Bí Mật Căn Phòng Đỏ (The red Pavilion)

Chương 10




Một tháng sau, Dương Nguyên Khánh mang theo mấy tên thuộc hạ lại quay trở lại thành Tây Kinh năm năm xa cách. Nhìn về bức tường thành xa xăm nguy nga, hơi thở quen thuộc lại ùa về, trong lòng Dương Nguyên Khánh bỗng thấy hồi hộp, năm năm xa cách, phải chăng cảnh còn nhưng người đã mất?

- Tướng quân, chúng ta mau đi thôi!

Bàn Ngư thúc giục hắn, y không có chút cảm giác khẩn trương nào, hiện tại y đang gấp rút muốn biến một trăm năm mươi con ngựa tốt có mặt ngay ở đây, điều đó sẽ đem lại cho y một món tiền. Năm nay y đã hai mươi ba tuổi, sớm đã qua tuổi lấy vợ, lúc này y cũng có chút cảm giác sốt ruột không chịu nổi.

Theo sau lưng bọn họ là một đàn chiến mã lớn, hôm qua đã bán cho Tô gia năm mươi con, hiện tại tất cả có một trăm năm mươi con ngựa tốt, tứ chi khỏe mạnh, màu lông sáng bóng, đều là ngựa Đột Quyết thượng hạng, bọn họ đã thuê thêm hơn mười người ở Linh Châu để thay bọn họ chăm sóc ngựa trên đường đi.

Trưởng Tôn Thịnh ở Kỳ Châu trực tiếp đi Nhân Thọ Cung. Nghe nói hoàng đế Dương Kiên bệnh nặng, ông nội Dương Tố của Dương Nguyên Khánh cũng ở đó, Trưởng Tôn Thịnh muốn khuyên Dương Nguyên Khánh đi cùng với gã, nhưng Dương Nguyên Khánh còn vướng bận thím và Nữu Nữu, hơn nữa hắn cũng không yên tâm với thuộc hạ của chính mình, dẫn dắt hơn hai trăm con ngựa tốt đi lại ở Quan Trung, cho dù thế nào đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Cùng đi với bọn họ, còn có một viên chấp sự của Tô gia, hôm qua khi bọn họ đi qua Hàm Dương đã nhận được sự đón tiếp nhiệt tình của Tô gia. Tô Ung phụ thân của Tô Liệt ngay lúc đó đã mua năm mươi con ngựa tốt, lại lệnh cho một lão gia nhân bán ngựa thân quen trong phủ đưa bọn họ vào kinh.

Mọi người đều gọi lão gia nhân là Tô Ngũ thúc, Dương Nguyên Khánh cũng gọi ông là Ngũ thúc. Tô Ngũ thúc gặp Bàn Ngư thì trong lòng nóng như lửa đốt, liền cười ha hả nói:

- Bàn huynh đệ không cần phải vội vàng, từ đây sẽ đi tới Diên Bình Môn, vào Diên Bình Môn cách đó không bao xa chính là chợ Lợi Nhân, ngựa có thể được bán ở chợ này, sẽ rất nhanh thôi, không cần nhiều thời gian đâu.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại, thấy Uất Trì Oản có chút buồn bực không vui, liền buông lỏng tay dây cương đi chậm lại cùng bên nàng ta, cười nói:

- Ba trăm xâu tiền của ngươi sắp nhanh chóng biến thành hai nghìn xâu tiền rồi, có thể đưa cho phụ mẫu ngươi mua đất mua nhà rồi, ngươi nên vui lên mới phải.

Uất Trì Oản cúi đầu thở dài, nàng ta lo rằng sau khi quay trở về nhà, cái tên đã được hứa hôn với nàng sẽ không ngừng tới quấy rầy nàng. Nói thực lòng, nếu không phải vì còn thăm phụ mẫu, nàng cơ bản sẽ không trở về, nhưng chuyện này nàng không muốn nói ra.

Dương Nguyên Khánh thấy nàng dường như có điều gì khó nói, cũng không tiện hỏi, cười và nói với mọi người:

- Mọi người vào thành thôi!

Một đoàn người ngựa đi vào cổng Diên Bình Môn, sớm đã có người phát hiện ra bọn họ rồi. Nếu chỉ vài người không thành vấn đề, nhưng hơn một trăm con ngựa đi phía sau cùng, cũng đủ khiến cho các binh sĩ nháo nhác cả lên, nhao nhao đóng cửa thành.

- Đứng lại, là ai?

Một viên quan quân ngăn bọn họ lại, lớn tiếng hỏi.

Dương Nguyên Khánh lấy ra một mặt kim bài, giơ cao trước mặt đám quan phủ, đây là kim bài đi sứ của Trưởng Tôn Thịnh, có thể thông hành trên bất cứ châu huyện nào trên cả nước, quan quân kính nể hẳn lên, lập tức quay đầu lại giơ tay lên:

- Mở cửa cho đi!

