Bí Mật Lăng Mộ Sở Bá Vương

Chương 1: Sự lựa chọn ngốc nghếch




Đỗ Văn Hạo nói: “Ta hiểu rồi, không trách tiểu thư được, điều tiểu thư đang nghĩ cũng chính là điều ta nghĩ”

Lạc Kì nói: “Tiên sinh cái này đâu có khó, để tướng công đi điều tra không phải là ra sao?”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Không thể để Tử Húc đi mạo hiểm, thôi, chắc không phải vấn đề gì to tát”

Liễu Tử Húc nói: “Tiên sinh, Lạc Kì ói phải đấy, cho dù tại hạ không điều tra ra kết quả gì, Lạc Kì cũng có thể để Bích Nhi đi hỏi, quan hệ hai người rất tốt, tiên sinh không cần lo lắng”

Đỗ Văn Hạo cũng muốn biết nguyên nhân bèn nói: “Vậy được, nhưng đừng miễn cưỡng quá”

Liễu Tử Húc cười nói: “Chuyện của tiên sinh cũng là chuyện của học trò, nói gì miễn cưỡng chứ, hỏi rõ rồi sẽ nói với tiên sinh sau”

Lạc Kì: “Đúng rồi, hôm qua tiểu nữ nghe Bích Nhi nói Thạch đầu mà tiên sinh đang hỏi mấy ngày trước đến Liêu phủ”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy vội hỏi: “Sao Bích Nhi biết?”

Lạc Kì nói nhỏ: “Mỗi tháng Bích Nhi đều về nhà mẹ đẻ một lần, mỗi lần ở khoáng hai ba ngày, đúng mấy ngày đo thì không khỏe, ăn gì nôn đó, Liêu phu nhân thương quá bèn để cô ấy ở lại đó thêm mấy ngày, lúc quay về Bích Nhi nói cũng vô tình nghe quản gia nói.

Cái già mà Thạch tướng quân và Liêu phu nhân trong thư phòng nói chuyện gì đó, Bích Nhi bèn đi em mặt mũi Thạch tướng quân ra sao thì đúng như tiên sinh miêu tả bèn quay về kể cho tiểu nữ”

Đỗ Văn Hạo nghe Lạc Kì nói vậy càng tin chắc rằng Thạch Đầu là Thạch Tà, hắn làm vậy là không muốn kéo mình vào, hơn nữa, có thể khẳng định Tôn Hòa và Vương Thập Bát kia xem ra đúng là có vấn đề.

Mà Liễu Tử Húc và Lạc Kì lại tôn trọng và tin tưởng mình vậy, nếu thật sự Tôn Hòa bị triều đình chú ý đến, mình lại không cẩn thận kéo Thạch Đầu và Minh Sân vào, đến lúc đó thì khó giải quyết đây.Đỗ Văn Hạo nói: “Kệ hắn ta, đúng rồi, cha tiểu thư gần đây có liên lạc với bọn họ không?”

Lạc Kì lắc đầu: “Tiểu nữ đã viết hai bức thư cho người mang đi, nhưng không có hồi âm, lần này đến là cũng vì muốn hỏi tiên sinh có biết cha mẹ tiểu nữ gần đây thế nào không?”

Đỗ Văn Hạo: “Mấy ngày trước còn uống rượu cùng nhau, nhưng không ngờ nói đến chuyện bức thư tiểu thư viết, chắc là vội về nhà nên mới chậm trễ trả lời, đừng lo, mọi việc vẫn ổn”

Đỗ Văn Hạo không muốn Lạc Kì lo lắng, nay cuộc sống của cô và Liễu Tử Húc tốt như vậy, sao có thể nỡ lòng nào nói ra cơ chứ?Lạc Kì nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy lập tức vui vẻ lại: “Vậy thì tốt quá rồi”

