Bí Mật Của Cha

Chương 27: Vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn




Quý Nghiên lại nói: "Thôi, đừng nói mấy chuyện không vui này. Em hãy kể cho chị nghe những chuyện thú vị mà em thường gặp đi!"

Bạch Tinh thường xuyên phải đi khắp mọi nơi trên thế giới, khẳng định đã từng quen biết rất nhiều người gặp nhiều chuyện hay ho.

Hôm nay khó có được cơ hội này, hai người bọn họ ở chung một chỗ, Quý Nghiên không khỏi đối với cuộc sống của em ấy nổi lên tò mò. Không biết sát thủ hàng đầu thế giới bình thường làm những thứ gì?

Hơn nữa, cô biết được một tin tức rất khó tin, không thể ngờ là Bạch Tinh, Y Phù Tô và Y Nhân sinh cùng năm.

Đều mười chín tuổi!

"Chuyện thú vị?" Bạch Tinh nhíu lông mày, hình như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt u ám.

Nguy rồi.

Quý Nghiên nghĩ đến cô ấy và Y Phù Tô, Bạch Thắng từng nói qua, hai người này tình cảm cực tốt, cơ hồ như hình với bóng. Cô nhớ lại, Bạch Tinh tám phần cũng không thể rời bỏ Y Phù Tô, mình nhất định đã gợi lên chuyện đau lòng của cô ấy rồi !

Quý Nghiên ảo não không thôi.

Không đợi Bạch Tinh trả lời, lập tức chuyển đề tài."Lại nói bản lĩnh của hai người tại sao ai cũng lợi hại như vậy? Quả thật không phải là người mà!"

Vấn đề này trả lời dễ hơn nhiều.

Bạch Tinh nói: "Nếu chị được mẹ em tự tay huấn luyện mười mấy năm, cũng có thể lợi hại như thế này."

"Mẹ Bạch quản giáo rất nghiêm sao?"

Từng nghe Tiểu Bạch nói qua, anh và Bạch Tinh đều do mẹ Bạch tự tay dạy .

"Bà ở trụ sở có một biệt hiệu, được gọi là huấn luyện viên ma quỷ ."

". . . . . ."

Quý Nghiên không lên tiếng.

Về sau cô tuyệt đối sẽ kính nhi viễn chi với Ứng San.

Thật may là trước kia cô muốn Ứng San dạy võ thuật cho mình nhưng chưa hành động.

"Thật ra thì nói đến bản lĩnh, dì mới là người lợi hại nhất." Bạch Tinh lạnh nhạt nói.

Trong đầu Quý Nghiên hiện lên gương mặt cười híp mắt của Y Mạt Thuần.

"Một mình bà ấy có thể chống lại bọn khủng bố ở căn cứ."

". . . . . ."

"Tổng cộng hai ba trăm người."

". . . . . ."

Quý Nghiên không biết dùng cách nào để hình dung cảm giác trong lòng mình. Cô yên lặng một hồi lâu, rồi mới lên tiếng: "Dì có một không hai của hai người đã sử dụng mỹ nhân kế a!Khuôn mặt của bà ấy, đứng trong đám người, kẻ địch làm sao còn để ý đến đánh nhau, đều bị bà ấy mê hoặc phải xoay vòng vòng, bà ấy chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, có thể dễ dàng đánh bại một đống lớn. Nói không chừng trong lòng người ta còn nghĩ, ngươi tới giết tôi đi, tới giết tôi đi! Chết dưới tay mỹ nhân, thành quỷ cũng phong lưu!"

. . . . . . Bạch Tinh hết ý kiến.

Anh của cô nói quá hàm súc a, cái gì mà có lối tư duy phát triển? Quả thực là trí tưởng tượng quá phong phú!

"Vậy bọn Y Nhân đều là do dì dạy, chẳng lẽ dì quản giáo không nghiêm sao?"

Cô nhớ lần đầu tiên ở Bạch gia nhìn thấy bọn họ lúc huấn luyện, Y Nhân và Hàn Niệm chạy bộ đến nỗi thở hổn hển, thể lực cũng không mạnh giống như Bạch Thắng và Bạch Tinh.

Bạch Tinh lắc đầu một cái."Tình huống không giống nhau. Dì ấy tương đối mềm lòng, hơn nữa chí hướng của Y Nhân không đặt ở Liên Hợp Hội. Dì ấy làm đạo diễn, không cần nhiều bản lĩnh, có thể tự vệ là được. Bản lĩnh của lão đại cũng rất lợi hại, nhưng anh ấy là doanh nhân.Cơ thể của Luyến Y vốn không tốt, chỉ có thể dựa vào luyện ám khí để đối phó với nguy hiểm bất ngờ. Bản lĩnh của Tịch Nhược cũng gần bằng tôi, chỉ là cô ấy quen dùng kiếm, mà tôi dùng súng. Về phần Phù Tô và Y Hàm, bọn họ và anh tôi được trong nhà coi là Tam Cự Đầu"

"Tam Cự Đầu? Ý nói là võ công lợi hại nhất sao?"

"Ừ, nhưng mà trong ba người bọn họ thì Y Hàm vẫn lợi hại hơn một chút. Hắn từ nhỏ đã được huấn luyện để trở thành người đứng đầu Liên Hợp Hội, dì ở trên người hắn đã truyền rất nhiều công phu."

"Thì ra là như vậy."

Cô có cảm giác như mình đang ở trong võ lâm? Mà những người bên cạnh ai cũng là giang hồ cao thủ mỗi người có một sở trường riêng, thật thần kỳ!

Bọn họ đều ưu tú như thế, có phải cô nên cố gắng thêm một chút nữa không?

Mặc dù không mong được lợi hại giống như Bạch Tinh, nhưng mà cũng không đến nỗi chênh lệch quá lớn!

Bạch Tinh không định ở Trường Sa lâu, ăn xong, đưa Quý Nghiên về nhà, liền trực tiếp đi Florence. Quý Nghiên nhìn cô rời đi, không hiểu sao lại nhớ đến Bạch Thắng. Nếu như Tiểu Bạch có thể ở bên cạnh cô, thật là tốt biết bao? Cô sẽ dẫn anh cùng đi ăn ngon, cùng với cô đi dạo trường học cũ, sau đó cùng anh nói những câu chuyện khi mình còn bé, ban đêm còn có thể tản bộ bên bờ song Tương Giang . . . . . .

Có lẽ là bởi vì đây là quê hương quan trọng nhất đối với cô, cô càng muốn chia sẻ cùng Bạch Thắng.

Hơn nữa, không tới hai ngày nữa, đã là ngày mồng một Tết.

Mồng một đầu năm, cũng chính là sinh nhật của cô, không có ai còn nhớ rõ ngày sinh nhật. . . . . .

Quả nhiên Quý Nhu không dám kể những chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm qua cho Lữ Mỹ và Qúy Anh Bình biết, không biết cô ta đã lấy cớ gì để lấp liếm cho qua . Quý Nghiên không ngờ là Mạnh Thiếu Tuyền đến. Mặc dù đã sớm biết lễ mừng năm mới năm nay hắn nhất định sẽ tới Quý gia chúc Tết, nhưng thật ra khi nhìn thấy hắn một khắc kia, vẫn không khỏi ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.