Mở cửa thành ra, Dương Nguyên Khánh mang theo vài thuộc hạ và trăm con ngựa, chậm rãi đi vào thành.

Vừa bước vào cửa thành, không khí ồn ào náo nhiệt ập tới, người đi tới đi lui nhộn nhịp, nối liền không đứt. So sánh với năm năm trước, cách ăn mặc của mọi người cũng không giống với bây giờ. Năm năm trước người mặc áo bông thì nhiều, mặc tơ lụa thì ít, hiện tại thì ngược lại, người mặc tơ lụa nhiều, mặc áo vải càng ngày càng ít đi, đến người con gái cưỡi trên lưng con lừa cũng đội mũ có đính hạt trân châu, mặc áo sa tanh trắng, trông khá phô trương.

Diên Bình môn ngay gần chợ Lợi Nhân, trên đường phố có thể nhìn thấy được thương nhân tới từ khắp các nước. Người Túc Mặc mang chiếc mũ uốn vành, còn người Đột Quyết và Thiết Lặc thì mặc trang phục Hồ bó sát cơ thể, còn người Triều Tiên và người Silla thì có vóc dáng nhỏ gọn, còn có thương nhân tới từ Nhật Bản xuất hiện hai năm nay. Năm năm trước từ sau khi sứ thần Tiểu Dã Muội Tử lần đầu tiên tới đây, sứ thần nhà Tùy của Nhật Bản đã không ngừng tới trung nguyên, nhưng tụ tập đông nhất vẫn là ở Kinh Sư.

Nhưng cho dù là người kinh thành bản địa hay những thương nhân tới từ các nước, ai ai quần áo cũng gọn gàng, nét mặt rạng rỡ. Nếu so sánh, mấy người bọn họ nước da ngăm đen, y giáp mộc mạc, y giáp của bọn họ đã vượt qua được bão táp mưa sa, dầm mưa dãi nắng, màu sắc đã có phần nhạt đi, trên kẽ hở của áo giáp còn có vết máu, khó tránh khỏi binh sĩ coi thành đều bị bọn họ nhìn bằng ánh mắt khinh thường.

Địa vị của quân nhân trấn thủ ở vùng biên cương của nhà Tùy không cao, rất nhiều tên đều vì phạm tội mà bị xung quân ở đây. Trong khi kết giao, nghe nói đối phương là quân vùng biên cương, đầu tiên sẽ bị coi thường một chút, nếu không phải Dương Nguyên Khánh có kim bài của Trưởng Tôn Thịnh, bọn họ đến cả cửa thành cũng không vào đuợc.

- Các ngươi nên đi chợ Lợi Nhân bán ngựa trước đi, ta về nhà thu xếp một chút, lát nữa bọn ta sẽ gặp nhau ở đầu phường Vụ Bản.

Dương Nguyên Khánh dặn dò mọi người vài câu, lại chắp tay nói với Ngũ thúc:

- Tất cả đều nhờ vào Ngũ thúc rồi.

Tô Ngũ Thúc cười ha ha nói:

- Không sao, ta sẽ sắp xếp mọi thứ, công tử cứ đi đi, đợi lát nữa ta sẽ đưa mọi người tới phường Vụ Bản.

- Lão Khang

Dương Nguyên Khánh vừa cười vừa dặn dò Khang Ba Tư một câu:

- Hôm nay ngươi mời khách, nhưng đừng có mà keo kiệt như thành Đại Lợi nhé.

Khang Ba Tư cười ha hả:

- Ta sẽ mời mọi người đi Hồ Cơ Tửu quán.

Mọi người tạm biệt nhau ở cửa thành, Tô Ngũ thúc đưa mọi người đi chợ Lợi Nhân mua ngựa, Dương Nguyên Khánh quay ngựa đi theo hướng phường Vụ Bản. Chiến mã của Dương Nguyên Khánh chính là con ngựa đã giành được của Đạt Đầu năm năm trước đây, là một Đại Uyển mã cực kì tuấn tú, tuy y giáp của hắn thô kệch xấu xí, nhưng chiến mã lại thu hút đuợc rất nhiều ánh mắt trên đường đi. Còn Phá Thiên Sóc của hắn, cũng không hề tầm thường chút nào, hắn đã may riêng một chiếc túi da, đem bọc đầu Sóc lại, để tránh gây phiền toái.

Dương Nguyên Khánh không hề đi Dương phủ, lúc này Dương Tố đang ở Nhân Thọ cung, không ở trong kinh thành, nên hắn không hề nghĩ sẽ trở về, mà là đi tìm thím và Nữu Nữu, đó mới là người thân của hắn, cách Dương phủ khoảng chừng mấy con phố.

