Bí Mật Nơi Góc Tối

Quyển 1 - Chương 13: Cơn ác mộng Thượng Lâm




CHƯƠNG 6

Cúp điện thoại, Bách Đồ cũng mặc kệ Chu Niệm Sâm, đi không quay đầu lại.

Chu Niệm Sâm sắc mặt khó coi, đứng lên muốn đuổi theo lại dừng lại, nghiến răng nghiến lợi chửi tục một câu, thấy Cầu Cầu uốn mình ở trên giường đôi mắt trông mong nhìn mình, hắn đột nhiên cảm thấy tinh thần sa sút.

Hắn không giỏi theo đuổi người khác, lúc chân chính quen nhau chỉ nói với Bách Đồ một lần, thổ lộ xong là tự nhiên ở cùng nhau, căn bản không có những theo đuổi truy cầu hoa hòe khác. Cùng Bách Đồ biến thành như vậy, hắn căn bản không biết nên làm thế nào để dỗ người ta hồi tâm chuyển ý.

Bách Đồ đi xuống lầu mới phát hiện không mang theo tiền, lúc trở về trả tiền taxi xong thuận tay nhét túi tiền vào trong túi thức ăn của Cầu Cầu. Người không có đồng nào không đi đâu được, Chu Niệm Sâm vẫn còn ở nhà, cậu không muốn trở về.

Cậu lấy điện thoại ra xem đồng hồ, 12 giờ 20 phút, là giờ tan tầm cao điểm, đoán chắc đường nào cũng kẹt xe. Cậu gọi cho Phạm Tiểu Vũ, nói cho cô biết không tìm cô ăn cơm nữa.

Không phải không thể gọi Phạm Tiểu Vũ tới đón, nhưng cậu không muốn phải phiền cô chạy một chuyến. Con gái làm nghề này đã rất vất vả, dãi nắng dầm mưa, lại toàn là phải cúi đầu khom lưng hầu hạ người khác, còn phải 24 tiếng đồng hồ tùy gọi tùy đến, cả năm không nghỉ, thu nhập cũng không tính là ổn định. Trông Phạm Tiểu Vũ thần kinh cả ngày cười toe toét, kỳ thật sinh hoạt một chút cũng không dễ dàng.

Cậu đi đến công viên nhỏ cạnh chung cư, tìm một băng ghế dưới cây hòe ngồi xuống, nghĩ đã qua nửa tiếng, Chu Niệm Sâm chắc cũng đi rồi.

Công viên này sáng sớm thường có người chạy bộ rèn luyện thân thể hoặc hàng xóm dắt chó đi dạo, Bách Đồ cũng thường đến đây dắt Cầu Cầu đi dạo, có đôi khi sẽ bị nhận ra, cậu chỉ cười cười đáp trả họ, còn những ai rất thích cậu thì sẽ bước qua xin chụp ảnh chung hoặc ký tên.

Ban ngày trong công viên hầu như không có người, huống chi hiện tại đã đúng ngọ. Bách Đồ ngay cả kính râm cũng không cần đeo, không có truyền thông nhìn chằm chằm, không có chó săn đuổi theo, cũng không cần đối mặt Chu Niệm Sâm, cả người cậu nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Từ trên cây hòe lớn rơi xuống mấy con sâu nhỏ, trong miệng phun tơ, cuộn mình nửa cuốn nửa treo ở giữa không trung, nhìn qua có chút buồn cười.

Bách Đồ nhìn đến thất thần.

Trước đây rất rất lâu, cậu vẫn chưa làm diễn viên, ba mẹ cũng còn làm việc trong nước, dưới lầu nhà bọn họ cũng có một gốc cây hòe lớn như vậy, cũng có mấy con côn trùng mập buồn cười như vậy. Khi đó không có ai biết cậu, cũng không có ống kính đuổi theo sau, đi ra ngoài không cần đeo kính râm cũng không phải sợ có ai theo theo dõi. Mỗi sáng sớm ba mẹ sẽ cho cậu 10 tệ, tiết kiệm 4 tệ còn lại mua cơm mua văn phòng phẩm, mỗi tháng cậu đều để dành được một kho báu nho nhỏ, một tháng để dành được tối đa 50 tệ, ở vỉa hè lối ra tàu điện ngầm mua áo bóng rổ đội Laker số 8, về nhà còn lén lút giấu không dám để ba mẹ trông thấy.

