Bí Mật Phù Thủy - Phần 2

Chương 27




An nguy của Sở Linh Nhi, Tiêu Phàm kỳ thật đã không còn lo lắng, hắn hiện tại chỉ lo lắng an nguy cha mẹ của hắn cùng gia gia Tiêu Hạo Thiên.

Trong trí nhớ Sở Vân Bắc, mặc dù có tin tức cha mẹ Tiêu Trường Phong cùng Sở Lăng Vi của hắn, nhưng lại không có bất kỳ tin tức gì liên quan tới Tiêu Hạo Thiên.

Bây giờ một ngày đã qua, trong lòng Tiêu Phàm chỉ có thể hi vọng Sở Vân Bắc có thể mang đến cho bản thân một chút tin tức tốt.

- Không có nguy hiểm, mặc dù trong mắt người Sở gia ta là Dược Nô, nhưng Đại Trưởng Lão một mực không coi ta là Dược Nô, hơn nữa còn thu ta làm đệ tử đích truyền, chỉ là việc này không ai biết rõ mà thôi.

Sở Linh Nhi lắc lắc đầu nói.

Mặc dù đối với huynh đệ đột nhiên xuất hiện còn có chút lạ lẫm, nhưng trong lòng nàng đã hoàn toàn không nghi ngờ thân phận Tiêu Phàm.

- Như thế ta cũng yên lòng, hôm nay chính là Vạn Thánh Dược Điển, vậy ta trước hết rời đi, đồ vật này cho ngươi, thời điểm tìm ta, đưa vào Hồn Lực liền có thể, bình thường bổ sung cho nó Hồn Thạch là được.

Tiêu Phàm buông lỏng một hơi, lấy ra một Hồn Điêu giao cho Sở Linh Nhi.

Một chỉ bắn ra, Hồn Điêu lập tức sống lại, hóa thành một cái Thất Thải Tiểu Điểu rơi vào đầu vai Sở Linh Nhi.

- Đây là Hồn Điêu?

Sở Linh Nhi kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hồn Điêu Tiểu Điểu, tiểu điểu này quá chân thực.

- Không sai, nó cũng có thể thay ngươi giải buồn.

Tiêu Phàm cười nói.

Sở Linh Nhi gật gật đầu, sau đó lại nhìn Tiểu Kim trên đầu vai Tiêu Phàm nói:

- Mèo con thật đáng yêu, về sau ta cũng muốn bắt một con làm sủng vật.

Nếu không phải là Tiểu Kim đang ngủ, đoán chừng lại sẽ phát cuồng, nó cho tới bây giờ không cho rằng mình là sủng vật.

Tiêu Phàm cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, Hồn Thú giống Tiểu Kim dạng này đoán chừng Chiến Hồn Đại Lục đều cực kỳ thưa thớt, bất quá Tiêu Phàm vẫn nói ra:

- Về sau nếu như nhìn thấy, bắt được sẽ tặng cho ngươi.

- Cái này là ngươi nói nha.

Sở Linh Nhi nghiễm nhiên cười một tiếng, nhìn qua linh động đến cực điểm.

Sau đó hai người nói chuyện phiếm, Tiêu Phàm lại biến thành bộ dáng Kiếm Hồng Trần, triệt hồi Hồn Giới đi ra biệt viện, rất nhanh liền tìm tới Dịch Bằng.

- Ta đưa ngươi ra ngoài.

Sở Linh Nhi suy nghĩ một chút nói, nàng tạm thời còn không muốn rời đi, Tiêu Phàm cũng ngầm thừa nhận tình cảnh Sở Linh Nhi coi như không tệ, coi như đến thời điểm thực cùng Sở gia vạch mặt, hắn cũng cứu được nàng.

- Linh Nhi sư muội, vẫn là ta đưa bọn hắn ra ngoài đi.

Sở Nguyệt liền vội vàng tiến lên nói.

- Liền để Sở Nguyệt sư tỷ đưa ta đi.

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, ý vị thâm trường nhìn Sở Nguyệt một cái.

