Bỉ Ngạn Chi Ái

Chương 9




904: A Tín thỉnh chiến

Kiếm quang như mưa xối xả giằng co tròn mười phút, khi một mạt kiếm quang sau cùng băng vỡ, toàn bộ thế giới dường như đột nhiên an tĩnh lại.

Toáimang sáng lạn, chiếu sáng Ngủ Yên chi hải, vẻ đẹp tử vong tại thời khắc này dị thường yên tĩnh. Không biết vì sao, ai nấy đều không tự chủ được mà ngừng thở, tựa như sợ đánh vỡ sự yên tĩnh này.

Chỉ có con mắt Thu Thiên Kình co rút lại, lão nhận thấy nguy hiểm.

Khí tức biến hóa vi diệu, rõ ràng là cảnh tượng bình hòa, nhưng mà không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm trong lòng Thu Thiên Kình không những không giảm đi chút nào, trái lại còn cường liệt hơn, Thu Thiên Kình biết rõ điều này không thích hợp. Ánh mắt lão cảnh giác mà chuyên chú, nhưng mà vẫn không phát hiện bất cứ điều gì, Ngủ Yên chi hải gió yên sóng lặng, trơn bóng không dao động, tựa như một mặt gương màu đen.

Trong lòng Thu Thiên Kình càng trở nên cường liệt bất an.

Bên trong khoang thuyền, A Tín lau nước mắt, hắn đứng lên, tựa như người không có việc gì cả.

Cảm động cũng được, thương tâm cũng được, tưởng niệm cũng được, hi vọng cũng được, đều là chính mình, không phải cảm động vì người khác, không phải vì để cho người khác biết rõ, tất cả mọi thứ đều là vì chính mình, vì khát vọng chân chính trong nội tâm mình.

Ngoại trừ Thiên Huệ và Tiểu Man, không có ai biết rõ, tại cách đó không xa, trên chiếc thương thuyền này có một thiếu niên già nua, đang thất thanh khóc rống. Dù cho biết rõ, cũng vị tất có ai có thể lý giải, một vạn năm quá lâu rồi, lâu đến mức thương hải tang điền, lâu đến mức vật còn - người không, lâu đến mức thệ ngôn mai một.

Ai nhàn rỗi như vậy? Chuyện kiếp này đã bận rộn quan tâm không nổi, ngay cả trận chiến đấu này còn chưa kết thúc.

Một lão quái vật đã trải qua một vạn năm, đạng sầu não liên miên không dứt, nếu Binh và Đinh Ốc biết rõ, không biết sẽ làm thế nào chịu nổi.

Vừa nghĩ đến bộ dáng hôm nay bị nữ bạo lực ngực bự kia nhìn thấy, A Tín liền có chút bi thương. Hết rồi hết rồi, sẽ bị người con gái này cười nhạo rồi, không biết lúc nào mới có thể lấy lại phần ấn tượng.

Nữ nhân ngực bự nào hiểu được cảm tình tinh tế như thế, trong lòng hắn âm thầm tự nói. Ai nha, sau này tại trước mặt người con gái này làm thế nào ngẩng đầu lên được? Có phần bị đau đầu rồi.

Trong đầu xoay chuyển những ý nghĩ không có ý nghĩa kia, tâm tình hắn lại rất bình tĩnh.

Hắn dị thường cung kính hướng tới Thiên Huệ hành lễ: "Thuộc hạ thỉnh chiến!"

Chấp niệm của chiến hữu trước đây ở trước mặt hắn, những gia hỏa này lãng phí Ngủ Yên chi hải quý giá, khiến hắn rất muốn đem những gia hỏa này đánh một trận.

Thượng Quan Thiên Huệ không nói một lời, nghiêm túc nhìn thẳng A Tín.

Trên mặt A Tín tràn đầy sáng lạn như ánh nắng, mang theo mấy phần bất cần đời, mang theo mấy phần mong đợi, không có chút bi thương.

Tuy rằng A Tín trước mặt thoạt nhìn không khác bình thường bao nhiêu, nhưng mà Thiên Huệ lại có thể cảm thụ rõ ràng được sự nghiêm túc và khát vọng của hắn. A Tín và Tiểu Man là phụ tá đắc lực của Thiên Huệ, nàng phi thường lý giải đối với hai người. Tiểu Man ham thích chiến đấu, nhưng mà A Tín đối với chiến đấu xưa nay không có hứng thú và nhiệt tình gì, có thể không đánh thì không đánh, có thể tốn mười phút giải quyết chiến đấu, thì tuyệt đối không phí hai mươi phút.