Về sau bởi vì ham chơi mà đáp ứng đoàn tìm kiếm tài năng diễn xuất, diễn hai năm đã chơi chán, nếu như không phải vì Chu Niệm Sâm…

Đúng vậy, nếu như không có Chu Niệm Sâm.

Thế nhưng đời người nào có nhiều chữ “nếu” như vậy, người đã xuất hiện, chuyện đã xảy ra, đã mục nát thì cố gắng thế nào cũng không thể ráp lại thành hình, chỉ có thể kiên trì bước về phía trước.

Bách Đồ tự giễu cười cười, lấy kính râm đeo lên một lần nữa, thấu kính tối màu khiến màu xanh của lá cây trên đỉnh đầu biến thành màu đen, chẳng còn thấy được sức sống từ nó nữa.

Một tuần sau có một event từ thiện, Bách Đồ đã đến nơi từ sớm.

Ban tổ chức quỹ “Phương Thảo [1] Thiên Sứ” ban đầu được thành lập bởi một tiền bối lúc vào giới không được đào tạo chính quy mà Bách Đồ từng hợp tác chung, tiền bối này lúc còn trẻ ở trong giới là một đại lão phái thực lực phong vân một cõi, lúc về già bắt đầu dốc hết tâm tư vào từ thiện và công ích. Bách Đồ rất tôn trọng hắn, cũng rất tín nhiệm quỹ từ thiện này, cho nên khi quỹ mới được thành lập cậu đã quyên góp một khoản tiền bày tỏ sự ủng hộ, sau này “Phương Thảo Thiên Sứ” hoạt động rộng rãi, chỉ cần có tổ chức sự kiện, Bách Đồ hầu như đều sẽ đi cổ động.

[1] Phương Thảo : tốt đẹp, tiếng thơm (chỉ phẩm chất, danh tiếng)

Nhưng cũng không phải tất cả mọi người tham gia lễ từ thiện đều có tâm như Bách Đồ.

Tiệc tối này có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, giới truyền thông đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội bắt được tư liệu sống.

Mấy event như thế này mỗi lần đều có vài nghệ sĩ tham gia, nhưng hôm nay không biết tại sao lại có nhiều người như vậy.

Có một nữ nghệ sĩ Bách Đồ từng hợp tác chung một lần, tư chất cực kém, mở miệng ngậm miệng toàn là sinh | thực | khí [2], miệng luôn hô to gọi nhỏ với staff, tuy không có làm gì sai với Bách Đồ, nhưng cũng không chào đón cậu. Hôm nay nữ minh tinh này lại giống y như con bướm nhỏ, mỗi một lần phỏng vấn đều chấm chấm nước mắt, cực lực đem mình miêu tả thành thiên sứ có tấm lòng nhân hậu, vừa phát VCR quay khu trẻ em nghèo khó thất học xong, cô lại khóc lê hoa đái vũ một trận ra vẻ hận không thể chịu khổ thay những đứa trẻ kia.

[2] sinh thực khí : bộ phận sinh dục, ở đây chắc ý nói chửi thề

Bách Đồ xem đến mệt tâm, bữa tiệc tiến hành được một nửa đã đi ra khu nghỉ ngơi để hít thở không khí.

Lúc này là thời khắc quan trọng của bữa tiệc, hai hàng ghế sofa ở khu nghỉ ngơi đều không có lấy một ai. Cậu vừa ngồi xuống, cửa đã đóng lại bị đẩy ra, một người bước tới.

Bách Đồ nhíu mày, cậu cho rằng mình đã triệt để cắt đứt mọi quan hệ với người này rồi.

Bạn trai cũ La Kính của cậu đương nhiên không cho là vậy, gã cố gắng bình tĩnh đi tới ngồi đối diện Bách Đồ, cười có vài phần mất tự nhiên: “Bách Đồ, em dạo này thế nào?”

Bách Đồ thản nhiên nói: “Rất tốt, sau khi đánh người xong, thân nhẹ thể kiện, tâm trạng cũng rất vui vẻ.”

“Thật tốt…” Sau một phút ngắn ngủi xấu hổ, La Kính rất nhanh bật mode thâm tình, nói, “Nhưng anh lại không tốt, Bách Đồ, anh rất nhớ em.”

Bách Đồ nói: “Tôi một chút cũng không nhớ anh.”

La Kính bày vẻ mặt vô cùng hối hận, thấp giọng nói: “Em còn giận anh? Anh thật sự chỉ là say rượu trượt chân, tâm ý của anh đối với em em còn không biết sao? Anh thật sự vô cùng…”

Bách Đồ cắt lời gã: “Đừng nói nữa, tôi nghe buồn nôn.”

