Bí Mật Thiếu Gia Chủ Nhà

Chương 171




Buổi tối, Diệp Hoan gọi điện cho Liễu Mi

Kỳ thật Diệp Hoan vốn là người lương thiện, làm việc cho Liễu Mi gần một tháng, dù ít dù nhiều cũng có chút cảm tình. Hơn nữa, khi xảy ra vụ bắt cóc tống tiền, Liễu Mi đã giúp hắn rất nhiều. Nếu như không phải cô ấy làm giả lời khai với cảnh sát thì có lẽ giờ này Diệp Hoan và Hầu Tử đang gặm bánh ngô trong tù rồi.

Cô nàng Liễu Mi này tuy rằng thường ngày luôn thích gây phiền toái cho hắn, giọng điệu lạnh lùng, lại thỉnh thoảng khấu trừ tiền lương của hắn khiến hắn hận không thể trực tiếp nhảy lầu uy hiếp. Nhưng mà nghĩ lại thì ngoại trừ những việc không vui, những lúc khác cũng không tệ. Liễu Mi có thể không được xem là bà chủ tốt nhưng là một cô gái tốt. Những lúc phạt hắn thường lén lộ ra nụ cười đắc ý, đôi mắt cong cong lấp lánh niềm vui trông rất lém lỉnh.

Hiện tại công ty bị niêm phong, dù hắn không có năng lực giúp đỡ chuyện gì nhưng gọi điện an ủi vài câu cũng là việc nên làm.

Diệp Hoan vẫn luôn coi mình thuộc tầng lớp quân tử cao quý đã bị mai một trong thành phố này. Thật không biết hắn nhặt ở đâu ra cái ảo tưởng kỳ quái đó.

“Liễu tổng, cô ổn chứ?” Diệp Hoan hiếm khi nói được mấy lời nhỏ nhẹ, dịu dàng qua điện thoại.

Liễu Mi ngây ra một lúc, khàn giọng mệt mỏi đáp: “Tiện nhân? Anh là ai?”

Diệp Hoan mất hứng: “”Aizz, Sao tự nhiên lại mắng chửi thế chứ? Tôi đây hảo tâm gọi điện thoại an ủi cô..”

Liễu Mi vội vàng tỏ ý xin lỗi: “Thật ngại quá! Cái kia là tên tôi đặt cho số điện thoại này, nhất thời quên mất….Là Diệp Hoan phải không?”

Diệp Hoan: “…”

Con mụ này, công ty bị niêm phong thật đáng đời mà.

Một tia thương cảm ít ỏi trong lòng Diệp Hoan giờ đã lặn mất tăm.

“Liễu tổng, công ty bị đóng cửa tôi cũng cảm thấy rất buồn bã, cô cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Kỳ thật cứ mãi làm một phụ nữ mạnh mẽ cũng không phải điều tốt. Cô cứ thử sống như những người phụ nữ bình thường khác. Mỗi ngày dạo chơi phố phường, mua sắm quần áo, mỹ phẩm. Hết tiền tiêu thì tìm lấy một ông chồng coi tiền như rác để hắn bao nuôi cô cả đời. Loại dễ tìm nhất là mấy thằng cha đại gia sắp gần đất xa trời. Một khi phát bệnh thì cách nào cũng không cứu lại được, chờ cô trở thành quả phụ rồi cô sẽ hiểu cuộc sống của quả phụ tốt đẹp biết chừng nào. Một quả phụ được thừa kế tài sản lớn lại càng thêm tốt đẹp…”

Liễu Mi lạnh lùng chặn lại Diệp Hoan đang thao thao bất tuyệt: “Diệp Hoan, lời này của anh là đang an ủi tôi sao?”

“Đương nhiên là an ủi, chẳng lẽ tôi an ủi còn không đủ rõ ràng sao?”

Liễu Mi thở dài: “Diệp Hoan, tôi hôm nay thật sự không còn sức lực nữa đâu, nếu như anh ngoại trừ an ủi ra không có chuyện gì khác, vậy thì…”

Nói đến đây, Liễu Mi đột nhiên khựng lại.

Công ty Hồng Hổ bị niêm phong, anh trai Liễu Trạch của cô cũng đồng thời bị bắt giam, tất cả tụ điểm ăn chơi trên danh nghĩa Hồng Hổ đều bị buộc đóng cửa. Cảnh sát cũng tạm giam không ít người trong bang phái. Lần này chính quyền rõ ràng là nhắm vào Hồng Hổ. Không biết anh trai cô đã gây ra họa gì? Mấy ngày nay cô đi khắp nơi dò hỏi vẫn không có kết quả.