Nhoáng một cái đã năm năm, Dương Nguyên Khánh lại quay về nhà, trong lòng rất xúc động, cũng có chút hồi hộp. Mọi thứ trong phường hầu như không có gì thay đổi, gánh hàng cháo bằng tre của Trương Ngũ gia ngồi ở trước phường dạo bán giờ cũng đã ngả màu, tướng mạo cũng không thay đổi, chỉ có điều râu đã chuyển sang màu trắng khá nhiều, trên trán cũng có thêm một vài nếp nhăn.

Tướng mạo của Dương Nguyên Khánh lại thay đổi rất nhiều, đặc biệt là dáng người khôi ngô, Trương Ngũ Gia không ngờ lại không nhận ra, lão nhìn một lúc lâu, bống nhiên nhận ra,

- Ngươi là… Nguyên Khánh!

Dương Nguyên Khánh chắp tay cười nói:

- Trương Ngũ gia, năm năm không gặp rồi, sức khỏe của người vẫn khỏe chứ? Tam lang đã cưới vợ lập gia chưa?

Tam Lang là con trai của Trương Ngũ Gia, lớn hơn Dương Nguyên Khánh ba tuổi, hồi còn nhỏ thường hay vui chơi cùng nhau, Trương Ngũ Gia cười cười nói:

- Sức khỏe của ta cũng không đến nỗi tệ, Tam Lang năm trước cũng đã thành hôn rồi, lại còn sinh thêm cho ta đứa cháu, Nguyên Khánh, mấy năm nay ngươi đi đâu vậy?

- Ta đi tòng quân, Trương Ngũ Gia, ta đi trước đây, lúc nào rảnh sẽ tới thăm lão.

- Ừ, đi thong thả nhé!

Trương Ngũ Gia nhớ lại Dương Nguyên Khánh hồi còn 3 tuổi, đi cùng với Nữu Nữu cầm một tiền tới mua cho, thoáng một cái đã mười mấy năm, thế mà thằng nhỏ ấy đã cao to đến thế này rồi, lại còn tòng quân, tòng quân xong, là có tiền đồ rồi!

Lúc này, Trương Ngũ Gia bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, sắc mặt liền thay đổi, không tốt rồi!

……

Trong lòng Dương Nguyên Khánh hồi hộp tới mức tim đập thình thịch, chỉ mong muốn được thấy thím và Nữu Nữu. Hắn tưởng tượng cái cảnh được gặp thím, thím nhất định sẽ ôm hắn vào trong lòng, rồi khóc thật to, trách mắng hắn mấy năm nay sao không viết thư về nhà. Không biết tóc trên đầu người đã bạc đi bao nhiêu phần, cánh mũi của Dương Nguyên Khánh có chút cay cay, từ nhỏ hắn không có mẹ, thím chính là mẹ hắn.

Hắn lại nhớ tới Nữu Nữu, nhất định sẽ rất cao, càng thêm xinh đẹp, chắc hẳn phải xinh đẹp như một đóa phù dung, cũng không biết nàng đã xuất giá chưa, trong lòng Dương Nguyên Khánh lo lắng không yên.

Từ xa đã nhìn thấy cây mơ già cành lá xum xuê, trong lòng Dương Nguyên Khánh bỗng thấy nóng lên, tăng tốc ngựa chạy hướng vào ngõ nhỏ.

Nhưng càng về gần tới ngôi nhà càng cảm thấy bất an, hắn lại cảm thấy một sự yên lặng chết chóc, khi ngôi nhà của hắn xuất hiện trước mắt, khắp nơi đều là gạch nát ngói tan, Dương Nguyên Khánh ngây người ra, cột nhà bị đốt cháy sém, ngôi nhà bị sụp xuống, chỉ còn nửa bức tường chưa bị đổ, nhưng mặt tường bị cháy đen, bên trong tường và trong phòng cỏ hoang đã mọc đầy cao ngang tới đầu người, ít nhất cũng hoang tàn ba bốn năm rồi.

Dương Nguyên Khánh ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt mình, hắn quả thực không dám tin chính những gì hắn nhìn thấy, nhà của hắn đã bị cháy trụi thành tro, hàng xóm không bị đốt tới, duy nhất chỉ có mỗi căn nhà này, vậy thím đâu? Nữu Nữu đâu? Bọn họ đi đâu hết cả rồi?

Bỗng nhiên, hắn quay đầu lại, quất mạnh roi ngựa, cắn chặt môi phi nhanh về hướng Dương phủ, cơn giận như lửa trong lòng hắn đang hừng hực như thiêu đốt, Dương phủ đã hứa hẹn với hắn sẽ thay hắn chăm sóc thím và Nữu Nữu, đây chính là sự chăm sóc của bọn họ sao?

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.