Liễu Tử Húc nói: “Tại hạ nói để tiên sinh khỏi lo về Thái Sơn đại nhân, Lạc Kì còn nói nếu không ổn thì về một chuyến, tại hạ thì không yên tâm cho nàng đi một mình quãng đường xa như vậy, nay thế đạo bất ổn, tại hạ lại không dứt ra được”

Đỗ Văn Hạo: “Không có gì, tiên sinh cứ yên tâm ở lại đây, có chuyện gì tại hạ sẽ sai người đưa thư cho các vị”

Ba người vui vẻ nói chuyện trong đại sảnh, Cổ Tiếu Thiên chạy thẳng từ đại sảnh ra ngoài, sai nô tài chuẩn bị xe gấp rồi vội vàng ra ngoài.Cổ Nhất Phi vừa may cũng định ra ngoài, thấy Cổ Tiếu Thiên vội vàng lên xe bèn đuổi theo nói: “Phụ thân sao vội vậy? Định đi đâu sao?”

Cổ Tiếu Thiên nói: “Vào cung một chuyến, con ở nhà tiếp đãi khách cho tử tế, ta đi rồi quay lại ngay”

Nói rồi thấy Cổ Nhất Phi cũng muốn ra ngoài bèn hỏi: “Sao, con cũng muốn ra ngoài ư?”

Cổ Nhất Phi nói: “Vâng, con muốn đi một chuyến tới Phật tự Thụ Ngọc Trai hòa nhập”

“Sao, con lo là trong bọn họ có người nói dối?”

Cổ Nhất Phi: “Cũng không phải con, mà là Vân Phàm cảm thấy chuyện này nếu không phải ở trong nhà thì chắc chắn ở hai nơi này, thế nên con muốn đi xem sao”

Cổ Tiếu Thiên cười rồi chau mày nói: “Vân Phàm còn nói gì với con nữa?”

“Không có, không nói thêm gì nữa”

Cổ Tiếu Thiên thở dài xua xua tay nói: “Vậy con đi đi, đúng rồi, hôm nay người đi đón Phong Nhi có phải cũng quay về không?”

“Chắc vậy ạ”

“Được rồi, con đi đi”

Nói rồi trở vào trong xe ngựa, Cổ Nhất Phi nhìn xe ngựa đi khuất mới mang theo người cưỡi ngựa đi.Hoàng cung.Cổ Tiếu Thiên có phần bất an đi lại trước cổng hoàng cung, cho đến khi một tiểu thái giám chạy ra.“Cổ đại nhân, làm ngài phải đợi lâu rồi, Lưu công công hiện không rảnh, mời ngài đến phòng đợi một chút.Cổ Tiếu Thiên cười vừa đi theo tiểu thái giám vừa hỏi: “Lưu công công ở chỗ Mục quý phi sao?”

“Bẩm Cổ đại nhân, Lưu công công vừa sáng sớm đã theo quý phi đến chỗ Hoàng thượng, nay vẫn chưa về, nô tài đã hỏi rồi, ông ấy sẽ quay về ngay thôi”

Cổ Tiếu Thiên vào phòng đợi, tiểu thái giám hầu hạ trà nước rồi mới lui ra.Đây là Cảnh Đức cung, cũng là nơi ở của Mục quý phi, Cổ Tiếu Thiên không muốn tiếp tục đợi nhưng lạ cảm thấy không can tâm, đành uống trà đợi, khoảng nửa tiếng sau, Cổ Tiếu Thiên ngồi đó đợi đến mức ngủ gật, ngoài cửa có người đi vào, đến gần Cổ Tiếu Thiên, Cổ Tiếu Thiên vội tỉnh lại, mở to hai mắt.“Ai dô Cổ đại nhân, thật sự bận quá để ngài phải đợi lâu, ngại quá”

Cổ Tiếu Thiên vươn vai duỗi cẳng, sau đó lấy tay đỡ cái lưng của mình, Lưu công công cũng vội đưa tay đỡ nói: “Ngài thật là, từ từ thôi, tuổi cao thế này rồi, ngài tưởng còn được như năm xưa sao, ha ha ha”

Cổ Tiếu Thiên cũng cười.Lưu công công đỡ Cổ Tiếu Thiên ngồi xuống, sau đó quan tâm hỏi thăm: “Đúng rồi, bệnh tình Tử Nhi cô nướng ra sao rồi?”

