Bí Mật Của Hoa Hạnh

Chương 18: Ngoại truyện 2




Trình Vĩ nhìn thấy hành động của Lý Nhạc Thiên, đáy lòng khó hiểu, suy đoán người này rốt cục muốn làm gì. Nhưng sau một thoáng do dự, hắn cũng không nói thềm lời nào, chỉ cần đem sự tình tạo thành sự thật, thật sự không sợ ai còn tiếp tục truy cứu cái gì.

Từ giờ trở đi nơi này thuộc về Đỉnh Dương Khí Phối, Tề tổng, nếu các vị là công ty kiến trúc của Đỉnh Dương Khí Phối, nên làm thế nào thì làm đi.

Trình Vĩ xoay người nói.

Hiểu được!

Tề Sơn Dương phất tay, xe ủi chờ sẵn bắt đầu chạy tới, trong ánh mắt nhìn chằm chằm của nhóm người Lý Nhạc Thiên, xe ủi đụng ngã một thân cây ngoài cổ tháp, kèm theo tầng gạch trên mặt đất bắt đầu vỡ vụn.

Tặc tử, dám lòng muôn dạ thú?

Ai ngờ ngay nháy mắt này, Lý Nhạc Thiên đột nhiên rống to, giống như ai chạm phải nghịch lân của hắn, có vẻ vô cùng điên cuồng.

Kỳ quái chính là Lý Nhạc Thiên nhảy tới trước xe ủi, theo động tác của hắn nhóm người Hoàng Duy Nhân nhảy lên xe ủi, thuần thục đem lái xe kéo ra ngoài, không có chút do dự bắt đầu quyền đấm chân đá.

Tặc tử, các người đều là tặc tử! Cái gì Đỉnh Dương Khí Phối, cái gì cục trưởng cục xây dựng, các người là nghiệp quan cấu kết, các người là quan phỉ một nhà! Các người dám cưỡng chế đập phá cổ tháp Già Nam, các người có biết tòa miếu này có lịch sử đã lâu, có biết nơi này là đơn vị văn vật được điểm tựa bảo hộ của tỉnh. Nếu các người không biết, ánh mắt còn chưa mù đi? Chẳng lẽ không chứng kiến bên kia có tấm bảng khuyến cáo?

Lý Nhạc Thiên lớn tiếng hô to.

Tấm bảng? Khi nào thì xuất hiện tấm bảng?

Nếu như nói thật sự có tấm bảng, vì sao vừa rồi mình không chứng kiến? Trình Vĩ ngây người, nếu thật có tấm bảng, hắn quả quyết không để Tề Sơn Dương làm như vậy. Nhưng vừa rồi hắn thật sự không nhìn thấy tấm bảng gì đi? Tấm bảng từ đâu xuất hiện?

Nhưng khi Trình Vĩ nhìn qua, trên mặt nhất thời tràn đầy vẻ xám tro.

Thật sự có bảng!

Trên tấm bảng rõ ràng viết lên dòng chữ cổ tháp Già Nam là đơn vị văn bật được điểm tựa bảo hộ của tỉnh, nền trắng chữ đen thật rõ ràng. Vì sao lại không nhìn thấy? Chẳng lẽ hai mắt mình thật sự bị mù hay sao?

Lúc này Tề Sơn Dương cũng có chút ngây người, thật sự hắn không hề nhìn thấy tấm bảng kia. Tấm bảng kia xuất hiện khi nào, vì sao hoàn toàn không thấy?

Hủy hoại đơn vị văn vật được bảo hộ điểm tựa, đây không phải tội danh bình thường. Nếu thật sự cần truy cứu, tính chất sẽ tồi tệ, càng khỏi nói nơi này bị hủy diệt ngay giữa ban ngày ban mặt, như vậy sẽ càng thêm lớn chuyện.

Khoan khoan, nếu như nhớ không lầm, cảnh điểm thứ mười tám này là năm đó Thiệu Khôn cực lực tranh xuống. Bây giờ Thiệu Khôn còn đang tại vị, mình lại tùy tiện dỡ bỏ tấm bảng của người ta, đây tính là gì? Đây rõ ràng là đánh mặt Thiệu Khôn, hắn có thể nhẫn nhịn mới là việc lạ. Nghĩ tới kế tiếp mình cần đối mặt lửa giận của phó chủ tịch tỉnh, Trình Vĩ đột nhiên có chút khiếp đảm.

Lỗ mãng, thật sự là lỗ mãng!

Không được, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể nhận thức tấm bảng kia ở chỗ này. Nhất định phải khẳng định không có tấm bảng. Chỉ cần làm vậy, hết thảy còn khả năng thương lượng, mình còn có cơ hội tiếp tục lưu ở vị trí hiện tại.

