Bí Mật Của Chồng Ngốc

Chương 37: Quân tâm ngã tâm




Tôi đã có người yêu.

Đây là sự thật.

Chuyện chúng tôi yêu nhau chỉ có hội bạn thân của tôi biết và có lẽ gia đình của hai chúng tôi cũng biết.

Mỗi lần tôi và Châu Diệc Phong ở cạnh nhau họ đều...nhìn trộm rồi tủm tỉm cười.

Đã kết thúc năm học, kỳ nghỉ hè đã đến, chúng tôi không thể ngồi cạnh nhau trên lớp được nữa.

May mắn là chúng tôi nhà sát vách nên có thể gặp nhau mỗi ngày, khiến cho tụi bạn của tôi vô cùng ghen tị.

Ngày tổng kết Châu Diệc Phong hỏi tôi.

“Mùa hè này cậu có bận gì không?”

“Hỏi kì lạ, tất nhiên là rảnh rồi.” Tôi trả lời.

Châu Diệc Phong nở một nụ cười rạng rỡ, “Vậy mùa hè năm nay cậu hãy nhìn mình, hẹn hò với mình cho bận nhé!”

Vậy là ngày hôm sau, chúng tôi liền hẹn hò. Hẹn nhau 8 giờ vậy mà tôi lại ngủ quên mất.

Đến giờ, Châu Diệc Phong sang đón tôi vậy mà tôi vẫn chưa dậy. Tưởng rằng mẹ sẽ gọi ai ngờ mẹ lại để cho Châu diệc Phong lên gọi tôi dậy.

Trán bị búng một phát rất đau, tôi giật mình tỉnh giấc, mặt nhăn nhó vừa ôm chán vừa vươn vai.

Bất thình lình tôi liền nhìn thấy Châu Diệc Phong đang ngồi cạnh tôi.

Tôi sợ tới mức không dám nhúc nhích vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Chợt tôi nghĩ đến việc không biết tôi có chảy nước miếng không.

Tôi mà vươn tay lên sờ, lỡ có chảy thật thì vô cùng xấu hổ.

Châu Diệc Phong vẫn nhìn tôi, đôi mắt cong lại.

Đột nhiên, Châu Diệc Phong mở miệng cười lớn, ”Mua giường King size mình cũng không có chỗ ngủ mất.”

Da mặt tôi nóng lên.

Chết rồi, sao tôi không chú ý điều này.

Tướng ngủ của tôi...vô cùng xấu, tôi mà ngủ là lăn hết chỗ này đến chỗ kia, chiếm hết cả giường.

Và quan trọng, Châu Diệc Phong đã được chiêm ngưỡng dáng ngủ của tôi.

Mẹ ơi...mẹ hại con rồi!!!

“Cậu ngại cái gì chứ? Mình nói sai sao? Đây là vấn đề quan trọng liên quan đến tương lai của chúng ta...”

Quan trọng cái đầu cậu!

Cái gì mà tương lai chứ!

Bộp...tôi ném cái gối vào giữa mặt cậu ta, tôi không muốn nghe thêm lời nào nữa.

Tôi mau chóng rời giường, đuổi Châu Diệc Phong xuống nhà rồi tôi dùng tốc độ ánh sáng để vệ sinh cá nhân và thay quần áo.

Khi tôi xuống nhà đã thấy Châu Diệc Phong đang nói chuyện gì đó với bố mẹ và anh trai tôi, nói cười vô cùng vui vẻ.

Nhìn thấy tôi họ đột nhiên cười lớn.

Chắc chắn chắc chắn là chuyện hồi nãy rồi, tôi vội vàng chào mọi người rồi kéo cậu ta ra khỏi nhà nếu không tôi sẽ tự biến mình thành trò cười mất.

Đi trên đường Châu Diệc Phong vẫn cứ cười khiến tôi vô cùng bực mình.

“Này, bao giờ cậu mới dừng cười đây?”

Thấy tôi tức giận Châu Diệc Phong mới dừng lại, véo véo má tôi.

“Được rồi, hôm nay cậu rất xinh đẹp, mình không cười cậu nữa.”

“Vậy mọi ngày mình rất xấu sao?” Tôi lườm Châu Diệc Phong.

Không nghĩ tôi sẽ nói như vậy, Châu Diệc Phong liền cứng họng, nhưng rất nhanh cậu ta đã bào chữa được cho câu nói của mình.

“Không, ý mình là mọi ngày cậu cũng xinh đẹp nhưng hôm nay cậu xinh đẹp một cách lạ thường”

Cái tên này đúng là cái gì cũng nói được.

“Ngày đẹp trời như vậy, không nên giận dỗi, hẹn hò thôi.”

