Bí Mật Thiếu Gia Chủ Nhà

Chương 162: Thu hồi tâm tư bỉ ổi của ngươi




Bởi vì, hắn đã từng trải qua sinh tử, chẳng những có thể trông thấy, còn có thể chạm đến đến, loại tư vị này, Thần Dạ tin tưởng, thế gian vô số người, có thể có loại thể nghiệm này tuyệt đối sẽ không quá nhiều.

Nếu như không phải ở trong Hoàng Tuyền Lộ, bản thân Thần Dạ cũng không muốn tiếp xúc loại tư vị này, bởi vì nó quá mức tra tấn người.

Chỉ cần có một chút điều kiện và hi vọng thì sẽ không ai nguyện ý khiến mình lâm vào khốn cảnh như thế, phải biết rằng, nếu như kiên trì không được sợ rằng sẽ điên mất.

Mà ở trong Hoàng Tuyền Lộ không kiên trì nổi kết cục chỉ có chết!

Quay người nhìn lại, phía trước, quả nhiên có một con đường lớn

Cuối đường là nơi nào, Thần Dạ tạm thời không biết, hắn ngược lại không muốn biết, nên đến chung quy sẽ đến. . . . Một vòng lạnh lẻo từ trong mắt tuôn ra, tất cả trong phiến thần tích này, đại bộ phận, đều quá thân bất do kỷ rồi!

Lúc Thần Dạ đạp lên đường, hắn liền phát giác, tất cả khí tức thuộc về Hoàng Tuyền Lộ vào lúc này đều biến mất vô tung vô ảnh, phảng phất như hai thế giới vậy.

Mà khi Thần Dạ quay đầu lại, cũng rốt cuộc không thấy cát vàng đầy trời cùng với Phong Bạo ngập trời đâu nữa. Thủ đoạn như thế, quả thật thần kỳ!

Hô!

Thần Dạ lại lần nữa thở hắt ra.

- Giật mình rồi hả?

- Há chỉ có giật mình!

Cửu Anh Vương chậm rãi nói:

- Người thiếu niên này, đã khiến ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng!

- Ah?

Đối diện Cửu Anh Vương là một lão giả, nghe được lời hắn nói, thần sắc lão giả lộ vẻ hiếu kỳ rất lớn, nhiều năm cùng nhau, hắn đối với Cửu Anh Vương cực kỳ hiểu rõ, nếu nói trong thế gian này, còn có thứ gì khiến hắn sợ hãi thì quả thật có một ít tồn tại, nhưng ít ra, thiếu niên kia trước mắt còn không có tư cách này a?

Cũng vì hắn thông qua khảo nghiệm Hoàng Tuyền Lộ sao?

Sau khi trầm mặc một hồi, Cửu Anh Vương mới trầm giọng nói:

- Tuy rằng Hoàng Tuyền Lộ ở ngay trước mắt, nhưng ngươi chưa bao giờ đi qua Hoàng Tuyền Lộ, cho nên, ngươi căn bản không biết mức độ nguy hiểm của nó.

- Vừa vào Hoàng Tuyền, trọn đời trấn áp! Sinh lộ duy nhất chỉ có thể dựa vào đại nghị lực của mình, từ đó tìm ra một đường sinh cơ...

- Những điều này, lão phu cũng biết!

Lão giả lạnh nhạt cắt ngang, cũng không cho là đúng!

- Ngươi cũng không biết!

Cửu Anh Vương lắc đầu, nói:

- Kỳ thật, trong Hoàng Tuyền Lộ cũng không có một tia sinh cơ nào cả!

- Ân?

Lão giả lông mi trắng nhảy lên, trong mắt đã lóe ra lửa giận vô danh.

Thấy vậy, Cửu Anh Vương ngược lại cười cười, phảng phất như lão giả tức giận khiến hắn rất thoải mái vậy, một lát sau liền tiếp tục nói:

- Tiến vào Hoàng Tuyền Lộ, thật giống như đầu thai chuyển thế vậy, những thứ ngươi từng có đều biến mất không còn gì, chỉ còn lại có trí nhớ trước kia xuyên việt qua thế giới tưởng tượng.

- Đã đầu thai chuyển thế, như vậy, cho dù ngươi có được trí nhớ trước kia cũng vì đan điền bị phong tỏa nên vô luận ngươi tu luyện thế nào đều khó có khả năng khôi phục lại thủ đoạn như trước

Cửu Anh Vương ngưng giọng nói:

- Cho nên, khi thấy thiếu niên kia dùng hai tháng đã có thể thích ứng với loại hoàn cảnh này bổn vương liền vì đại nghị lực của hắn mà khiếp sợ, nhưng cũng không sợ hãi, dù sao, đạt tới loại tình trạng như ta và ngươi cũng đều có được nghị lực như thế.

- Ý của ngươi là, hắn ở trong Hoàng Tuyền Lộ vẫn bảo trì được thủ đoạn trước đó?

Lão giả trầm giọng hỏi.

