Bí Mật Của Tổng Giám Đốc

Chương 146: Thẳng thắn và công khai




Editor: May

Cô chỉ nhớ rõ cuối cùng tầm mắt của mình dừng lại ở trên mặt phóng đại của Thi Ngạo Tước, trong ánh mắt của anh tràn đầy lo lắng, hai hàng lông mày cau chặt lại giống như dĩ vãng.

Nhưng giống như lại có chút không giống.

Ngay tại lúc Thi Ngạo Tước sắp trả lời lời thật lòng, thân thể của cô ngã về sau.

Cũng may Thi Ngạo Tước kịp thời phát hiện cô không đúng, vào lúc cô muốn ngã xuống, kịp thời chế trụ phía sau lưng của cô, mới khiến cho cái ót của cô may mắn thoát khỏi tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Tô Cửu Y phát sốt rồi.

Cũng may Tô Man Ngưng vốn có chút cảm mạo nên mang theo chút thuốc phát sốt, sau khi để Tô Cửu Y uống vào, đỡ cô đi vào lều.

Tô Man Ngưng và Thích Cảnh Nhân thay phiên chăm sóc, mấy người đàn ông liền thủ đêm ở ngoài lều.

Một đám người bận việc đến rạng sáng, Tô Cửu Y mới xem như ngủ thiếp đi, Tô Man Ngưng cũng mệt mỏi không thôi, cầm khăn mặt liền không ngừng gật gù, cuối cùng vẫn là Thích Cảnh Nhân nhận lấy, sau đó để cho cô ấy ở trong lều cùng ngủ với Tô Cửu Y.

Tô Cửu Y cũng không nghĩ ra, mình lại sẽ có một ngày "Cùng giường chung gối" với Tô Man Ngưng.

Thu thập xong đống lửa bên ngoài, cất toàn bộ đồ bỏ đi vào trong túi, vốn là định sáng sớm ngày mai xem xong mặt trời mọc mới trở về, nhưng lại không biết Tô Cửu Y có thể tỉnh lại kịp trước khi mặt trời mọc hay không.

Thích Cảnh Nhân một mình kéo theo túi rác muốn đi đến xe cáp, Thi Ngạo Tước chỉnh sửa xong balo-núi bước tiến đến, nhận lấy gói to trong tay.

"Cô ấy thế nào rồi?" Đương nhiên anh hỏi chính là Tô Cửu Y.

"36 độ 7, sốt cơ bản đã lui xuống, nhưng cô quá mệt mỏi, chắc hẳn sẽ không tỉnh lại trước khi mặt trời mọc." Cô nói.

Rõ ràng chính là chuyện nhất định cậy mạnh không làm được.

Thi Ngạo Tước vuốt vuốt huyệt thái dương có chút chua xót, đặt túi rác đựng lon bia ở dưới cây xe cáp đi qua, chờ ngày mai cùng dọn dẹp lại.

"Đúng rồi, vấn đề vừa rồi tôi hỏi anh." Thích Cảnh Nhân đứng thẳng ở trước mặt anh, "Quả thật là tôi rất muốn biết."

Thi Ngạo Tước ôm ngực buồn cười nhìn cô, trong đôi mắt híp lại toát ra chút thâm ý: "Cô đây coi như là bắt kẻ thông dâm ư?"

Thích Cảnh Nhân ném một cái xem thường cho anh, thuận theo lời của anh: "Vậy thì xem như thế đi, cho nên anh cho tôi một đáp án được không?"

"Không cho." Thi Ngạo Tước nhíu mày, môi mỏng khi mở khi đóng chậm rãi phun ra hai chữ này, sau đó liền sải bước đi về phía lều.

Người đàn ông phúc hắc này.

Thích Cảnh Nhân khẽ hừ một tiếng.

"Qua một thời gian ngắn, có lẽ mẹ của tôi sẽ trở về." Thi Ngạo Tước mở miệng nói, "Tôi cũng sẽ nói rõ ràng về chuyện của hai người chúng ta, cô không cần lo lắng."

"Vậy thì không thể tốt hơn rồi." Thích Cảnh Nhân nhún nhún vai.

"Nhưng anh tốt nhất có thể cho bà ấy một lý do đầy đủ."

Thích Cảnh Nhân phốc một tiếng bật cười, một bộ dáng chuyện đương nhiên: "Không có lý do gì càng đầy đủ hơn anh yêu người khác."

Thi Ngạo Tước mặc kệ cô: "Vậy thì chúc cô thành công."

Ngày hôm sau, Tô Cửu Y đương nhiên không nhìn thấy mặt trời mọc.

Lúc Thích Cảnh Nhân đi vào lều tìm cô thì thấy cô và Tô Man Ngưng đều ngủ cực kỳ say, cũng không nhẫn tâm đánh thức các cô.

Cô ấy cầm máy ảnh, suy nghĩ chụp chút ảnh trở về cho các cô xem.

Lúc sáng sớm, sương mù tan hết, bầu trời phía tây nhảy ra đám mây diễm lệ, gió mùa hè thổi đan xen với ấm áp, muỗi trên khu rừng rất nhiều bay loạn ong ong, mùi hương cỏ xanh xông vào mũi.

Khi Tô Cửu Y tỉnh lại, cảm giác được bụng dưới của mình đang đau quặn từng chút, cô theo bản năng nắm chặt món đồ bên cạnh, sau khi ánh mắt tập trung mới nhìn ra được nơi mình đang ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.