Chủ động thỉnh chiến, đây là lần đầu tiên.

Nghĩ đến bộ dáng A Tín gào khóc vừa rồi, Thiên Huệ như có đăm chiêu, không chút do dự nói: "Được!"

"Tạ tiểu thư!" A Tín đối với sự trịnh trọng của Thiên Huệ tỏ ra biết ơn.

Năm đó hắn bị Thượng Quan Thiên Huệ đánh bại mà bị bắt, mới lựa chọn gia nhập dưới trướng, nhưng mà trong lòng có bao nhiêu tình nguyện cũng không nói được. Trình độ chỉ huy tác chiến của Thượng Quan Thiên Huệ cố nhiên khiến hắn bội phục, nhưng mà điều này cũng không đủ để cho hắn đầu hàng tận hiến, hắn chỉ là không muốn tiêu thất khỏi thế giới này.

Cũng đã sống quá vạn năm, còn chưa tìm ra đáp án, chết thì thật không đáng.

Cho nên cũng dẫn đến hiện tượng hắn rất thường xuất công không xuất lực, so với Tiểu Man hắn không hợp cách chút nào. Nhưng mà khiến hắn có điểm bất ngờ chính là Thiên Huệ chưa từng bất mãn với hắn vì điểm này.

Thiên Huệ quả quyết tự lập, xưa nay có chủ kiến, đối với hắn cơ hồ mặc kệ không quản.

Tiểu Man bình thường tìm hắn phiền phức, đại khái cũng là nguyên nhân này. Khác xa hắn, Tiểu Man đối với Thiên Huệ là trung thành và tận tâm.

Nghĩ tới đây, hắn cũng có chút xấu hổ. Không ngờ khi hắn thỉnh chiến, Thiên Huệ vẫn dứt khoát đồng ý. A Tín minh bạch, vô luận là nguyên nhân gì, chỉ là phần lý giải này cũng đã cực kỳ khó có được.

Cái âm thanh cảm tạ này là chân tình thực lòng.

Tiểu Man lạnh lùng, hừ lạnh: "Nếu như tại trước mặt cô gia ném mất người của chúng ta, ngươi tự mình cắt cổ đi."

Thiên Huệ thủy chung giống như nữ chiến thần lẫm liệt đứng trang nghiêm, gương mặt đột nhiên hiện lên một mạt đỏ ửng, nàng giận dữ trừng mắt với Tiểu Man, nhưng không hé răng.

A Tín ha ha cười, vừa định biểu đạt một cái lý tưởng hào hùng của mình, liền bị Tiểu Man lạnh lùng cắt đứt: "Đi nhanh đi, lắng nhằng cái gì!"

Tiếng cười dài A Tín khựng lại, ngưng ở cổ họng.

Bỗng nhiên một tiếng bạo quát giống như ngòi nổ, từ xa xa ập tới: "Bên trong Thánh Châu, dám vi phạm Thánh chung lệnh cấm, tập kích danh môn Thu gia. Lén lút, còn không chịu thúc thủ chịu trói!"

Một binh đoàn tựa như một đóa Hỏa Vân, từ xa vời thiêu đốt bay tới.

Tướng sĩ binh đoàn này thuần một sắc nộ hồng, kim sắc giáp y tinh xảo hoa lệ, ai nấy thần sắc lành lạnh hờ hững, vừa nhìn thì biết đó là hạng người thân kinh bách chiến. Võ tướng cầm đầu thể hình khôi ngô, mặt chữ điền lông mày rậm, gây chú ý nhất chính là một đầu tóc hỏa hồng.

Bầu trời chợt lóe hồng quang, giống như một đoàn lưu hỏa từ thiên ngoại gào thét bay tới.

Oanh!

Bầu trời cách Đường Thiên hơn trăm trượng, đột nhiên nổ tung, hỏa xà bay lượn khắp bầu trời, hỏa quang tan hết, cái binh đoàn xuất hiện, lộ ra hình dáng.

"Thu tướng quân!" Nam tử cầm đầu khom người hành lễ với Thu Thiên Kình trên bầu trời.