Mùa hè trôi qua, năm học mới cũng đến, đây là năm cuối cùng của cuộc đời học sinh. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp. Nhưng đây cũng là quãng thời gian chúng tôi quyết định tương lai của chính bản thân mình.

Sau bao nhiêu tháng trời vật vộn với đống sách vở. Trải qua trận chiến khốc liệt. Cuối cùng tôi cũng thuận lợi đặt chân vào cánh cổng đại học.

Châu Diệc Phong học quản trị kinh doanh

Còn tôi học thiết kế thời trang.

Điều đáng buồn là chúng tôi không học chung trường.

Không sao, không sợ chúng tôi có thể gặp nhau ở nhà và những ngày nghỉ mà.

Nhưng mà...Châu Diệc Phong đẹp trai ngời ngời như vậy sẽ có rất nhiều bạn gái theo đuổi. Nhỡ ai đó xinh hơn tôi, thông minh hơn tôi, Diệc Phong thích rồi tôi bị bỏ rơi sao.

Không được, phải ngăn chặn.

Tại buổi gặp gỡ của chị em sau một thời gian xa cách, tôi ủ rũ hỏi.

“Phương Nghi, Hương Chi trường chúng mày có rất nhiều con gái đúng không, có phải rất xinh đẹp đúng không? Vào được trường đấy chắc toàn là người thông minh rồi.”

“Đúng vậy, mày không thấy hai mĩ nhân đang ngồi ở đây à?” Phương Nghi vỗ ngực nhìn tôi.

“Uyển Khanh nhà chúng ta đang sợ mất chồng nha, mày sợ gì, vì tình chị em, tao và Phương Nghi thay mặt mày sẽ bảo vệ chồng mày thật tốt.” Hương Chi hùng hồn đứng phắt dậy đập bàn nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định.

“Đúng, tao cũng thế.” Phương Nghi cũng bắt chước làm theo Hương Chi.

Tôi cảm động tới mức sắp khóc nhìn hai đứa nó, đúng là chị em tốt của tôi mà, hiểu được lòng tôi.

Vy Lam ngồi bên cạnh đã uống hết cốc nước từ lúc nào, nó gọi thêm một cốc nữa.

Hai đứa kia học cùng trường, cũng may Vy Lam nó lại học cùng tôi nên cũng an ủi phần nào. Lúc này nó mới quay sang nhìn tôi, nở một nụ cười nham hiểm.

“Ý của chúng nó là bữa này mày trả tiền.”

“Chính xác.” Hai đứa kia gật gù đồng tình.

Biết ngay mà, làm gì có chuyện mấy đứa này tốt cụng đột xuất thế.

Vy Lam chẹp chẹp miệng, “Mới học có mấy tháng, lớp còn đông người, chưa thân đâu, mày không cần lo.”

“Mày yên tâm, tao thấy Châu Diệc Phong yêu mày thế cơ mà.” Hương Chi đẩy túi bánh lại gần tôi, “Với lại, tao thấy hắn cũng không phải người như vậy. Chúng mày không học cùng nhưng nhà lại gần nhau, ngày nào cũng có thể gặp”

Nó nói cũng đúng, tôi tạm thời an tâm, vui mừng uống một ngụm Coca lớn.

Một ngày đẹp trời tôi mò đến trường của Châu Diệc Phong, hôm nay nhóm chúng tôi có hẹn, Diệc Phong nói đến đón tôi nhưng hôm nay tôi lại không có tiết, chán quá tôi cùng Vy Lam đến đấy mà không báo cho mọi người.

Hai đứa chúng tôi chia nhau ra, Vy Lam tìm Hương Chi còn tôi tìm hai người kia.

Mò mẫn một hồi tôi cũng đứng trước cửa lớp, nhìn vào trong một hồi vẫn không thấy Châu Diệc Phong và Phương Nghi đâu, trong lớp lại không có giáo sư. Lớp thì ồn như cái chợ vỡ vậy.

“Uyển Khanh!!!”

Phương Nghi không biết ngồi đâu trong lớp nhìn thấy tôi hét lớn.

Con nhỏ này ăn gì sao giọng lớn quá vậy. Nó vừa kêu lên làm cho cả lớp đều quay lại nhìn tôi.

Tôi vô cùng xấu hổ, mặt đỏ bừng.

“Thì ra đây là Dương Uyển Khanh, người yêu của Châu Diệc Phong mà cậu với Châu Diệc Phong hay nói sao?”

Có giọng nói của một người con gái, sao tôi nghe giọng điệu của cô ta như đang coi thường tôi vậy, làm cho tôi không thoải mái tí nào.

Phương Nghi không thèm care cô ta, chạy về phía tôi.

Khi hai chúng tôi đang nói chuyện ngoài cửa thì cô ta cùng với một đám con gái ra ngoài lớp, hất cằm lên nhìn tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.