Bí Mật Của Chồng Ngốc

Chương 42: Trăng tròn




Sau khi Thiên An đi khỏi, Minh Vy mới kịp hoàn hồn, mặt cô đỏ bừng,tâm trạng bối rối:"Thiên An vừa..vừa mới hôn mình sao?"

Vừa mím môi, cô vừa suy nghĩ:" môi cô ấy ngọt thật, ước gì được nếm nữa, haizz" nghĩ tới Minh Vy thở dài:" biết khi nào đây"

Bỗng cô nghe tiếng cửa mở, một người nô tỳ bước vào, quỳ xuống nói:" thưa công chúa, đã tới giờ người phải đi học rồi ạ" Lúc này cô mới chợt nhớ ra chuyện còn quan trọng hơn, hôm nay cô phải đi học, nếu không đi học Phụ Hoàng sẽ nhốt cô trong phòng mãi mãi mất, nhưng hôm nay cô lại muốn đi chơi với Thiên An, càng nghĩ cô càng thấy bực mình, hôm nay cô chỉ muốn đi chơi thôi nhưng không đi học thì có chuyện lớn

" A, đúng rồi, sao không dẫn cô ấy đi luôn nhỉ, haha" Minh Vy mừng rỡ hét lớn rồi cho người gọi Thiên An vào phòng

Bước vào phòng, chưa kịp để Minh Vy nói gì cô đã cáu gắt lên" Cô nhây thật, không gặp mặt tôi không chịu nổi à"

"Bởi vì ta thích, dù sao ta cũng là công chúa, ngươi không nghe là ta méc Phụ Hoàng bây giờ" Minh Vy phồng má lên, khiến cho Thiên An đang cảm tưởng tới một chiếc bánh bao vậy, làm cho cô cảm thấy rất tức cười nhưng ngoài mặt cô vẫn đang thể hiện bộ mặt lạnh lùng băng giá của cô làm cho người đối diện bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng Minh Vy vẫn quyết tâm lôi bằng được Thiên An đi theo bất chấp cái nhìn như giết người của Thiên An

"Thôi được, nếu tôi đi với cô lần này thì lần sau cô không được làm phiền tôi nữa có biết chưa con nhóc kia, nếu còn làm phiền tôi thì tôi tiễn cô đi Tây Thiên luôn đấy"("Tây Thiên ở đây có nghĩ là chết luôn đấy các bạn "Au said)

"À được thôi"Minh Vy vui vẻ nói, hôm nay cô rất vui vì hôm nay cô có người đặc biệt đi theo học chung với cô, cô cảm thấy hôm nay là ngày rất đặc biệt, chắc cô sẽ ghi nhớ mãi ngày này mất, vừa nghĩ cô vừa tủm tỉm cười nhưng ở một góc nào đó đang có một cặp mắt lặng lẽ quan sát mọi cử chỉ của Minh Vy và trên gương mặt của hắn đang thể hiện sự tức giận tột cùng, sự hận thù ẩn sâu trong đôi mắt như muốn giết Thiên An ngay lập tức

mấy tiếng sau,cả hai người đều đã yên vị trong một căn phòng, trong căn phòng đó có rất nhiều bức tranh rất đẹp, chính giữa căn phòng có một cái bàn lớn có rất nhiều sách và trên tường thì có hai câu đối rất lớn, trong phòng ngoài cô và Minh Vy,còn có nhiều đứa khác có lẽ trạc tuổi Minh Vy, chúng ăn mực rất cầu kì, kiểu cách và chúng còn ngồi thành nhóm để nói chuyện nữa, bỗng có một đứa nhóc chạy tới bên Minh Vy và lớn tiếng hỏi"ê, đứa nào vậy, ma mới à, mới vô mà dám không chào đại nhân, thật hỗn xược"thằng nhóc đó nói bằng giọng rất xấc xược, khinh bỉ

Thiên An bỏ ngoài tai, khônng thèm liếc nhìn lấy một lần làm cho thằng nhóc kia cảm thấy xấu hổ, xung quanh mọi người đang cười thầm trêu chọc."Khốn khiếp, ngươi không biết ta là ai sao"

"tại sao ta phải quan tâm tới ngươi chứ thằng nhóc ranh, khôn hồn thì cút khuất mắt ta"Thiên An lạnh lung nói, làm cho thằng nhóc đó cũng phải xanh mặt, bất ngờ đột nhiên nó khóc lớn rồi chạy đi, vừa chạy vừa hét lớn"đợi đấy, ngươi dám làm ta sợ, ta sẽ méc ba của ta" Lúc này Minh Vy chứng kiến mọi chuyện nãy giờ không thể nhịn được cười, bèn cười rất to làm cho Thiên An và mọi người trong căn phòng đó ai cũng phải chú ý tới cô"Haha,đáng lắm, ai bảo dám động tới bảo bối của ta"

nghe tới đây,Thiên An liền lớn tiếng nói:"Ai là bảo bối của cô chứ, đúng là đồ nhóc con ảo tưởng""Bắt nạn ta suốt ngày, hức hức"Lúc này tiếng nức nở lại phát ra làm cho Thiên An cảm thấy rất bối rối, cô vốn không thể kìm lòng trước con gái đẹp nên lúc này thấy Minh Vy khóc lóc, bên ngoài thì trưng mặt lạnh lùng nhưng bên trong cô lại cảm thấy bối rối, có lỗi với Minh Vy:"cô muốn tôi làm gì đây hả?""hức hức ngươi phải nói ngươi là của ta thì ta mới chịu"

Thở dài một tiếng,Thiên An đứng lên làm cho mọi sự chú ý tập trung vào cô, cô hét lên:"Tôi là của công chúa Minh Vy" ngay sau đó liền ngồi xuống, mặt cô vẫn tỉnh bơ như không có gì xảy ra

Lúc này có một tiếng cười khúc khích, Minh Vy đang ôm bụng cười, hai mắt híp lại:"haha, ngươi dễ dụ quá đi, haha, ngươi nói rồi đấy nhá, ngươi là của ta".Biết mình bị lừa, cô im lặng hồi lâu, cô đang im lặng nhìn Minh Vy nhưng trong đầu đang nghĩ cách trả thù độc nhất có thể

p.s: dạo này Au bận quá nên khoảng một tuần mới ra một chap mới thôi, mọi người thông cảmcho mình nha, à mà chap này có gì sai sót mong mọi người bỏ qua ạ, cảm ơn mọi người 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.