Về sau Liễu Mi tìm đến Chu Mị vốn ngày thường cũng là chỗ đi lại thân thiết. Không ngờ Chu Mị lại từ chối khéo, nói chuyện này cô ta không nhúng tay được. Chu Mị thấy Liễu Mi gấp đến phát khóc, lòng mềm nhũn, đành phải mơ hồ nói một câu “Biết đâu người có thể giúp cô giải quyết đống lộn xộn này vẫn luôn ở bên cạnh cô”

Liễu Mi lúc ấy nghe xong cũng không để trong lòng, nhưng hôm nay Diệp Hoan gọi điện khiến cho cô bỗng tỉnh ra.

Người có thể giúp đỡ mình vẫn luôn ở bên cạnh mình…Gần đây người ở cùng cô nhiều nhất hình như chỉ có tên Diệp Hoan tiện nhân này thôi…

Liễu Mi liên tưởng đến thái độ chăm sóc và ưu ái của Chu Mị với Diệp Hoan ngầm cho thấy thân phận của Diệp Hoan không tầm thường. Ý tứ của Diệp Hoan có thể tác động đến quyết định của tập đoàn Đằng Long, thậm chí sáng hôm đó Diệp Hoan bị vây đánh, buổi chiều cùng ngày chính quyền lập tức phát động chiến dịch càn quét tệ nạn xã hội…

Một loạt những manh mối được xâu chuỗi lại, đầu óc Liễu Mi ầm ầm bùng nổ

Chẳng lẽ hết thảy…đều có liên quan đến Diệp Hoan?

Từ lâu cô đã cảm thấy thân phận Diệp Hoan không đơn giản, bây giờ lại càng thêm khẳng định.

Nghĩ tới đây, nội tâm Liễu Mi dấy lên hy vọng, trống ngực không tự chủ được đập nhanh hơn

“Diệp…Diệp Hoan, anh..có thể giúp tôi một chuyện được không?” Liễu Mi gian nan mở lời

“Có chuyện gì Liễu tổng cứ việc ra lệnh”

“Chuyện công ty Hồng Hổ bị niêm phong…anh có thể giúp tôi một chút không?”

“Liễu tổng, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ thì giúp cô như thế nào?”

Giọng Liễu Mi nghẹn ngào: “Tôi cũng không biết nữa, tôi hiện giờ sức cùng lực kiệt rồi..Công ty bị đóng cửa, kế hoạch hợp tác với Đằng Long bị hoãn lại, cha tôi đổ bệnh bất ngờ, tất cả những người quen biết trước kia giờ tránh tôi như tránh tà, cuộc sống của tôi bị đảo lộn hết rồi…”

Diệp Hoan trầm mặc, trong lòng không khỏi thương xót cho cô gái quật cường này.

“Liễu tổng, mọi việc rồi sẽ ổn thôi, cô đừng khổ sở quá. Cô nói đi, muốn tôi giúp cô như thế nào?”

Liễu Mi cười khổ: “Kỳ thật tôi cũng không biết anh có thể giúp tôi chuyện gì. Có lẽ tôi quá tuyệt vọng nên cách gì cũng muốn thử. Chuyện Hồng Hổ bị niêm phong tôi nghe nói là từ trên tỉnh chỉ thị xuống..Thôi, coi như tôi chưa nói gì hết, ngày mai tôi lại đi nhờ cậy người khác. Tâm huyết cả đời của cha tôi không thể hủy trên tay tôi được”

Diệp Hoan chân thành nói: “Liễu tổng, trong những người tôi quen biết, thân phận cao quý nhất chỉ có tiểu thư Chu Mị. Ngày mai tôi gọi điện cho cô ấy, nhờ xem chuyện này cô ấy có thể ra tay giúp không?”

Liễu Mi im lặng thật lâu, cảm động nói: “Diệp Hoan..cảm ơn anh! Bất kể có nhờ được hay không thì tôi đều cảm ơn anh”

“Đừng nói cảm ơn, tôi còn thiếu cô một ân tình mà, lần này coi như là đền đáp lại cho cô”

Liễu Mi nở nụ cười nhẹ nhõm: “Anh muốn nói vụ bắt cóc tống tiền sao? Kỳ thật tôi cũng chỉ là thuận miệng nói mấy câu mà thôi, không tính là ân tình gì”

Đầu dây bên kia, Diệp Hoan mờ mịt nói: “Liễu tổng đang nói gì thế? Tôi nói nợ ân tình của cô là nói chuyện tôi không cẩn thận nhìn thấy cô hai lần lộ hàng mà. Quần lót nhỏ thật đáng yêu, không thể không nhìn nha…”

Liễu Mi: “…”

Cúp điện thoại, tâm trạng Diệp Hoan tốt lên rất nhiều

Giúp đỡ người khác là cội nguồn của niềm vui. Lời này thật không sai. Chỉ là không biết Chu Mị có chịu giúp hay không? Tuy rằng Diệp Hoan biết rõ Chu Mị luôn cố ý quan tâm mình, thường ngày nói gì nghe nấy, nhưng mà chuyện công ty Hồng Hổ bị niêm phong là chuyện lớn, có thể giúp được hay không thật khó nói.

