Bị Nam Chủ Ngược Văn Nhặt Về Nhà

Chương 50




Nhìn bóng lưng của ba người, gương mặt kìm nén nãy giờ của Yến Như Kha bỗng chốc sụp đổ, cả cơ thể lung lay như sắp đổ nhưng vẫn nghiến răng ken két: "Yến Thanh Ti.....mày cứ chờ đấy, để rồi xem mày đắc ý được bao lâu."

Chân trái của cô bị Yến Thanh Ti nghiến cho tróc da, chảy máu, không biết có thương đến gân cốt, cứ cử động là đau muốn chết, tóc cũng bị con nhỏ đó túm loạn hết lên, trông y như một bà điên.

Yến Như Kha chống đỡ những ánh mắt chế nhạo của mọi người xung quanh, nhấp chân tập tễnh đi về phòng vệ sinh, cô cần chỉnh sửa lại bản thân.

.........

Sau khi ngồi xuống, Nhạc phu nhân nhìn nhìn Yến Thanh Ti, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Yến Thanh Ti đại khái là biết tâm trạng của Nhạc phu nhân bây giờ, không chừng là đã dọa tới vị phu nhân ngây thơ ngọt ngào này rồi, mở miệng hỏi: "Bác đang sợ cháu sao.?"

"Cái này bác yên tâm đi, bác đáng yêu lại tốt tính như thế, sao cháu nỡ ra tay với bác được?"

Nhạc phu nhân "hừ" một tiếng xoay người đi không để ý tới cô.

Một lát nhau, lại không kìm được, xoay người lại, lưỡng lự một hồi mới hỏi: "Tôi.....tôi thấy......Như Kha, nó có nói cái gì đâu, sao cô lại........."

Yến Thanh Ti cắt ngang lời của Nhạc phu nhân: "Bác, cùng là phụ nữ với nhau, nếu có người ngủ với người đàn ông bác yêu, bác sẽ làm thế nào?"

Nhạc phu nhân nghĩ một hồi mới nói: "Tôi.....có lẽ.....sẽ làm thịt cô ta."

Yến Thanh Ti cười cười, giơ tay ôm lấy bả vai Nhạc phu nhân: "Đúng vậy đấy, trong lòng thì muốn giết chết cô ta nhưng mặt ngoài thì dịu dàng thân thiết coi như không có gì, bác nói xem...như thế có đáng sợ không?

Nhạc phu nhân ngẫm nghĩ, hình như... cũng có chút đúng!

Yến Thanh Ti nhìn bộ dạng rối rắm của Nhạc phu nhân, cười khổ một tiếng: "Bác à, bác hạnh phúc thật đấy."

"Cái gì?"

Yến Thanh Ti mỉm cười: "Có thể mãi hồn nhiên ngây thơ như vậy, không phải là rất hạnh phúc thì là gì."

Cô cũng muốn được sống một cuộc sống hồn nhiên ngây thơ lãng mạn, không cần phải quan tâm tới bấy cứ thứ gì, nhưng có người sẽ bảo vệ sự ngây ngô đó của cô sao?

Nhạc phu nhân trừng mắt nhìn Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong: "Trước kia còn nghĩ chờ con trai tôi chán ngấy cô, cô sớm muộn gì cũng khóc lóc van xin nó, hôm nay mới biết hai đứa chúng mày chẳng có ai là tốt đẹp cả, đúng là lo lắng vớ va vớ vẩn, chẳng biết ai mới là đứa khóc trước?"

Nhạc Thính Phong thở dài một hơi: Mẹ, đừng có nói chúng con như vậy được không?

Yến Thanh Ti cười ha hả: "Bác nói đúng quá rồi, nói không chừng người khóc lại là cậu con trai yêu quý của bác."

Nhạc phu nhân đẩy tay của Yến Thanh Ti ra: "Cô đừng có bám lấy tôi, tôi trông thấy cô là đau đầu."

"Anh Thính Phong, bác Nhạc sao hai người lại ngồi đây, con tìm hai người mãi."

Thanh âm của một cô gái trẻ đột nhiên vang lên, giống như một giọng oanh vàng, hoạt bát sinh động. Khiến Yến Thanh Ti không nhịn được mà nhìn lên.

Cô ấy cười một cách rất ngây thơ hồn nhiên, khoác tay với Hạ Lan Phương Niên, hai người có ba bốn phần giống nhau, phía sau họ còn có một đôi vợ chồng trung niên.

Yến Thanh Ti lập tức đoán ra, đây là cả gia đình nhà Hạ Lan, cô gái trẻ này chắc chắn là chủ nhân bữa tiệc ngày hôm nay.

Nhạc phu nhân tươi cười đứng dậy, kéo lấy cánh tay của cô gái: "Tú Sắc, hôm nay cháu đẹp thật đấy, mới nháy mắt đã thành thiếu nữ rồi."

Yến Thanh Ti vừa nhìn bọn họ hàn huyên vừa đánh giá cô gái kia, thiếu nữ 18 tuổi, trẻ trung duyên dáng, ánh mắt trong sáng, tràn đầy hạnh phúc, vui vẻ, ngây ngô.....đâu có giống ánh mắt của cô, ánh mắt đã trải qua bao tang thương của đời người.

Không đúng, không phải ai khi 18 tuổi cũng được vô tư lự như vậy, ánh mắt năm 8 tuổi của cô đã phức tạp hơn ánh mắt hiện tại của Hạ Lan Tú Sắc nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.