Anh nói bậy bạ gì đó? Ai nói chúng tôi cưỡng chế dỡ bỏ nơi này, chúng tôi chỉ là…chỉ là…

Không phải chúng tôi, là tài xế lái xe ủi kia. Hết thảy hành vi không liên quan gì tới chúng tôi.

Tề Sơn Dương đột nhiên hô.

Thật đúng là lòng dạ độc ác!

Biết rõ sự tình không ổn, lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người tài xế xe ủi. Nhưng tài xế kia cũng xui xẻo, vừa bị đánh một trận còn phải thừa nhận tai bay vạ gió.

Nhưng hắn sẽ thừa nhận sao?

Đúng rồi, chính là tài xế kia, không quan hệ gì với chúng tôi.

Trình Vĩ cũng kêu lên.

Ca sát ca sát!

Ai ngờ hắn vừa kêu lên, trước mặt đột nhiên vang lên thật nhiều tiếng bấm máy, vào thời điểm lúc này chợt xuất hiện một ít phóng viên. Bọn họ đang điên cuồng bấm máy chụp hình, quay phim, đem hành vi của Trình Vĩ ghi chép lại từ đầu tới đuôi. Điều này làm Trình Vĩ có chút kinh hãi đảm chiến, đã xảy ra chuyện gì chứ?

Chẳng lẽ chuyện hôm nay là cái bẫy?

Từ đầu tới cuối nhằm vào hắn?

Trình Vĩ sắm vai người muốn hủy diệt đơn vị văn vật, mà Lý Nhạc Thiên sắm vai người bảo hộ đơn vị văn vật. Hai vai diễn này khác nhau rất lớn, nếu vị xác định xuống, thanh danh của Trình Vĩ đã chơi xong. Điều này còn chưa tính nhóm người Lý Nhạc Thiên đứng phía sau dùng lực, như vậy tình hình càng thêm thê thảm.

Trình cục trưởng, thật không ngờ ông lại trợ giúp Đỉnh Dương Khí Phối muốn phá hủy cổ tháp Già Nam, Lý thị ngu nhạc chúng tôi muốn bảo hộ cảnh điểm này còn chưa đủ tinh lực, các ông lại muốn làm như vậy, thật lợi hại, nói hủy diệt liền hủy diệt. Tôi nhớ kỹ, chuyện này sẽ không bỏ qua, ông chờ đó cho tôi, hiện tại tôi sẽ báo với thành ủy đòi công đạo. Tôi muốn để thành ủy nói cho tôi biết, Lý thị ngu nhạc có tuân theo quy định xây dựng hay không? Cục xây dựng cùng Đỉnh Dương Khí Phối muốn dỡ bỏ nơi này, rốt cục có được thượng cấp cho phép hay không?

Lý Nhạc Thiên nói xong bắt đầu gọi điện thoại.

Thống khoái!

Trước kia Lý Nhạc Thiên giải quyết vấn đề đều thích dùng cách đơn giản nhất, chính là đánh nhau, trực tiếp ra tay giáo huấn đối phương. Nhưng hiện tại theo địa vị đề cao, hắn phát hiện mình bị Tô Mộc lây nhiễm, bắt đầu thích dùng biện pháp như thế giải quyết vấn đề. Biện pháp như thế, chơi kiểu như vậy, thật sự sẽ làm người sinh ra nội thương, so với đánh nhau càng thêm thống khoái.

Không nhìn thấy sắc mặt Trình Vĩ đã tái nhợt hay sao?

Đừng, Lý tổng, Lý tổng, chuyện này chúng ta tiếp tục thương lượng được không?

Trình Vĩ vội vàng bước tới.

Sao vậy? Ông muốn đoạt di động của tôi sao? Ông dám đoạt di động của tôi? Chẳng lẽ cục xây dựng bá đạo như vậy, thậm chí tự do gọi điện thoại của tôi cũng muốn cướp đoạt sao?

Lý Nhạc Thiên cố ý giơ cao di động hét lớn.

Trình Vĩ hoàn toàn không nghĩ tới Lý Nhạc Thiên cũng đã gọi ra ngoài, gọi điện cho thư ký Lê Cường của bí thư thành ủy Lý Hưng Hoa.

Lê Cường thì sao? Hiện tại đang công tác bên ngoài, đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Nhạc Thiên, còn đang cân nhắc là chuyện gì, bên tai truyền tới thanh âm hét to, Lê Cường lập tức bật dậy khỏi ghế.