Sở Nguyệt tâm tư xác thực kín đáo, Sở Linh Nhi đưa bọn hắn ra ngoài mà nói đoán chừng còn không có mấy người sẽ cho Sở Linh Nhi mặt mũi, nhưng thời điểm gặp gỡ những người khác miễn không được phiền phức.

Dù sao, trong mắt những người khác, Sở Linh Nhi chỉ là một Dược Nô, mà thân phận Sở Nguyệt không giống, chính là đệ tử đích truyền Các Chủ Thần Dược Các, Thần Dược Các cũng không có ai dám ngăn trở nàng.

- Các ngươi cẩn thận một chút.

Sở Linh Nhi gật gật đầu, thân phận nàng xác thực tương đối xấu hổ.

- Yên tâm.

Tiêu Phàm mỉm cười, hắn biết rõ Sở Linh Nhi lại lo lắng Sở Hinh, bất quá Tiêu Phàm biết rõ hiện tại nàng cũng không dám xuất thủ.

Nếu là sự tình Sở Lệ bị phát ra ngoài, Sở Hinh nàng tuyệt đối không có quả ngon để ăn.

Rất nhanh, Sở Nguyệt liền đem Tiêu Phàm cùng Dịch Bằng đưa ra khỏi Thần Dược Các, Dịch Bằng đến hiện tại cũng có chút kinh hồn táng đảm, hắn vốn cho là sẽ chết trong thần dược viên, không nghĩ tới vậy mà bình yên vô sự đi ra.

Dịch Bằng đi sau lưng Tiêu Phàm, nhìn bóng lưng Tiêu Phàm có cảm giác càng ngày càng cao lớn, đi theo Tiêu Phàm càng lâu, mang đến cho hắn chấn kinh càng nhiều.

- Dịch Bằng, cho ngươi nhiệm vụ.

Tiêu Phàm đột nhiên cười tủm tỉm nhìn Dịch Bằng nói.

- Thiếu Chủ mời nói, chỉ cần thuộc hạ có thể làm, nhất định hết sức hoàn thành.

Dịch Bằng cung kính nói ra.

- Cái này là ngươi chính mình nói, không nên để ta thất vọng.

Tiêu Phàm trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, quay đầu nhìn về phía bóng lưng Sở Nguyệt đi xa nói:

- Ta cho ngươi nhiệm vụ chính là cố gắng theo đuổi Sở Nguyệt.

- A?

Dịch Bằng mắt trợn tròn, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, trong nháy mắt không tinh khí thần, hắn nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm cho hắn nhiệm vụ này.

- Làm sao, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu đã khó khăn?

thần sắc Tiêu Phàm trầm xuống.

- Thiếu chủ, ngài nếu để cho ta lên núi đao xuống vạc dầu, thuộc hạ không có chút do dự, nhưng để cho ta theo đuổi Sở Nguyệt, cái này còn khó hơn lên trời.

Dịch Bằng đắng chát cười nói.

Ngừng lại, Dịch Bằng lại nói:

- Thiếu chủ, ngài ngẫm lại đi, ta chỉ là một đệ tử tiểu gia tộc, Sở Nguyệt nàng là Đại Đệ Tử cao quý Các Chủ Thần Dược Các, nàng sẽ để ý ta sao?

Dịch Bằng nói không phải không có lý, thân phận Sở Nguyệt tại Thần Dược Các là cực kỳ không tầm thường, người theo đuổi nàng đoán chừng đều đếm không hết.

Dịch Bằng hắn là một đệ tử tiểu gia tộc, muốn theo đuổi Sở Nguyệt khi nào có thể đến phiên hắn, độ khó lớn bao nhiêu hắn rất rõ ràng.

- Đệ tử tiểu gia tộc làm sao? Đệ tử tiểu gia tộc liền không phải người sao? Nếu như luận thân phận, chỉ bằng ngươi là thuộc hạ ta, Sở Nguyệt còn chưa xứng với ngươi.

Ngữ khí Tiêu Phàm trầm xuống.

