấp nhận sự thật đau lòng. Sự cường đại của Cao Lôi Hoa đã vượt qua sự lý giải của con người. Sức mạnh của Cao Lôi Hoa không phải là thứ mà bọn hắn có thể đụng đến.

Sau khi phá tan hoang hoàng cung của đế quốc Quang Minh. Tâm tình của Cao Lôi Hoa cũng thoải mái lên nhiều. Xem ra, con người chung quy cũng phải phát tiết một chút, nhìn hoàng cung thành một bãi phế tích, Cao Lôi Hoa thầm nghĩ.

Về tới nhà, Cao Lôi Hoa đi đến bên cạnh Tra Lý nói:

- Đứng dậy đi Tra Lý. Chúng ta chuẩn bị đuổi theo Nguyệt Sư. Đại trưởng lão đã ra lệnh cho thủ lĩnh tổ chức Sauron, bất cứ lúc nào tổ chức Sauron cũng sẽ truyền tin tức tới cho chúng ta. Dựa vào hệ thống tình báo của nó, ta nghĩ sẽ tìm được Nguyệt Sư nhanh thôi.

- Không, người anh em Cao Lôi Hoa à, ta thay đổi chủ ý rồi.

Tra Lý đứng cạnh cửa nhìn lên trời nói:

- Ta nghĩ, hiện tại chúng ta nên đi Vong Linh cốc trước tiên!

- Vong Linh cốc? Ha ha, chẳng lẽ ngươi nhớ…?

Cao Lôi Hoa lập tức biết ngay ý tưởng của Tra Lý! Trong Vong Linh cốc có gì? Nơi đó có chủng tộc mạnh nhất của Thú tộc—Hoàng kim sư tộc! Lúc này Tra Lý muốn đến Vong Linh cốc chắc chắn là liên quan đến Hoàng kim sư tộc rồi!

- Ừ, đúng vậy, Cao huynh đệ.

Tra Lý gật đầu:

- Ta muốn đi tới Vong Linh cốc dẫn bọn họ ra luôn. Hoàng kim sư tộc đã sinh sống ở đó gần ngàn năm, bây giờ cũng là lúc bọn họ trở về rồi. Nếu có thể thì…

Tra Lý ngừng một chút, nhìn về phương hướng Vong Linh cốc:

- Có thể mang được nàng ra nữa thì quá tốt rồi!

Ánh mắt Tra Lý hiện lên vẻ tiếc nuối, thương nhớ. Bởi hắn nhớ đến một mỹ nhân thuộc về hắn và đang bị bệnh trong Vong Linh cốc. Chính là Vong Linh Nữ Thần người đã khiến hắn tiếc nuối.

- Được rồi. Chúng ta sẽ đi vong Linh cốc trước!

Cao Lôi Hoa cười to một tiếng, sự hùng mạnh của Hoàng kim sư tộc thì Cao Lôi Hoa đã từng gặp qua. Tộc đó có những chiến sĩ hùng mạnh, đồng thời còn có những ma pháp sư cường đại! Tay cầm một cành đại thụ ‘lang nha bổng’ làm thành gậy, lúc thì dùng làm bổng để đánh địch, lúc thì dùng để thi triển ra ma pháp cường đại! Toàn tộc bọn họ đều là chiến sĩ ma vũ song tu! Cho dù nói bọn họ là đội quân mạnh nhất đại lục cũng không nói ngoa.

- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập túc xuất phát thôi.

Cao Lôi Hoa cười ha hả:

- Về việc phá vỡ phong ấn thì giao cho ta đi!

- Cao huynh đệ, cậu với Tra Lý muốn đi Vong Linh cốc mà không nói với ta một tiếng, quên ta với công chúa rồi hả?

Ở bên trong, Vong Linh Đại trưởng lão không biết từ đâu cười ha hả xông ra nhìn Cao Lôi Hoa. Ở sau Vong Linh Đại trưởng lão, Bảo Bảo chớp chớp đôi mắt:

- Ba ba, con nhớ mẹ.

Ở bên Cao Lôi Hoa, Tra Lý nghe hai chữ ‘ba ba’ thì cả người run lên. Trong mắt hắn hiện lên sự cảm thán, tiếc nuối, chua xót. Một tiếng ‘ba ba’ này của Bảo Bảo kêu lên về phía hắn, nhưng không phải gọi hắn.

- Việc này. Được rồi, nhưng các ngươi đi cả thì ai ở nhà bảo vệ đây.

Cao Lôi Hoa có phần bất an nói, phải biết rằng mẹ vợ với bố vợ cũng không thể nán lại nhà lâu được. Việc bảo vệ cả nhà, Cao Lôi Hoa không yên tâm cho lắm.