Cổ Tiếu Thiên nhìn Lưu công công không nói, Lưu công công thấy Cổ Tiếu Thiên nhìn mình bèn cười nói: “Cổ đại nhân, đại nhân nhìn nô tài làm gì”

Cổ Tiếu Thiên nửa cười nửa không: “Công công còn rõ hơn ta mà”

“Nô tài rõ gì cơ?”

“Rất rõ là khác”

Lưu công công ngồi xuống, hai tay xua xua nói: “Nô tài thực sự không rõ mà”

“Được, vậy công công nói cho ta biết sao công công lại biết cái người có tên Đỗ Vân Phàm?”

Lưu công công cười, đưa tay phủi phủi gấu áo nói: “Cổ đại nhân muốn nói gì?”

“Lưu công công, chúng ta không phải đã quen biết mấy chục năm rồi sao? Từ thời tiên đế chúng ta đã có thâm giao, nay lại cho tôi một câu đố câm như vậy, ta thấy không cần thiết đâu?”

“Cổ đại nhân nếu muốn hỏi gì thì hỏi thẳng đi, nô tài ngu xuẩn, không biết Cổ đại nhân rút cuộc muốn nói gì?”

“Ta muốn bết tại sao Lưu công công lại tiến cử Đỗ Vân Phàm cho ta, để hắn chữa bệnh cho Tử Nhi nhà ta, ta không tin danh tiếng của hắn lớn đến mức công công cũng biết đến”

“Nô tài chỉ là thấy Cổ đại nhân nóng ruột, thái y trong cung cũng bó tay mới nghĩ đến người này, nô tài cũng không biết hắn, cũng là Liễu đại nhân vô tình nhắc đến hắn với nô tài, nô tài cũng tiện miệng nói ra thôi”

Cổ Tiếu Thiên cười nhạt đứng dậy nói: “Được, Lưu công công đã nói vậy, vậy hôm nay ta đến công cốc rồi, cáo từ!”

Nói rồi đi thẳng.Lưu công công vội chạy lên trước chặn lại tươi cười nói: “Đại nhân xem, ý tốt của nô tài khiến đại nhân tức giận rồi”

“Ta đâu có tức giận gì, nếu không phải Lưu công công nói cho ta biêt, Tôn nữ nhà ta không biết sẽ thế nào rồi”

Trong mắt Lưu công công thoáng qua chút kinh ngạc, đi theo Cổ Tiếu Thiên nói: “Ồ? Nói vậy thì Đỗ Vân Phàm đó quả là trị được bệnh của cháu đại nhân rồi?”

“Ta còn tưởng rằng công công biết chắc chắn người đó sẽ chữa khỏi bệnh cho Tử Nhi cơ”

“Xem đại nhân nói kìa, nô tài đâu phải là Đỗ Vân Phàm, làm sao biết được người ta có thể chứ?”

Cổ Tiếu Thiên vừa đi vừa nghĩ, Lưu công công này nói năng khác ngày xưa, dường như đang che giấu gì đó, sao hắn biết Đỗ Vân Phàm, mà có biết đi nữa sao lại phải nói hàm hồ thế chứ?”

Cổ Tiếu Thiên ra khỏi hoàng cung chắp tay nói: “Được rồi, ta đi đây, Lưu công công xin dừng bước”

Lưu công công hình hư cũng đang suy nghĩ gì đó, không nhập tâm vào câu chuyện giống như Cổ Tiếu Thiên, Cổ Tiếu Thiên đột ngột dừng bước ông ta cũng không biết, suýt nữa thì đâm vào Cổ Tiếu Thiên, nghe Cổ Tiếu Thiên nói vậy mới vội dừng bước.“Công công đang nghĩ gì vậy?”

