Bí Mật Căn Phòng Đỏ (The red Pavilion)

Chương 1




Mùa xuân, hồ Cáp Lợi, nước cũng không phải trong suốt thấy đáy, băng tuyết hòa tan làm cho nước nhiều lên, khiến màu của nước hồ cũng xanh nhạt giống như màu của cỏ xanh. Trên mặt hồ dập dềnh những nhánh cỏ mùa đông còn sót lại và và lá khô từ sơn nguyên bị gió thổi tới.

Trên bãi cỏ gần sát với bờ phía tây hồ Cát Lợi khoảng ngoài hai trăm bước, người Tây Đột Quyết đang buộc hơn trăm chiếc lều, hơn nghìn binh lính Tây Đột Quyết đang vội vàng thu dọn vật phẩm, bọn họ cũng mới buộc xong doanh trại đêm hôm qua, trong doanh trại một đống hỗn độn.

Lúc này, trên mặt hồ cách doanh địa không xa, một ống lau và một đống cỏ khô đang xuôi dòng mà lên, từ từ đến gần doanh địa. Mấy binh lính Đột Quyết đang lấy nước bên bờ hồ, ai cũng không chú ý dưới nước đống lá khô này rõ ràng có dấu tích của con người.

Binh lính Đột Quyết mang theo thùng nước, vừa nói vừa cười mà đi xa. Lúc này, từ dưới đống cỏ khô lộ ra một đôi mắt nhỏ lóe lên tinh quang, đôi mắt nhỏ chớp chớp, chăm chú mà quan sát lũ ngựa cột bên ngoài trại và binh lính Đột Quyết đang bận rộn.

Y là Bàn Ngư tinh thông kỹ năng bơi lội, cha y là thuyền y trên Lạc Thủy. Hàng năm lái chiếc thuyền nhỏ đi lại trên mặt sông các nơi ở Trung Nguyên, chính là cuộc sống trên thuyền năm này tháng nọ, khiến Bàn Ngư từ nhỏ đã có kỹ năng bơi hơn người.

Y giống như một con cá lớn béo tốt, bơi qua hồ Cát Lợi đến dò xét tình báo của người Tây Đột Quyết. Đại khái đếm xong số người, trong lòng y không khỏi thầm mắng một tiếng ‘Bà nội nó chứ’, số người không ngờ nhiều hơn gấp ba lần so với bọn họ, đều là những lều lông cừu tốt nhất, còn có mấy người đang nướng dê ngoài lều trại, đãi ngộ cũng hơn hẳn bọn họ.

Lúc này, Bàn Ngư thấy Sử Thục Hồ Tất rời khỏi đại doanh Đột Quyết, một gã quý tộc Đột Quyết đem một chiếc túi da đựng đầy ắc giao cho Sử Thục Hồ Tất, Sử Thục Hồ Tất liên tục chối từ, cuối cùng cũng nhận lấy.

Bàn Ngư thầm nghĩ, ‘'Người kia chẳng lẽ đang nhận hối lộ sao? Xem ra hơi giống.’

Đúng lúc này, đôi mắt nhỏ của Bàn Ngư bỗng nhiên trừng lên, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Một con rắn nước nhỏ màu xanh công khai mà bơi qua trước mắt y. Rắn nước bõng nhiên quay đầu, lè lưỡi ra, bơi lướt qua bên cạnh miệng y. Bàn Ngư từ nhỏ đã sợ rắn sợ tới mức tim như vỡ vụn ra, ‘Ùng ục!’ rất mạnh mà uống một ngụm nước hồ, quay đầu hoảng sợ mà chạy.



Dương Nguyên Khánh trở lại lều trại của mình, Bàn Ngư cũng vừa khéo quay về, y đã thay một bộ quần áo khô, báo cáo với Dương Nguyên Khánh những gì mình phát hiện được.

- Bọn chúng có trên dưới một nghìn người, thân hình đều rất cao lớn, vô cùng dũng mãnh, trên người đều mặc áp giáp. Cung tên bọn chúng dùng cũng giống quân Tùy chúng ta, trong doanh địa có khoảng trăm lều trại.

Từ chỗ chi tiết phát hiện ra manh mối quan trọng, Đột Quyết chỉ có thị vệ của Khả Hãn mới có áo giáp, vậy thì nói lên Đạt Đầu cũng rất có khả năng đến rồi, Nguyên Khánh lại hỏi:

- Phụ cận có lính gác di động không?

- Có, đều là trạm canh gác cố định, mỗi phương hướng có khoảng bốn người, cách doanh trại lớn khoảng trên dưới một dặm.

Dương Nguyên Khánh lấy ra một tấm bản đồ giấy lính trinh sát dùng, dùng bút than tùy ý phác thảo lên trên giấy, phác thảo ra vị trí Tây Đột Quyết và lính gác di động.

- Bọn chúng dựng trại như thế nào? Có quy luật không?