Diệp Hoan vừa định đút điện thoại vào túi thì Trương Tam gọi tới. Vừa ấn nút nghe, Trương Tam đã xổ một câu: “Đi ăn cơm, chúng ta hôm nay ra tiệm ăn”

Diệp Hoan bĩu môi: “Không có tiền”

“Em có, đi ra đi, cứ ăn thả phanh, ba anh em ta hôm nay tha hồ nếm thử sơn hào hải vị” Trương Tam hào phóng mời mọc.

Diệp Hoan ngẩn người: “Thằng nhóc mày thành nhà giàu mới nổi rồi à? Lấy tiền ở đâu?”

“Anh mặc kệ đi, có tới hay không nào? Nhà hàng hải sản Long Ký, anh không đến, em với Hầu Tử mặc kệ đấy”

“Móa nó, gia đình nào mà xui xẻo dữ vậy, bị mày mở trúng kho tiền à? Chờ anh!”

Mỡ đến miệng mèo mà không húp thì đúng là ngốc. Anh em đồng chí phát tài, không đem hắn ăn chết thì như thế nào xứng với hai chữ tri giao?

Diệp Hoan gọi điện thoại báo cho Nam Kiều Mộc. Cô nói buổi tối phải ở lại trường làm thí nghiệm không đi được, thế nên Diệp Hoan vẫy taxi chạy tới nhà hàng hải sản.

Trương Tam, Hầu Tử đã sớm ngồi đợi bên trong.

Trương Tam vẻ mặt đắc ý, ngồi bắt chéo chân rung rung đùi, khóe miệng nhếch nhếch, xem ra vừa kiếm chác được không ít

Diệp Hoan ngồi xuống hồ hởi nói: “Đợi nhiều năm như vậy, thằng nhóc mày cuối cùng cũng chuột sa chĩnh gạo, thật đáng mừng…”

“Nói cái gì đó, em chỉ có chút tài vặt thôi, nhưng mà tiền này là tiền sạch nha”

“Phát tài như thế nào? Nói nghe coi, cộng đồng cùng nhau làm giàu mới là vương đạo chứ..” Diệp Hoan chà chà hai bàn tay, vẻ mặt tham lam. Hai chữ “phát tài” đối với hắn có lực hấp dẫn không gì sánh kịp

Trương Tam thần bí cười hắc hắc: “Đánh chết em cũng không nói, dù sao tiền này là sạch sẽ. Hai người cứ vững dạ mà ăn, tuyệt sẽ không có cảnh sát nửa đường nhảy ra bắt bớ đâu”

“Nói nhảm, anh mày chỉ là cùng ngồi ăn, muốn bắt thì cũng bắt mình mày thôi chứ.. Thằng nhóc, mày rốt cuộc mò được bao nhiêu?”

“Việc này cũng không nói, hai người đoán đi” Trương Tam tươi cười rất vô sỉ

Diệp Hoan và Hầu Tử không thèm hỏi thêm câu nữa, vỗ bàn quát to: “Phục vụ đâu, cho gọi món!”

Ăn hải sản như thế nào, cả ba đều không có kiến thức vì thế chọn lung tung các loại bào ngư, cá hồi, tôm hùm…Lại gọi thêm hai bình rượu Ngũ Lương Dịch. Diệp Hoan, Hầu Tử suy đoán đầy đầu nhưng cũng không làm chậm tiến độ ăn uống.

Ba người uống tới khi mặt đỏ tai hồng. Trương Tam cầm ly rượu đứng lên, loạng choạng nói: “Các anh em, bữa cơm hôm nay…hai người, hai người nhất định phải để em mời. Nhiều năm như vậy, các anh chiếu cố em rất nhiều. Anh em chúng ta tình thâm ý trọng…Không nói nữa, cụng ly nào! Trăm phần trăm! Hôm nay em mời khách, ai cũng không được tranh trả tiền với em…người nào tranh, em liền trở mặt…”

Diệp Hoan cũng uống tới lâng lâng, ha ha cười nói: “Yên tâm, bọn anh tuyệt không tranh với mày. Nếu mày để anh trả tiền anh mới trở mặt với mày đó..”

Ba người ngửa cổ uống cạn chén rượu, thở dài một hơi, Trương Tam ha ha cười hai tiếng, vỗ bàn: “Rượu ngon!”