Lưu công công lấp liếm: “Nô tài đang thầm nghĩ nhân gian có bao nhiêu nhân tài như vậy, thật khiến nô tài khâm phục vô cùng”

“Hay là công công cũng gặp xem?”

Lưu công công nhàn ra dụng ý của Cổ Tiếu Thiên vội khom người nói: “Vẫn phải đợi bệnh của Tử Nhi cô nương được chữa khỏi đã, rồi nô tài sẽ cùng đi”

Cổ Tiếu Thiên lên xe ngựa, đợi xe ngựa đi xa khoảng gần 10m thì vén rèm ra xem, thấy đã không thấy Lưu công công đâu.“Lưu công công này thật không phải, không biết đang nghĩ gì đây”

Cổ Tiếu Thiên càng nghĩ càng thấy đáng nghi.Yến Tử lại tỉnh lại, đã chiều thứ hai của cuộc phẫu thuật rồi.“Nước…nước”

Đỗ Văn Hạo nghe thấy giọng Yến Tử, đặt quyển sách trong tay xuống, thấy Yến Tử mở mắt nhìn mình bèn mỉm cười lại gần nhẹ nhàng nói: “Tỉnh rồi sao?”

Nói rồi lấy một quả cầu bông ẩm chấm chấm lên miệng Yến Tử.“Muội muốn uống nước”

Yến Tử yếu ớt nói.“Bây giờ vẫn chưa được, đợi đến khi muội thông khí đã”

“Thông khí là gì cơ?”

Đỗ Văn Hạo cười ghé vào tai Yến Tử nói, làm cho gương mặt trắng bợt của Yến Tử hơi đỏ lên.

(Thông khí là xì bom đó bạn)“Hả, vậy lúc nãy muội đã…”

Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: “Thật sao?”

Yến Tử ừ một tiếng rồi ngại ngần nhìn Đỗ Văn Hạo.“Sao ta không nghe thấy?”

Yến Tử xấu hổ cười.“Đó là chuyện tốt, có gì phải ngại, điều đó chứng tỏ dạ dày muội đã khỏe rồi”

“Nói như vậy là muội sẽ không chết đúng không?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Muội có biết nuốt vàng sẽ chết không? Nghịch ngợm quá”

Yến Tử kinh ngạc nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Cái gì, nuốt vàng? Muội sao?”

Đỗ Văn Hạo thấy Yến Tử không giống nói dối bèn hỏi: “Thế lúc trước muội nuốt gì vậy?”

Yến Tử nhớ lại nói: “Chỉ là lúc tại Thụ Ngọc Trai, một lão sư phụ ở đó nói bọn họ mới có một loại bánh, gọi là nước chảy đá mòn gì đó, nhưng phảu nuốt cả, không được nhai, muội liền nuốt một khoanh, ca ca, ca ca nói phải chăng cái bánh đó là vàng?”

Đỗ Văn Hạo biết ngày đầu tiên Cổ Nhất Phi đã mang người tới Phật tự, vì Phật tự khá xa vì vậy chắc hôm nay mới về, bèn gọi hai a hoàn lại cho Yến Tử uống nước, sau đó nói: “Các ngươi trông ở đây, ngoài ta ra tạm thời không ai được tiếp cận tiểu thư, biết chưa?”

A hoàn sợ hãi đáp: “Lão gia và thiếu gia, còn lão phu nhân nữa, đều không được sao ạ?”

“Ta sẽ nói với với họ sau, ta dặn dò như vậy, cá ngươi nghe theo là được”

A hoàn cũng biết lão gia và thiếu gia tốt với vị tiên sinh này thế nào, bèn không dám nói gì nữa, chỉ nghe và gật gật đầu.Đỗ Văn Hạo đứng dậy định đi Yến Tử nói: “Ca ca, ca ca đi đâu?”

Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Ta đi rồi về ngay, muội nghỉ ngơi đi, đừng cử động, vết thương của muội chưa lành, biết chưa?”

Yến Tử nói: “Ca ca có phải muốn cùng gia gia và đại bá đi bắt người hại muội phải không?”

“Tử Nhi ngoan, nghỉ đi, đây không phải chuyện muội phải lo, quan trọng nhất là muội phải khỏe lại”

“Ừm, vậy ca ca đi nhanh về nhanh”

Đỗ Văn Hạo gật đầu rồi ra ngoài đi tìm Cổ Nhất Phi.Thư phòng ủa Cổ Nhất Phi.“Hiền đệ đến đúng lúc lắm, ta cũng đang chuẩn bị tìm đệ đây”

Cổ Nhất Phi thấy Đỗ Văn Hạo gõ cửa vội ra mở cửa mời Đỗ Văn Hạo vào.Đỗ Văn Hạo đi vào, Cổ Nhất Phi xem ra cũng mới về, quần áo còn chưa kịp thay, mồ hôi ướt đẫm áo.“Cổ đại ca đến Phật tự có thu hoạch gì không?”

Cổ Nhất Phi lắc đầu thở dài: “Chậm mất một bước”

“Câu đó nghĩa là sao?”

“Quả nhiên không ngoài dự đoán của hiền đệ, trước đó xem ra ta sơ xuất rồi.

Ta đến Thục Ngọc Trai, nghe lão sư phụ nói sư phụ cho Yến Tử nuốt vàng tối trước đã thắt cổ tự vẫn rồi”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn kể lại lời của Tử Nhi.Nghe vậy thần sắc Cổ Nhất Phi nghiêm túc hẳn lên, đi lại mấy vòng trong phòng, rồi ngồi xuống cạnh Đỗ Văn Hạo không nói.Đỗ Văn Hạo không biết Cổ Nhất Phi đang nghĩ gì, thời gia trôi đi, Đỗ Văn Hạo cũng không muốn làm phiền, cho đến khi Cổ Nhất Phi thở dài.

Hắn ta nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Hiền đệ, đệ nghĩ xem rốt cuộc ai lại muốn hại một đứa trẻ?”

Đỗ Văn Hạo cũng không biết nên trả lời ra sao, vì hắn cũng không biết Cổ gia có đắc tội ai trên quan trường không, mới có thể tìm ra người đã hại Yến Tử.Đỗ Văn Hạo thấy Cổ Nhất Phi nhìn mình đầy kì vọng, dường như mình biết chân tướng sự việc vậy, Đỗ Văn Hạo thực không nỡ lòng nào, chỉ đành gượng gạo cười nói: “Đệ thật không biết, đại ca chắc rõ hơn đệ, dù gì đệ cũng không hiểu về Cổ gia lắm”

“Nói cũng đúng, chỉ là ra tay với một đứa trẻ, thật quá cầm thú”

Đỗ Văn Hạo nhắc nhở:”

Có lẽ hắn sợ quyền thế của Cổ gia nên không trực tiếp ra tay, lần này chỉ là rung cây dọa khỉ mà thôi?”

“Ý hiền đệ là…”

Rầm rầm rầm….Có người gõ cửa, Cổ Nhất Phi lên tiếng hỏi ai, nghe thấy tiếng Cổ Tiếu Thiên bèn đứng dậy mở cửa.Thấy Cổ Tiếu Thiên mặt mũi sầm sì đi vào, nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Ta đến chỗ Tử Nhi, nghe bảo tiên sinh ra ngoài rồi, nghĩ là tiên sinh đến đây, quả nhiên đúng thật”

Nói rồi ngồi xuống.Cổ Nhất Phi: “Phụ thân, tại sao lại có vẻ như tâm trạng nặng nề vậy?”

Cổ Tiếu Thiên cười ha ha hai tiếng như miễn cưỡng lắm vậy.Cổ Nhất Phi: “Tình hình Tử Nhi có khá hơn không?”

