Bí Mật Của Tổng Giám Đốc

Chương 51: Cậu nói, y mãi mãi là của cậu!




Bạch Tiểu Thuần vội vàng lắng nghe.

- Bạch sư đệ, Hai... Hai nữ hài bên cạnh ngươi có dung mạo không kém...

Sắc mặt Triệu Thiên Kiêu nghiêm túc nhìn Bạch Tiểu Thuần, chậm rãi lên tiếng.

- Ah?

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, hắn mở to mắt nhìn sắc mặt nghiêm túc của đối phương, sau khi nghe lời đối phương nói lại cho rằng mình nghe lầm.

- Sư... Sư đệ không nên hiểu lầm, ta không có cảm giác với hai nữ tử đó... Ta chỉ muốn biết rõ ngươi làm thế nào theo đuổi hai nàng, ta quan sát ngươi vài ngày, ngươi dùng biện pháp gì để hai nữ tử tuyệt mỹ này đi theo mình?

Sắc mặt Triệu Thiên Kiêu như thường, vẫn lạnh lùng, vẫn cao ngạo, vẫn giống như lưỡi đao sắp ra khỏi vỏ, nhưng lời hắn nói lại làm cho Bạch Tiểu Thuần ngạc nhiên, hắn không dám tin vào tai mình nữa.

Nếu như không phải nghe hắn nói mà chỉ nhìn sắc mặt, Bạch Tiểu Thuần không thể đoán được bộ dáng nghiêm trọng của đối phương lại nói ra những lời như thế này.

Bạch Tiểu Thuần gãi gãi đầu, hiện tại hắn ngạc nhiên không nhỏ, cảm giác thần thái và lời nói của đối phương không cùng một người, trả lời một cách vô thức.

- Là các nàng chủ động quấn quít ta, ta có đuổi cũng không đi...

Triệu Thiên Kiêu nghe xong càng ngưng trọng, nhíu mày, hình như không tin, với thân phận và chiến lực cường đại của hắn, hiện tại hắn nhíu mày lại cho người ta cảm giác như mưa gió sắp tới.

Hai người nói chuyện với nhau, người ngoài không nghe được, bọn họ chỉ có thể nhìn biểu lộ của Bạch Tiểu Thuần và Triệu Thiên Kiêu, lúc này nhìn thấy sắc mặt Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc không dám tin, bọn họ không ngừng suy đoán....

- Nhất định có vấn đề, các ngươi xem, Bạch Tiểu Thuần vò đầu, hắn đang bối rối!

- Có kỳ quặc, sắc mặt của đại sư huynh vô cùng ngưng trọng... Dường như hắn không tin.

Vào lúc mọi người suy đoán, Tống Khuyết và Thần Toán Tử vô cùng ngạc nhiên, không biết Bạch Tiểu Thuần và Triệu Thiên Kiêu đang bàn luận chuyện gì, Trần Mạn Dao cũng hiếu kỳ không nhỏ.

Cũng chỉ có Công Tôn Uyển Nhi đang tươi cười.

Khu vực đầu thuyền, Bạch Tiểu Thuần vẫn chưa kịp phản ứng với những lời Triệu Thiên Kiêu vừa nói, hắn quái dị nhìn Triệu Thiên Kiêu, suy nghĩ đối phương là đại sư huynh, bài danh đệ nhất Tinh Không Đạo Cực bảng, tu vi sâu không lường được, có thể chém giết Nguyên Anh...

- Ân, ta phải giao hảo tốt với người như thế này, như vậy về sau có kẻ nào chọc ta cũng có người trợ giúp... Hơn nữa sau khi đến Man Hoang, nói không chừng cũng sẽ có nhiều thuận lợi.

Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền tươi cười, hắn nâng tay phải vỗ vai Triệu Thiên Kiêu, dùng tư thái người từng trải, phong thái phong đạm vân khinh.

- Đại sư huynh...

Triệu Thiên Kiêu rất không thích ứng, muốn tránh đi nhưng nghe Bạch Tiểu Thuần nói dường như ẩn chứa ý thấm thía, vì vậy nhịn xuống, tùy ý Bạch Tiểu Thuần vỗ vào vai hắn.

- Ngươi đừng không tin ta, đại sư huynh, ngươi chỉ nhìn thấy hai người bọn họ, lúc ta còn ở Nghịch Hà Tông có tới vài vạn người ghi thư tình đấy.

Bạch Tiểu Thuần cảm khái, trong lời nói không giấu được vẻ đắc ý.

Triệu Thiên Kiêu nhíu mày, cảm thấy Bạch Tiểu Thuần nói quá khoa trương.

Sắc mặt của hai người lọt vào mắt của những người chung quanh, lập tức gây ra nhiều lời bàn tán hơn nữa, nhất là bọn họ thấy Bạch Tiểu Thuần lại vỗ vai Triệu Thiên Kiêu, mà Triệu Thiên Kiêu không có cự tuyệt, đây mới là hành động khó tin nhất trên đời.