- Đúng vậy!

Cửu Anh Vương nói:

- Giờ ngươi nên rõ, trong lòng bổn vương sao lại sinh ra cảm xúc sợ hãi đối với thiếu niên kia rồi chứ?

Lão giả nhíu mày, hỏi:

- Phải làm như thế nào, mới có thể đạt tới tình trạng như người thiếu niên kia?

- Cái này sao?

Cửu Anh Vương ý vị thâm trường cười:

- Kỳ thật cũng rất đơn giản, chỉ cần ngươi muốn, là có thể làm được, chỉ đơn giản như vậy!

Nghe đã biết là nói nhảm, nếu như muốn liền có thể làm được thì bất cứ người nào trong Hoàng Tuyền Lộ sao lại không muốn thế chứ?

Nhưng lão giả là cao thủ bực nào, sau khi suy nghĩ một lúc đã hiểu rõ ý trong lời của Cửu Anh Vương, hắn không khỏi thở dài một tiếng, nói:

- Có lẽ ão phu cả cuộc đời này cũng khó có thể được như thiếu niên kia, thông qua Hoàng Tuyền Lộ này rồi.

- Ha ha, tuy rằng không cách nào thông qua nhưng ngươi cũng có thể thử một chút, tóm lại đối với ngươi cũng là một chuyện tốt.

Cửu Anh Vương cười nói:

- Hắn muốn đi ra rồi, ta đi trước đây.

- Sao thế, ngươi không gặp hắn sao?

- Hắn hiện giờ đang nghẹn lấy một bụng hỏa, bổn vương cũng không muốn sờ cái rủi ro này!

Cửu Anh Vương hắc hắc cười quái dị.

Nghe vậy, lão giả nhàn nhạt mỉa mai nói:

- Cho dù lửa giận của hắn đủ để phần thiên thì có thể làm gì được chúng ta? Cửu Anh Vương, ngươi không khỏi quá để mắt hắn đi?

Cửu Anh Vương lập tức cười nói:

- Lão gia hỏa, chủ nhân Thiên Đao ý vị như thế nào, ngươi có lẽ rõ hơn ta, bằng không phiến thần tích này của ngươi sao có thể vì Thiên Đao mà mở ra được?

- Mọi thứ đều không có tuyệt đối, chủ nhân đời trước của Thiên Đao không phải đã tan thành mây khói rồi sao?

Lão giả đạm mạc nói.

- Đúng vậy, mọi thứ đều không có tuyệt đối, bởi vậy, thiếu niên này mới cực kỳ đáng sợ.

Nhìn lão giả, Cửu Anh Vương nghiêm nghị nói:

- Lão gia hỏa, xem ở phân thượng đã làm bạn nhiều năm ta nói cho ngươi biết một bí mật bổn vương mới được biết, trên người thiếu niên kia tựa hồ có thứ gì đó chúng ta không ngờ đến, có lẽ một ngày kia, ngươi muốn chính thức làm người tồn tại trong thiên địa, nói không chừng còn cần hắn hỗ trợ đấy.

- Cho nên, đừng quá chọc giận hắn, đối với ngươi không có chỗ tốt đâu. Cứ như vậy đi, bổn vương đi trước, về sau không có việc gì đừng đến quấy rầy bổn vương tu luyện!

Cửu Anh Vương thân hình khẽ động, thoáng cái biến mất không thấy gì nữa!

Ánh mắt lão giả vào lúc này lóe ra tinh mang kinh người, lời cuối của Cửu Anh Vương khiến hắn cực kỳ xúc động.

.

Cũng chỉ có Cửu Anh Vương mới biết được, trong lòng hắn khát vọng nhất là gì.

Hiện giờ rốt cục có một cơ hội như vậy xuất hiện, hắn phải nên gắt gao nắm chặt, nhưng cái giá hắn phải trả cũng cực lớn.

Lão giả có thể đi tới tình trạng như hiện giờ không thể nghi ngờ cũng là một người quyết đoán, nhưng lúc này lòng của hắn không khỏi do dự, có chút khó có thể lấy hay bỏ...

Càng thêm quan trọng là ..., Cửu Anh Vương nói, chỉ là tựa hồ cũng không phải là tuyệt đối!

Bởi vì một suy đoán mà phải đi đánh bạc một phen, nói thật, lão giả tự nhận không cách nào làm được, sự hiện hữu của hắn, không thể quá mức mạo hiểm!

Hào quang lập loè, phảng phất giữa thiên địa trống rỗng xuất hiện một đạo cầu.

Dọc theo cầu đi qua, nơi cuối cùng, thình lình đúng là trên chín tầng trời, nơi mắt thường thấy được, mây trắng lượn lờ quanh thân, vươn tay là có thể chạm vào Nhật Nguyệt Tinh Thần, chỗ xa hơn chính là không gian vũ trụ mênh mông.

Đến không sai chỗ, Thần Dạ có chút co rút ánh mắt, chợt, liền thấy được một vị lão giả phía trước không xa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.