Cổ Tiếu Thiên: “Đâu có được nhìn thấy, Vân Phàm nói ngoài tiên sinh ra không ai được lại gần, ta đang định hỏi nguyên do đây”

Đỗ Văn Hạo giờ mới nhớ ra chuyện này bèn cười nói: “Cổ đại nhân phiền não vì chuyện này sao? Tại hạ vì bàn chuyện Thục Ngọc Trai với Cổ đại ca nên quên mất, chủ yếu là lo lắng không biết ai đứng sau chuyện Tử Nhi nuốt vàng nên mới vậy, mong đại nhân thông cảm”

Cổ Tiếu Thiên nghe vậy kinh ngạc nhìn Cổ Nhất Phi.Cổ Nhất Phi vội nói: “Phụ thân, là thế này…”

Cổ Nhất Phi kể lại mọi chuyện cho cha nghe.

Cổ Tiếu Thiên kinh ngạc nói: “Sao lại như vậy? Ta còn tưởng…”

Nói rồi đột nhiên ngừng lại.“Cha còn tưởng sao cơ?”

Cổ Tiếu Thiên ho khan hai tiếng nói: “Không có gì, chỉ là ta nghi ngờ có phải Tử Nhi trách ông ngoại như ta đuổi mẹ nó ra khỏi nhà không, bây giờ mới đón mình nó về, không ngờ chuyện lại phức tạp hơn ta nghĩ rất nhiều”

Đỗ Văn Hạo: “Hơn nữa tại hạ cảm thấy vị công công đó rất đáng nghi”

Cổ Tiếu Thiên sững lại, nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Vân Phàm, ý cậu là gì?”

Đỗ Văn Hạo: “Tại hạ không biết tại sao Lưu công công bỏ gần cầu xa bảo mọi người đến tìm tại hạ, chẳng nhẽ ông ta biết trước kia tại hạ khi ở Đại Tống đã từng làm phẫu thuật tương tự cho trẻ con?”

Cổ Tiếu Thiên ngạc nhiên: “Vân Phàm, trước kia ở Đại Tống cậu cũng từng làm chuyện này rồi sao?”

Đỗ Văn Hạo gật đầu.“Ta đã bảo là Lưu công công này nói dối ta mà, bây giờ ta sẽ lập tức vào cung!”

Nói rồi đứng dậy định đi.Cổ Tiếu Thiên mở cửa thì thấy quản gia đứng đó, hai người đều giật mình.“Ngươi đứng đây làm gì?”

“Bẩm lão gia, tiểu nhân cũng vừa mới tới, đang định gõ cửa thì lão gia đi ra”

“Tìm ta hay Nhất Phi?”

Quản gia nói vài câu vào tai Cổ Tiếu Thiên, sắc mặt hắn thay đổi, chỉ nói: “Người đâu?”

Quản gia nhìn Đỗ Văn Hạo và Nhất Phi trong phòng, sau đó chỉ chỉ ra tiền viện, hai người lập tức bỏ đi.Cổ Nhất Phi ra cửa nói: “Ai đến vậy?”

Quản gia nói: “Thiếu gia hãy ở đây với tiên sinh đi, chỉ lão gia đi là được rồi”

Nhất Phi nghĩ là người đến chắc không muốn nhìn thấy mình bèn quay vào trong đóng cửa lại.Cổ Tiếu Thiên vội vàng ra tiền viện, thấy ngoài đại sảnh có 5, 6 người của cấm vệ quân, thấy mình đến thì họ cúi người chào, đến gần thấy Lưu công công và một thanh niên mặc áo xanh đang đứng xem tranh chữ, vội tiến lại, đang định quỳ xuống thì người đó quay lại nói: “Không cần, lần này đến đây cũng không muốn người khác biết, nên chỉ cho người đến đây, Cổ ái khanh không cần đa lễ, may đứng dậy rồi nói”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.