Cậu đứng dậy dự định đi khỏi, La Kính cũng đứng lên đi theo, mặt dày mày dạn tiếp tục nói: “Anh biết em vẫn còn giận anh, nhưng em cũng nên cho anh một cơ hội. Lúc chúng ta ở cùng nhau rõ ràng rất vui vẻ rất khoái nhạc, anh đối với em là thật lòng! Anh biết em cũng có cảm tình với anh…”

“Ngừng.” Bách Đồ bị gã phiền không chịu nỗi, không nể mặt nói, “Từ lúc bắt đầu tôi đã nói rất rõ ràng với anh, cùng tôi yêu đương thì chỉ có yêu không có ân ái, nhưng anh phải chung thủy với tôi, lúc đó anh cũng thề son sắt nói anh cũng tôn trọng tình loại yêu này, tôi tin anh mới có thể chấp nhận anh. Anh ngay từ lúc bắt đầu đã nói dối, hiện tại lại muốn nói cơ hội với tôi? Còn có, tôi muốn sửa cho anh hai điểm, thứ nhất, lúc tôi và anh ở cùng nhau cũng không cảm thấy vui vẻ bao nhiêu, thứ hai, tôi không có cảm tình với anh.”

Sắc mặt La Kính thay đổi, nói: “Không có cảm tình với anh? Cho nên em mới đùa giỡn anh như vậy?”

Bách Đồ không hiểu nói: “Cái gì đùa giỡn?”

“Đừng giả bộ.” Ngữ khí La Kính trở nên kích động, “Anh theo đuổi em đương nhiên là muốn đưa em lên giường, có thằng đàn ông nào không như vậy? Em nói em muốn chơi trò Platonic love [3], anh cũng tận lực phối hợp với em, ở cùng em ba tháng, anh ngay cả đầu ngón tay của em cũng không chạm vào! Em thì sao, chơi chán rồi nên muốn đá anh đúng không? Anh uống say làm con gái người ta to bụng nên em ngửa bài với anh luôn đúng không? Anh nằm viện ba ngày, còn tưởng rằng em vì rất thích anh mới tức giận đến vậy, thì ra từ đó tới giờ em xem anh là món đồ chơi?”

[3] Platonic love : kiểu tình yêu trong sạch không bị ***, dục vọng hoen ố. Túm cái váy lại là chỉ có tình yêu hơm có ***

Bách Đồ bật cười: “Theo đuổi tôi là anh, lúc đáp ứng anh tôi đã từng nói, tôi chỉ đáp ứng thử kết giao với anh, anh nói anh thích gương mặt của tôi, tôi cho anh gương mặt, anh nói anh muốn hát OST điện ảnh, tôi đề cử anh với đạo diễn, anh nói anh muốn đi Châu Úc, tôi cũng xử lý hộ chiếu định đi cùng anh, từ đầu đến cuối tôi chưa từng nói dối một câu, chuyện có thể làm tôi đã làm hết. Anh nói tôi xem anh như món đồ chơi? Anh có bị bệnh không?”

La Kính á khẩu không trả lời được, một lát sau mới thốt lên: “Con mẹ nó mày mới có bệnh! Mày cho rằng tao không biết? Mày từ lâu đã bị Chu Niệm Sâm thao hỏng rồi, còn giả trang thuần khiết xử nam làm cái gì? Nếu không phải tao vừa ý gương mặt của mày, thì cớ gì phải chịu đựng trò chơi Platonic love mấy tháng trời, còn bị mày đùa giỡn xoay như chong chóng? Về sau đừng có bắt chước người ta yêu đương, có thằng đàn ông nào có thể nhịn được không lên giường? Lại nói, loại diễn viên bán mông lấy lòng người đại diện như mày, cũng chỉ xứng đôi với loại rách nát như Chu Niệm Sâm!”

Gã phun đã rồi, lúc đó mới thấy tay Bách Đồ đã chạm tới cái gạt tàn thuốc trên bàn, quay người muốn chạy, bị Bách Đồ một phát nắm tóc lôi trở về, đập thẳng cái gạt bằng đá cẩm thạch lên trên mặt hắn, “Rắc” một tiếng —— Xương mũi đã gãy.

Lương Tỳ ngồi ở trong góc bàn chơi điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn chỗ ngồi cách đó không xa.