Phải biết rằng Triệu Thiên Kiêu trong suy nghĩ của bọn họ là tồn tại cao cao tại thượng, vô cùng kiêu ngạo, bình thường vẫn lạnh lùng và không tiếp xúc với người khác, cảnh tượng bọn họ nhìn thấy đã đánh nát suy nghĩ này, giật mình là chuyện đương nhiên.

Tại khu vực đầu thuyền, Triệu Thiên Kiêu cau mày, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần mang theo thất vọng, không nói cái gì, muốn quay người rời đi.

- Hắc, còn không tin đúng không? Ngươi xem đây là thứ gì!

Bạch Tiểu Thuần hoặc không làm, đã làm là làm cho xong, hắn ghét nhất người khác không tin mình, hiện tại hắn vỗ túi trữ vật một cái, hắn vung tay liền có rất nhiều rất nhiều thư tình bay ra như mưa, Bạch Tiểu Thuần không ngừng lấy ra ngoài.

Bởi vì thư tình quá nhiều, trong chớp mắt chúng chồng chất thành ngọn núi nhỏ, cảnh tượng này làm Triệu Thiên Kiêu khiếp sợ, hắn há hốc mồm, dường như vẫn chưa tin, hắn cầm lấy thư tình lên xem, càng xem càng kinh hãi, càng xem sắc mặt càng biến hóa, hắn phát hiện những thư tình này là thật... Hơn nữa hiển nhiên có bút tích khác nhau, không có khả năng làm bộ, thậm chí càng có không ít ngọc giản, bên trong còn có lưu ảnh...

- Đây... Đây...

Lúc đọc những thư tình này, hô hấp Triệu Thiên Kiêu càng ngày càng dồn dập, nội tâm rung động giống như sóng lớn, sau nửa ngày hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần giống như thần nhân.

- Thế nào, tin tưởng chưa, đây chỉ là một bộ phận mà thôi, trong túi trữ vật của ta còn có rất nhiều đấy.

Bạch Tiểu Thuần đắc ý vuốt cằm.

- Bạch Tiểu Thuần ta lúc còn ở trong Nghịch Hà Tông có vài vạn nữ tu theo đuổi đấy.

Hiện tại mọi người không ngừng suy đoàn và bàn tán với nhau... Bởi vì không nghe được tiếng, linh thức cũng bị ngăn cản, cho nên ánh mắt bọn họ nhìn Bạch Tiểu Thuần cùng Triệu Thiên Kiêu cũng trở nên quái dị.

Nhất là lúc có nhiều thư tình rơi ra ngoài, bọn họ lại ngạc nhiên không nhỏ, lúc bắt đầu còn không cảm giác được cái gì, những thư tình kia có phần kỳ quái... Ví dụ như phía trên còn có tấm hình.

- Những thứ kia là cái gì? Trời ạ, đại sư huynh lại lật xem! Ta cảm thấy chúng giống... Thư tình!

- Nói bậy, ngươi nhìn thấy người nào có nhiều thư tình như vậy không, chỗ đó có ít nhất một vạn là thư đấy, rõ ràng không phải thư tình! Hơn nữa đại sư huynh càng xem sắc mặt càng biến hóa... Nhất... Nhất định ẩn chứa bí mật kinh người gì đó.

- Ta cảm thấy Bạch Tiểu Thuần... Này sâu không lường được.

Vào lúc mọi người suy đoán, Trần Mạn Dao nhận ra những thư tình kia, lập tức gắt một tiếng, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần cùng Triệu Thiên Kiêu, thậm chí nàng có cảm giác dở khóc dở cười.

Không đợi người bên ngoài nhìn cẩn thận, Triệu Thiên Kiêu hít sâu một hơi, hiện tại hắn nâng tay phải lên và vung mạnh, hắn gia tăng phòng hộ bên ngoài, trừ ngăn cách âm thanh và linh thức còn có mơ hồ, khiến cho người bên ngoài không thể nhìn rõ Triệu Thiên Kiêu cùng Bạch Tiểu Thuần.

Sau khi ngăn cách, Triệu Thiên Kiêu thở dài, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, hắn ôm quyền cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch sư đệ tuổi còn trẻ đã có tuyệt kỹ này, chẳng biết có thể truyền thụ cho ngu huynh một hai?

Bạch Tiểu Thuần lại ngây người, nhìn Triệu Thiên Kiêu nghiêm túc trước mặt, cảm giác quái dị lại sinh ra lần nữa, hắn lại lên tiếng xác định lần nữa.

- Ngươi muốn học?

Bạch Tiểu Thuần hiếu kỳ hỏi.

- Kính xin Bạch sư đệ dạy ta, việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của ta, đại ân đại đức này Triệu mỗ suốt đời không quên!

Sắc mặt Triệu Thiên Kiêu ngưng trọng, hắn hít sâu sau đó cúi đầu.

Bạch tiểu nháy mắt mấy cái, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ ràng, gia hỏa trước mặt làm ra bộ dáng lạnh lùng và khó gần, trên thực tế hắn rất muốn có bạn gái, Bạch Tiểu Thuần cười ha ha.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.