Lý tổng, làm sao vậy? Bên chỗ anh sao loạn như thế?

Lý tổng, tôi không phải ý tứ kia, anh buông di động xuống đi.

Trình Vĩ hô.

Tôi không buông, tôi muốn nói cho Lý bí thư biết, vì cái gì cục xây dựng thành phố các người chạy tới nơi đây đòi dỡ bỏ cổ tháp Già Nam, là ai cho các người lá gan lớn như vậy?

Lý Nhạc Thiên hô lớn.

Cái gì? Cục xây dựng thành phố tới khu cao tân gây phiền phức cho Lý Nhạc Thiên? Muốn dỡ bỏ cổ tháp Già Nam? Lê Cường vội vàng cầm di động gõ cửa văn phòng, sau khi đi vào liền đưa di động cho Lý Hưng Hoa. Lý Hưng Hoa vừa cầm trong tay đưa lên nghe, hắn có thể rõ ràng nghe được bên kia truyền tới tiếng ồn ào, có thể nghe được Trình Vĩ vẫn chưa dừng lại, đang tranh đoạt di động với Lý Nhạc Thiên.

Càng nghe, sắc mặt Lý Hưng Hoa càng âm trầm.

Trình Vĩ rốt cục đang làm bừa chuyện gì? Chẳng lẽ hắn không biết chuyện trong khu cao tân luôn do mình quản lý hay sao? Quyền tài chính cùng quyền nhân sự trong khu cao tân gần như là độc lập, càng khỏi nói khu cao tân đã sớm làm xong quy hoạch đầy đủ, há cho phép một cục trưởng cục xây dựng dám can thiệp vào? Chuyện của mình không làm, chạy qua đó tìm Lý Nhạc Thiên gây phiền nhiễu là sao?

Khoan đã? Đỉnh Dương Khí Phối! Nơi này sao lại có chuyện liên quan tới Đỉnh Dương Khí Phối.

Bí thư, tổng tài Đỉnh Dương Khí Phối tên Trầm Tiểu Thụ, là xí nghiệp do Triệu chủ tịch dẫn vào, làm linh kiện ô tô. Mà việc xây dựng nhà xưởng Đỉnh Dương Khí Phối do Đệ Nhất Kiến Thành phụ trách, thầy cai Đệ Nhất Kiến Thành là Tề Sơn Dương, em vợ Trình Vĩ.

Lê Cường ở bên cạnh thấp giọng nói.

Làm một thư ký đủ tư cách, Lê Cường nhớ kỹ quan hệ nhân mạch trong thành phố. Cho dù là thật bình thường, nhưng hắn vẫn ghi nhớ trong lòng. Ai biết được có một ngày nào sẽ dùng tới.

Triệu Thiên Hoa dẫn vào Đỉnh Dương Khí Phối!

Tề Sơn Dương là em vợ Trình Vĩ!

Lý Hưng Hoa nháy mắt biết là chuyện gì xảy ra, Trình Vĩ chết tiệt, chuyện gì cũng dám kéo lên người. Nhưng cũng vừa lúc, Triệu Thiên Hoa muốn kéo người thành lập thế lực cho mình, đây là vọng tưởng. Thừa dịp tốt như vậy, hung hăng thu thập Trình Vĩ, nếu như có thể thuận thế bắt hắn, đây tuyệt đối có thể đả kích uy tín của Triệu Thiên Hoa.

Nhất định phải xử lý nặng!

A, Trình Vĩ, ông dám đập hư di động của tôi, a…

Hết thảy xảy ra trong tích tắc, ngay khi Lý Hưng Hoa còn đang cân nhắc, bên kia truyền tới thanh âm đô đô, từ trong thanh âm cuối cùng của Lý Nhạc Thiên, Lý Hưng Hoa có thể biết là chuyện gì xảy ra.

Trình Vĩ dám đoạt di động của Lý Nhạc Thiên, còn dám hủy diệt!

Một cục trưởng cục xây dựng, sao có thể làm ra chuyện như thế!

Lê Cường cũng nghe được tiếng quát tháo bên kia điện thoại, trong lòng cấp tốc nhảy lên. Là ý tứ thế nào? Trình Vĩ muốn nghịch thiên hay sao? Lại dám làm ra chuyện như vậy.

Lê Cường, lập tức gọi điện cho hội quản ủy, cho họ phái người đi qua xem là chuyện gì xảy ra…Không, bỏ đi, để tôi đi xem sao. Tôi đi ngay bây giờ, lập tức khởi hành!

Lý Hưng Hoa lớn tiếng nói.

Dạ!

Lê Cường vội vàng đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.