Thu Thiên Kình hơi hơi khom người: "Không ngờ một chút việc nhỏ, vậy mà lại kinh động Hỏa tướng quân. Nhưng trận chiến này quan hệ tới tư cừu của Thu gia ta, còn thỉnh tướng quân không nên nhúng tay."

Hỏa tướng quân nghiêm mặt nói: "Thánh chung đã vang, chính là lúc bọn ta đại triển kế hoạch lớn, Thu gia chính là cột trụ của Quang Minh Châu ta, há có thể bị những hạng người đạo chích này kéo tại nơi đây?"

Thu Thiên Kình có chút do dự, lão nghe hiểu ý tứ trong lời nói đối phương. Ý tứ của đối phương rất minh bạch, thời điểm mấu chốt như vậy, không nên làm phức tạp, nếu có phân tranh gì cũng nên giải quyết dứt khoát.

Thu Thiên Kình biết rõ lần này việc bọn họ mưu đồ lớn cỡ nào, hơn nữa...

Lão lườm Đường Thiên một cái, khóe miệng hiện lên một mạt cười nhạt, gật gật đầu: "Tướng quân cẩn thận, những người này không phải Quang Minh kỵ sĩ đoàn."

Ngay từ đầu, lão hoài nghi đối phương là Quang Minh kỵ sĩ đoàn. Thù hận giữa song phương, Tô Phỉ khai đao chi ý với Thu gia cũng rất rõ ràng, cái này cũng là nguyên nhân dẫn đến tư duy của lão chạy vào sai lầm.

Nhưng mà vừa giao thủ, lão liền minh bạch đối phương căn bản không phải Quang Minh kỵ sĩ đoàn.

Thánh viêm, hắn không cảm thụ được bất cứ một điểm khí tức Thánh viêm nào, nếu đối phương là Quang Minh kỵ sĩ đoàn, điều này tuyệt đối không có khả năng. Thánh viêm là nguồn cội lực lượng của bất cứ một gã Quang Minh kỵ sĩ nào, trong chiến đấu cường độ cao, chính là vô pháp ngụy trang.

Đường Thiên sửng sốt, hắn không ngờ, Thu Thiên Kình vậy mà lại phát giác bọn họ không phải Quang Minh kỵ sĩ đoàn. Vậy thì có nghĩa, ý đồ bọn họ ngụy trang thành Quang Minh kỵ sĩ đoàn, đục nước béo cò đã triệt để phá diệt.

ánh mắt Hỏa tướng quân lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Giả mạo Quang Minh kỵ sĩ đoàn, tội thêm một bậc! Hiện tại ngay cả Thánh Điện cũng không thể nào cứu được các ngươi!"

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng cười khẽ vang lên tại chiến trường giương cung bạt kiếm, toàn trường có thể nghe.

"Ai nói chúng ta giả mạo Quang Minh kỵ sĩ đoàn?"

Một gã Hồn tướng không biết từ khi nào, xuất hiện cách Đường Thiên không xa.

A Tín thi thi nhiên nhiên, tại giữa không trung sân vắng lửng thững, mang theo mấy phần chẳng hề để ý: "Chúng ta là Thiết Diện binh đoàn của Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc. Ân oán giữa Thu gia và Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc ta, ta không cần nhiều lời. Lẽ nào các hạ dự định tham gia?"

Thu Thiên Kình và Hỏa tướng quân không khỏi đồng thời sững sốt.

Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc?

Bọn họ nghĩ tới các loại khả năng, nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc. Một cái danh môn tầng dưới chót chạy đến trước mặt một cái đỉnh cấp danh môn nói chúng ta có cừu oán.

Cái này hoàn toàn phá vỡ thường thức của bọn họ, thực sự quá sai lầm rồi.

Từ lúc nào, tiểu danh môn tầng dưới chót dám thách thức đỉnh cấp danh môn như thế?

Hơn nữa, từ lúc nào, tiểu danh môn tầng dưới chót vậy mà lại có thể có được binh đoàn cường đại như thế?

Trên thương thuyền, Tiểu Man có chút hận bốc khói: "Cái gia hỏa này bình thường không phải rất cơ trí sao? Sao tự nhiên bộc lộ nội tình của mình?"