Sau đó…

Phanh!

Trương Tam nghiêng ngả đổ gục xuống sàn nhà…

Diệp Hoan cười phá ra: “Thằng nhãi này tửu lượng vẫn kém cỏi thế, lần nào cũng là nó gục trước…”

Hầu Tử cười theo, lúc sau cảm thấy không ổn, thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói với Diệp Hoan: “Anh Hoan, nó gục rồi thì ai trả tiền?”
Mặt Diệp Hoan cứng ngắc, nhỏ giọng nói: “Lật nó lại, nó mời khách khẳng định trong túi có mang tiền”

Hai người lần mò túi quần Trương Tam lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong chỉ có hơn 10 đồng kèm theo một cái thẻ vàng lạ lẫm. Ba người quá thân thiết nên Diệp Hoan và Hầu Tử biết rõ Trương Tam thường xuyên ngay cả 100 đồng tiền mặt cũng không có nổi, mấy thứ thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng các loại lại càng vô duyên….tấm thẻ vàng này là ở đâu ra?

Lúc này muốn hỏi cũng không được, cả hai mặt mày căng thẳng, hơi men bay mất bảy phần, đầu rịn mồ hôi

Không có tiền mặt, thẻ vàng lại không biết mật mã…Ai trả tiền?

Diệp Hoan liếc Hầu Tử, bi thương cảm khái: “Người xưa nói “Thiên hữu bất trắc phong vân” quả nhiên chẳng sai chút nào…” (trời có mưa gió bất ngờ, ý là thế sự biến thiên ,không thể biết trước)

Hầu Tử dậm chân: “Mau nghĩ biện pháp đi anh Hoan. Hôm nay mà không trả được tiền là chúng ta chết chắc đó…”

Diệp Hoan lúc này thật muốn nuốt sống Trương Tam

“Hầu Tử trên người mày có bao nhiêu tiền?”

“Đừng hỏi em trên người có bao nhiêu tiền. Bữa hải sản này, lại thêm hai bình Ngũ Lương Dịch, cộng lại hơn 3000 đồng, anh cảm thấy chúng ta có thể móc ra được chừng ấy tiền sao?”

Diệp Hoan cũng cuống rồi, hắn biết rõ Trương Tam có tiền, nếu không sẽ không gọi bọn hắn đi ăn tiệm. Thế nhưng thằng nhãi này đã say bất tỉnh nhân sự, mật mã thẻ vàng lại không biết, phải đi đâu lấy tiền đây?

Suy tư hồi lâu, Diệp Hoan cắn răng giơ tay vẫy vẫy: “Phục vụ, mang giúp tôi một chậu nước lạnh đến đây”

Nhân viên phục vụ mờ mịt bưng một chậu nước đến.

Diệp Hoan trước sự tò mò của người phục vụ, hung hăng nắm tóc Trương Tam, sau đó…ấn cả đầu hắn vào trong chậu nước lạnh

Nhân viên phục vụ kêu lên sợ hãi khiến khách ở các bàn bên cạnh chú ý

Diệp Hoan không quan tâm đến ánh mắt kinh dị của mọi người, dìm đầu Trương Tam trong chậu nước mấy giây, lại nhấc lên lắc lắc, như phe phản động bức cung người Địa Hạ Đảng, hung thần ác sát quát: “Khai ra mật mã thẻ vàng!”

Trương Tam không phản ứng, Diệp Hoan lại lần nữa dìm đầu hắn xuống rồi nhấc lên: “Mau nói mật mã thẻ vàng ra!”

Các thực khách và nhân viên phục vụ trong sảnh vẻ mặt hoảng sợ nhìn ba người

“Mày có nói hay không? Hầu Tử đâu, lấy kim đâm nát tay nó, không có kim thì lấy kẹp. Làm nhanh đi!”

“Ối!”

Rất nhanh, ông chủ nhà hàng đầu đầy mồ hôi chạy tới

“Hai quý khách, có chuyện gì từ từ nói, xin hết sức bình tĩnh. Hôm nay tôi xin trả thay cho anh bạn này. Bữa ăn này của mấy vị miễn phí, toàn bộ miễn phí…”

Diệp Hoan ngẩng đầu, hung dữ nhìn ông chủ

Ông chủ sợ tới mức lông mao dựng đứng, run rẩy lui về sau một bước, run giọng nói: “…lại…lại biếu thêm ngài hai bình rượu Ngũ Lương Dịch”

‘Thật chứ?” Giọng điệu Diệp Hoan u ám

“Thật sự!” Ông chủ vội vã gật đầu

Mặt mày Diệp Hoan lập tức tươi sáng như ánh mặt trời

“Hầu Tử, đỡ Trương Tam, chúng ta đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.