Anh để ý Bách Đồ không phải ngày một ngày hai, những anh em chơi cùng anh đã biết chuyện này từ lâu, tiếc là anh có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, lâu như vậy cũng không dám ra tay. Mấy bữa tiệc từ thiện anh không tham gia nhiều, hôm nay đến, cũng là vì nghe nói Bách Đồ có liên quan tới quỹ từ thiện này, tiệc tối anh nhất định sẽ đến, lúc đó sẽ giả vờ vô tình gặp được. (Đậu : Vì tác giả đã xác định tình cảm nên chuyển sang – anh)

Anh và Bách Đồ không cùng chuyên môn, chỗ ngồi tự nhiên cũng sắp xếp khác nhau. Anh cố ý muốn đến gần Bách Đồ, nhưng thấy Bách Đồ đối với ai cũng cư xử ôn hoà như nhau, anh cũng không thể không biết xấu hổ đi qua để mất mặt.

Qua một lúc, cũng không biết Bách Đồ chạy đi đâu. Lương Tỳ mới đầu sợ cậu về rồi, nhưng khi nhìn thấy áo khoác của cậu còn khoác trên ghế dựa, lại yên tâm ngồi xuống. Anh chỉ nghĩ, hôm nay bất cứ giá nào cũng phải trao đổi được phương thức liên lạc với cậu, không thể mỗi lần chỉ có thể nhìn lén từ xa, dù sao cũng phải thử tới gần một chút.

Chỉ chốc lát sau, Bách Đồ quay lại.

Đôi mắt Lương Tỳ trông mong dõi theo cậu, rất nhanh đã phát hiện cậu có điểm là lạ.

Chưa đến 10 phút, Bách Đồ đã đem bình rượu nho trên bàn không ai động uống sạch, lại ngoắc gọi nhân viên phục vụ lấy thêm một bình, chưa đầy một lúc lại thấy đáy.

Lương Tỳ nhìn xa xa, cũng có thể cảm giác được cậu có lẽ đã say, mắt thậm chí còn không mở nỗi.

Tiệc tối đã tiến hành hơn phân nửa, người phụ trách quỹ từ thiện đang ở trên bục giới thiệu kế hoạch quyên tiền nửa năm nay, xem ra nhất thời không nói hết.

Bách Đồ nằm gục trên bàn.

Thật vất vả mới nhịn được đến khâu cuối cùng của tiệc tối, Lương Tỳ cuối cùng có thể quang minh chính đại đi xuyên qua đám người tìm Bách Đồ, nhưng mà nhân duyên của anh quá tốt, đi hai bước đã có người bắt chuyện cùng anh, cứ đi hai bước lại thêm một người, làm cho anh lo lắng không thể tập trung, một bên cười ha hả một bên không yên lòng ngắm Bách Đồ bên kia.

Bách Đồ có lẽ cũng nghe được động tĩnh mọi người ngồi xuống bên cạnh, cũng chậm chạp ngồi lại ngay ngắn, trên mặt hiện ra tầng sắc đỏ ửng, thần sắc cũng có chút mờ mịt, bộ dạng nhìn giống đang say rượu không tỉnh táo.

Cậu đứng lên muốn đi, Lương Tỳ cũng chẳng quan tâm phản ứng của người khác, chạy sang hướng đó, chạy được vài bước thì thấy có một nam nhân tới đỡ Bách Đồ.

Lương Tỳ không biết người đó, tiện tay bắt một người quen biết lại hỏi: “Cái kia, cái kia, trên mũi dán băng cá nhân, đỡ Bách Đồ đi, là ai?”

Người nọ nhìn nói: “La Kính? Là nhạc sĩ kiêm hát OST đó, anh không biết á.”

Lương Tỳ cười pha trò: “Nói nhảm, biết còn hỏi cậu sao?”

Bách Đồ hất tay muốn tránh, nhưng người nọ vẫn kẹp chặt nâng cậu dậy, hai người dùng một loại tư thế rất cổ quái đi ra ngoài, nhìn giống như Bách Đồ uống say đi loạng choạng, còn nam nhân gọi La Kính kia có lòng tốt đỡ cậu đi.

. : .

1. Đổi cho Lương Tỳ thành ‘hắn’ sang ‘anh’ thấy không quen. Từ ‘anh’ thấy nghiêm túc sao sao đó, không hợp với đại ca Lương =))).

2. Áo đội Los Angeles Lakers số 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.