Vô luận chỗ nào, hôn nhân đều sẽ có một chút thiên kiến bè phái, nhưng tình cảm không có bất kỳ khác biệt thân phận gì.

Nếu để cho người khác nghe được Tiêu Phàm nói nhất định sẽ khịt mũi coi thường, Tiêu Phàm quá tùy tiện, cho dù Dịch Bằng cũng có một chút ý nghĩ như vậy, chỉ là hắn đã thành thói quen mà thôi.

Kỳ thật Tiêu Phàm nói cũng không phải không có lý, nếu như để cho người ta biết rõ Dịch Bằng chính là thuộc hạ Tu La Điện Chủ, thân phận Sở Nguyệt lại tính được gì đây?

Tu La Điện Chủ, danh xưng một trong Tam Đại Chí Cao Thần Điện Chiến Hồn Đại Lục, đây chính là tồn tại kề vai Điện Chủ Chiến Thần Điện, địa vị Điện Chủ Chiến Thần Điện cao hơn gia chủ Sở gia rất nhiều.

Dịch Bằng dầu gì cũng so với địa vị Đại Trưởng Lão Thần Dược Các cao hơn một chút, liền thân phận mà nói xứng với Sở Nguyệt.

Nghe được Tiêu Phàm nói dõng dạc, huyết dịch Dịch Bằng cũng trong nháy mắt sôi trào, bất quá lúc này lại lắng xuống.

- Thiếu chủ, thuộc hạ cảm thấy nếu như ngài muốn theo đuổi nàng mà nói, khẳng định nước đến mương đến.

Dịch Bằng cười ha ha, cùng Tiêu Phàm tiếp xúc càng ngày càng lâu, hắn liền lớn mật.

Tiêu Phàm nghe vậy, khóe miệng có chút co lại, trong nháy mắt im lặng, bất quá sau đó lại rất nghiêm túc nói ra:

- Đây là nhiệm vụ thứ nhất ta giao cho ngươi, vô luận như thế nào nhất định phải hoàn thành!

Tiêu Phàm cũng không có tâm tư theo đuổi Sở Nguyệt, chính hắn cũng còn có gút mắc tình cảm không để ý tới như vậy, huống chi, hắn đối với Sở Nguyệt cũng căn bản không ưa.

Nói xong câu đó, Tiêu Phàm liền hướng nơi xa bay đi, Dịch Bằng có loại xúc động thổ huyết, hắn thực sự nghĩ không ra Tiêu Phàm tại sao phải để hắn theo đuổi Sở Nguyệt.

Nếu như Tiêu Phàm ưa thích, nàng cũng sẽ không cùng hắn chủ động, thế nhưng không thích mà nói, có vẻ như cũng mặc kệ hắn đi, vì cái gì nhất định muốn Dịch Bằng hắn theo đuổi?

Hắn chỗ nào biết rõ Tiêu Phàm chỉ bất quá là tùy ý suy nghĩ một chút mà thôi.

Bất quá khi nói ra cái này về sau, Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy nếu như có thể làm một nhóm người Thần Dược Các quy thuận Tu La Điện, trợ giúp phát triển lớn mạnh thì càng có ích lợi rất lớn.

Hiện tại Tu La Điện thiếu nhất là cái gì, nhân tài!

Tiêu Phàm cảm giác Sở Nguyệt là một nhân tài, về sau nếu Tu La Điện cũng làm cái loại hình dược viên này thì hoàn toàn có thể cho nàng quản lý.

Dịch Bằng bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn một chút Thần Dược Các, trong mắt lóe lên một vòng kiên nghị, sau đó nhanh chóng đi theo.

Rất nhanh, hai người một lần nữa ngồi lên xe Hạo Dương Điểu, Dịch Bằng hỏi:- Thiếu chủ, đi đâu bây giờ?

- Về bắc Ngoại Thành!

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, hôm nay chính là Vạn Thánh Dược Điển, hắn hiện tại còn muốn đi gặp Hề Lão một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.