Bí Mật Của Tổng Giám Đốc

Chương 144: Ra mắt phụ huynh




Trung Quốc 

"Bác quản gia ơi, Vương Thiên chưa về hả bác?"

"Dạ chưa thưa bà chủ, nhưng ông chủ có dặn là tối nay về rất muộn ạ."

Lục Tuyết Kỳ chỉ gật đầu nhẹ rồi tiến vào bếp thì một giọng nói hết sức...nhão nhoẹt vang lên:

"Anh Thiên mà cô dám gọi thẳng tên sao?"

Lục Tuyết Kỳ quay đầu lại thì thấy sau lưng của bác quản gia đang xuất hiện một con nhỏ đầy diêm dúa.

Cái gì vậy chứ? Váy hồng, dép hồng, rồi thêm cái nơ bự tổ chảng màu hồng nốt trên đầu!? Cái con bánh bèo này đâu ra thế!?

"Cô là ai thế? Mặc đồ gì quê mùa chết được."

Quê mùa á? Tuy chỉ là áo thun và quần jean đơn giản nhưng cũng toàn đồ hiệu không đấy bé cưng à!!!

"Cô là..."

"Gọi tôi là bổn tiểu thư nhé, ta đây là con vú nuôi của anh Thiên."

Con vú nuôi? Bổn tiểu thư?

"Hahaha ôi cười chết mất thôi."

Lục Tuyết Kỳ ôm bụng cười ngặt nghẽo chảy cả nước mắt.

"Cô cười cái gì chứ? Con nhỏ người hầu này dám cười bổn tiểu thư Tô Uyển ta à?"

"Tô Uyển, cô ăn nói cẩn thận vào, cô ấy là bà chủ đấy?"

Bác quản gian lườm Tô Uyển rồi lên tiếng nhắc nhở, nhìn khuôn mặt cô ả rất ngạc nhiên rồi đùng đùng bỏ đi.

"Bà chủ đừng để ý cô ta, chỉ là từ nhỏ Tô Uyển luôn bên cạnh bà vú để chăm sóc cho ông chủ nên Tô Uyển hơi thích ông chủ một chút. Mới hôm qua mẹ cô ta mất nên được đưa về Vương gia để làm việc. "

Hơi thích ư? Hừ, con nhỏ kiêu kỳ này.

_____

"A ông chủ đã về."

Ông chủ cơ à? Hồi chiều mới kêu anh Thiên này nọ cơ mà.

"Tô Uyển, cô đi làm việc ngay đi, Vương gia không phải nuôi không người."

Nghe bác quản gia nhắc nhở, Tô Uyển phụng phịu đi vào bếp, Vương Thiên nãy đến giờ không nói gì, anh chỉ đang ngắm nhìn khuôn mặt đang dỗi của Lục Tuyết Kỳ. Vương Thiên tiến lại gần ghé vào tai Lục Tuyết Kỳ thì thầm:

"Em ghen?"

Ghen? Không nhé!

"Không có."

"Khuôn mặt em hiện rõ chữ "ghen" to đùng kìa."

Lục Tuyết Kỳ bất giác sờ vào khuôn mặt đang ửng đỏ của mình. Cô chỉ thấy tưng tức thế nào á chứ đâu có ghen đâu. TT

_____

"Vương Thiên, anh định đi đâu vậy?"

Lục Tuyết Kỳ vừa sấy tóc vừa nhìn Vương Thiên mà hỏi. Đại Boss không đáp mà quay người lại, anh bước chậm rãi đến gần Lục Tuyết Kỳ.

"Em ngủ sớm đi."

Giọng nói đầy dịu dàng và yêu chiều, anh còn hôn nhẹ lên vầng trán bé xinh của co rồi mới đi ra ngoài. Đợi Vương Thiên đi mất, Lục Tuyết Kỳ sờ trán mình rồi chậc lưỡi:

"Anh ta bị cảm rồi."

_____

Lục Tuyết Kỳ ngáp ngắn ngáp dài rồi vừa bước xuống phòng ăn vừa hỏi:

"Sáng nay ăn gì vậy bác ơi?"

"Tôi nấu nè, phải gọi tôi là chị, không phải bác đâu. Hứ"

Lục Tuyết Kỳ trố mắt nhìn Tô Uyển. Chị sao? Ừ thì chị!

"Chị Uyển Uyển ạ, sáng nay ăn gì ạ?"

"Hồi biết"

Trời ạ, osin như bà chủ. Lục Tuyết Kỳ cứ đứng ngẩn tò te đó ra không hay Vương Thiên đã xuống lúc nào.

"Tiểu Kỳ, sao em đứng đây?"

Lục Tuyết Kỳ không đáp nhanh chóng đặt mông xuống ghế ngồi.

"Vương Thiên, tối qua anh đi đâu vậy?"

"Em không cần biết."

Giọng của Vương Thiên trở nên cáu gắt, anh lạnh lùng rời khỏi bàn ăn rồi đi mất.

"Đáng đời, ai biểu ông chủ đang bực lại hỏi."

"Tô Uyển"

Nghe tiếng bà quản gia, Tô Uyển chỉ xì một tiếng rồi đi vào trong bếp.

"Bà chủ, Tô Uyển không có ác ý gì đâu, bà chủ đừng giận."

Lục Tuyết Kỳ không quan tâm đến lời của bà quản gia cũng như lời Tô Uyển, chỉ thở dài một cái.

Đúng là người tính tình kì cục!

Lục Tuyết Kỳ cũng chẳng buồn ăn nữa, cô đứng lên rồi đi đến chỗ làm luôn.

_____

Cốc cốc...

"Vào đi"

Lục Tuyết Kỳ hơi ngạc nhiên khi là Tô Uyển, Tô Uyển nhìn Lục Tuyết Kỳ trề môi:

"Ốm như tre thế ông chủ giận là đúng rồi. Nè, uống đi."

Tô Uyển đặt cốc sữa xuống bàn như kiểu ra lệnh, Lục Tuyết Kỳ nhìn Tô Uyển mà phì cười:

"Cám ơn cô nha!"

Tô Uyển không đáp cũng không ra khỏi phòng mà ngồi xuống sofa.

"Ông chủ rất tội nghiệp, từ nhỏ đã chịu những miệt thị và cách đối xử độc ác của mẹ kế. Ba của ông chủ thì không quan tâm đến ông chủ gì cả, vì thế ông chủ trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn như ngày hôm nay."

Giọng Tô Uyển nghẹn lại không nói tiếp, Lục Tuyết Kỳ cứ nhìn Tô Uyển mà không tin được rằng người như Tô Uyển lại nói ra những lời như thế.

"Tôi mong chị sẽ đối xử tốt và luôn bên cạnh ông chủ."

"Nhưng..."

Lục Tuyết Kỳ chưa nói gì thì cánh cửa phòng đã đóng lại, Tô Uyển đã đi ra mất. Lục Tuyết Kỳ nằm lên giường nghĩ về cô osin Tô Uyển, nghĩ về Vương Thiên rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô không hay rằng ngày mai cô thức dậy mọi thứ sẽ thay đổi hết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.