- Yên tâm đi, Cao Lôi Hoa huynh đệ.

Vong Linh Đại trưởng lão cười ha hả:

- Nhiều nhất thì cậu thả Kiếm Thần ‘Tiểu Hắc’ ra, để hắn ở đây không được sao.

Tiểu Hắc, chính là Kiếm Thần lôi hệ-- La Đế. Chẳng qua bây giờ hắn được ban thưởng cho cái tên vĩ đại ‘Tiểu Hắc’.

- Ha ha, thiếu nữa thì ta quên mất hắn mất tiêu!

Cao Lôi Hoa cười lớn. Nếu Vong Linh Đại trưởng lão không nhắc thì hắn cũng quên luôn vị ‘Kiếm Thần’ trong tay. Có gã, an toàn cả nhà khỏi lo.

- Cầu Cầu, lại làm phiền ngươi rồi!

Cao Lôi Hoa đem Cầu Cầu trên vai xuống.

- Si~ Si~ Slime.

Cầu Cầu thò móng vuốt ra cào cào ba cái.

- Được rồi, ba cái chân trâu thì ba cái.

Cao Lôi Hoa vỗ vỗ Cầu Cầu:

- Mục tiêu, Vong Linh cốc.

- Hị hị!

Trong miệng Cầu Cầu phát ra tiếng cười nghe éo éo.

- Lôi Hoa.

Lúc này, Tĩnh Tâm từ trong phòng bước ra. Bây giờ Cao Lôi Hoa đã không còn phiền não vì phân biệt Tĩnh Tâm với mẹ vợ Tĩnh Âm. Từ lần đầu tiên thân mật với Tĩnh Tâm thì giữa hai người đã có một mối liên hệ rất thần kỳ. Cho nên khi Tĩnh Tâm vừa ra thì Cao Lôi Hoa lập tức nhận ra nàng liền.

Đi tới bên cạnh Cao Lôi Hoa, tuy đã khôi phục được khả năng nói chuyện nhưng Tĩnh Tâm vẫn không thích nói. Nàng tháo dây chuyền trên cổ xuống. Trên dây chuyền là một quả thủy tinh màu lam, giống như một giọt nước mắt bằng thủy tinh.

Tĩnh Tâm khẽ nhón chân, đeo dây chuyền vào cổ Cao Lôi Hoa.

- Đây là!

Vong Linh Đại trưởng lão kinh ngạc kêu một tiếng, trên sợi dây chuyền này tỏa ra một cỗ lực lượng làm Vong Linh Đại trưởng lão rất khó chịu. Có thể làm Vong Linh Đại trưởng lão khó chịu như vậy chỉ có thể là lực lượng tương phản với lão - Lực lượng sinh mệnh!

- Giọt nước mắt của nữ thần Sinh Mệnh!

Tra Lý nhìn sợi dây chuyền nói.

- Nước mắt nữ thần Sinh Mệnh?

Cao Lôi Hoa nhìn sợi dây chuyền:

- Cái này có ích lợi gì?

- Cao huynh đệ, ngươi thật may mắn. Có nó, ngươi chẳng khác nào có hai sinh mệnh.

Tra Lý cảm thán nói:

- Đây là một trong năm giọt nước mắt trong suốt cuộc đời nữ thần Sinh Mệnh. Nữ thần Sinh Mệnh là vợ của Sáng Thế Phụ Thần. Chính tay nàng đã sáng tạo ra sinh mệnh của thế giới này. Truyền thuyết nói rằng cả đời nàng chỉ chảy ra năm giọt nước mắt, mỗi giọt nước mắt của nàng đối với thần tộc đều là một bảo bối khó cầu. Thần tộc, vốn có sinh mệnh vĩnh hằng, chỉ cần không xảy ra chuyện gì thì thần chính là bất tử. Nhưng thần cũng không có nghĩa là không chết, bởi vì trong thần tộc có thể bị vị thần mạnh hơn tiêu diệt. Nhưng chỉ cần có được một giọt nước mắt của nữ thần Sinh Mệnh thì cho dù ngươi chết thì chỉ cần giọt nước mắt này ngươi đã có sinh mệnh thứ hai. Năm giọt nước mắt của nữ thần Sinh Mệnh đã bị dùng mất ba giọt, một giọt trong tay Hải Hoàng, giọt khác thì không rõ ở đâu. Trên tay ngươi là giọt của Hải Hoàng, thật không ngờ ông ấy lại đem thứ này cho con gái mình..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.