Đôi mắt đẹp của Thiên Huệ lưu chuyển quang mang, khẽ cười một tiếng: "Ta lại cảm thấy hắn xử lý rất khá. Vậy mà lại thấy không thể làm giả Quang Minh kỵ sĩ đoàn, lấy danh nghĩa Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc, vô cùng thích hợp. Đầu óc A Tín xác thực xoay chuyển nhanh."

Trong mắt Tiểu Man hiện lên vẻ vui mừng, nhưng mà ngoài miệng lại hừ lạnh: "Mèo mù vớ được chuột chết."

Thiên Huệ lườm Tiểu Man một cái, hì hì cười, cũng không nói thêm lời nào.

Tiểu Man tức thì cảm thấy toàn thân có chút không được tự nhiên, reo lên: "Tiểu thư ngươi đây là biểu tình gì?"

Thiên Huệ nháy con mắt một cái: "Ngươi đoán đi."

đầu Tiểu Man đầy hắc tuyến.

Giữa không trung, Hỏa tướng quân căn bản không tin, cười lạnh nói: "Quả nhiên không thấy quan tài không đổ lệ, đến thời điểm này còn chưa từ bỏ ý định, còn cố lộng huyền hư, muốn chết!"

A Tín không sợ chút nào, hướng về Đường Thiên khom người: "Cô gia, không biết có thể đưa kiếm trận này giao cho thuộc hạ hay không ?"

Đường Thiên nhớ tới quan hệ giữa A Tín và Binh, nhớ tới thân phận Nam Thập Tự binh đoàn của hắn, bừng tỉnh đại ngộ. Đúng vậy, thanh kiếm này ẩn chứa khí tức chiến hữu của A Tín.

Hắn không nói hai lời, cầm Bất Tử kiếm đưa cho A Tín: "Về sau nó chính là của ngươi."

Thân thể A Tín chấn động, luống cuống tay chân tiếp nhận Bất Tử Kiếm, dù cho chỉ một hồi vừa rồi, mọi người đều có thể nhìn ra thanh kiếm này bất phàm. Đường Thiên vậy mà lại đưa thanh kiếm này cho hắn...

A Tín nhìn thật sâu Đường Thiên, tuy rằng trên mặt Đường Thiên có mặt nạ nên thấy không rõ lắm vẻ mặt của hắn, nhưng mà con mắt hắn trong suốt như nước.

Trong đầu Đường Thiên xác thực không có chút tạp niệm nào, cũng không suy nghĩ nhiều, cái này chỉ là một động tác theo bản năng.

Tình cảm của Đường Thiên đối với Bất Tử kiếm, đại bộ phận đều là bị phần chấp niệm kia làm động dung chấn động. Hắn rất kích động rất vinh hạnh rất tôn kính những tiền bối kia, nhưng mà hắn biết rõ, những truyền kỳ kia là của bọn họ, những tín niệm kia là của bọn họ, những tình cảm kia cũng giống thế thuộc về bọn họ, là thuộc về Nam Thập Tự binh đoàn.

Mình phải sáng tạo truyền kỳ thuộc về mình, mình phải viết ra tín niệm của mình, ngay từ đầu, hắn là như thế. Dù cho hắn kế thừa rất nhiều thứ của Nam Thập Tự binh đoàn, nhưng mà hắn chưa từng cảm thấy mình sống là vì phục hưng Nam Thập Tự binh đoàn.

Truyền kỳ của hắn là Đại Hùng tọa, là Tam Hồn thành, là Nam Minh, là 【 thần thiếu niên 】!

Đồng bạn của hắn là Binh, là Hạc, là Tiểu Húc Húc, là Tỉnh Hào đại ca, là Tái Lôi, là Tỳ Ba, là Đinh Đương...

Mình không tĩnh mịch chút nào, không ước ao của người khác chút nào!

Thanh kiếm này ẩn chứa cảm tình quá rừng rực, không thuộc về hắn, thuộc về A Tín, cho nên Đường Thiên cảm thấy giao cho A Tín mới phải, Bất Tử kiếm cũng sẽ rất hài lòng.

A Tín hướng về Đường Thiên làm một đại lễ, âm thanh cung kính nói: "Thỉnh cô gia áp trận cho thuộc hạ."

Dứt lời đứng dậy, cầm Bất Tử kiếm, bước lên Ngủ Yên chi hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.