- Hình như doanh trại kiểu hoa mai!

Bàn Ngư gãi đầu, cái này y không dám khẳng định.

Doanh trại kiểu hoa mai chính là trại chính nằm ở giữa, các lều trại khác giống như hình cánh hoa phân bố ở bốn xung quanh. Dương Nguyên Khánh lại dừng bút than, mắt nhướng lên, ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm Bàn Ngư,

- Hình như? Ngươi khẳng định không?

Bàn Ngư nhếch miệng, con rắn xanh nhỏ kia làm đứt đoạn tầm quan sát của y, y không chú ý được hình dạng dựng trại của đối phương.

- Hẳn là thế!

Hắn mang vẻ mặt khổ sở nói.

Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái, lắc lắc đầu, hắn đối với thủ hạ của mình luôn đòi hỏi nghiêm khắc, không thích kiểu tình báo ba phải cái nào cũng được.

Bàn Ngư trong lòng xấu hổ, lại nói với Dương Nguyên Khánh:

- Hay là thủ hạ đi xem lại một lần nhé.

Dương Nguyên Khánh không có trả lời y, hắn nhanh chóng phác họa xong vị trí doanh trại, lại hỏi:

- Khoảng cách giữa các trại như thế nào?

- Cái này thuộc hạ nhìn kỹ rồi, khoảng cách rất dày, giữa các trại chỉ có trên dưới một ước.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, có phải doanh trại hoa mai hay không kỳ thật không quan trọng, quan trọng chính là khoảng cách.

- Còn thông tin gì nữa không?

- Còn có…

Bàn Ngư gãi đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện:

- Thuộc hạ còn nhìn thấy tay Sử Thục Hồ Tất kia, ở đại doanh lớn Tây Đột Quyết, hình như gã nhận trọng lễ của Tây Đột Quyết.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, ngần này thông tin đã tạm rồi. Lúc này, bên ngoài trại vọng vào tiếng của Uất Trì Oản và Khang Ba Tư,

- Tướng Quân, chúng tôi trở về rồi!

- Vào đi!

Uất Trì Oản và Khang Ba Tư vén mành trại bước vào, Khang Tư Ba mang vẻ mặt đầy vui mừng, nhìn ra cái bình sứ của y bán được giá tốt, cảm thấy mỹ mãn.

Uất Trì Oản nhìn thấy sự ngượng ngùng trên vẻ mặt của Bàn Ngư, liền ngồi xuống, dùng cánh tay huých y một chút, chế nhạo y cười nói:

- Ở dưới nước gặp rắn, hay thấy bọ cạp ở trong cỏ hả? Thật thảm hại!

- Hồ đồ! Ta sợ rắn khi nào, ta chỉ là không chú ý được tình hình dựng trại của Tây Đột Quyết.

Khang Ban Tư lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Dương Nguyên Khánh:

- Tướng quân, cái này cho anh!

- Đây là cái gì?

- Đây là một loại độc dược mạnh, quê chúng tôi là mạt mạt mộc, là chiết xuất từ một loại rắn Xích luyện trong sa mạc Hoa Lạt Tử Mô, chỉ dùng một chút xíu, lập tức kiến huyết phong hầu, nghe nói là thiên hạ độc nhất dược.

Bàn Ngư nghe nói là rắn độc, sợ tới mức trên mặt biến đổi, lập tức nhích sang bên cạnh hai bước, Dương Nguyên Khánh nhận lái cái bình hiếu kỳ hỏi:

- Ở đâu có được vậy?

- Thuộc hạ mua được từ tay một người phụ nữ Túc Đặc Sở quốc, chính là vợ của Sử Thục Hồ Tất, cô ta vừa mang đến từ Túc Đặc.

Dương Nguyên Khánh trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là dùng để đối phó công chúa Nghĩa Thành?

- Tướng quân, thuộc hạ còn có một chuyện.

Khang Ba Tư lo lắng nói:

- Người phụ nữ Sở quốc đó bảo thuộc hạ lập tức rời khỏi ngài, nói rằng ở cùng với ngài có sự lo sợ cho tính mạng. Nghe ý của cô ta, hình như Tây Đột Quyết đưa ra điều kiện gì, muốn đầu của ngài.

Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi lại chậm rãi trong lều, từ các dấu hiệu mà nói, Tây Đột Quyết rất có khả năng đêm nay sẽ hành động, không thể tiếp tục kéo dài.

- Uất Trì!

Nghĩ đến đấy, Dương Nguyên Khánh nói với Uất Trì Oản:

- Ngươi đem 50 huynh đệ đi bảo vệ công chúa, đêm nay Tây Đột Quyết có khả năng sẽ sát hại Công chúa, ngươi không được sơ suất.

- Tướng quân, thuộc hạ cũng đi nhé!

Bàn Ngư ở bên cạnh lo lắng cho sự an toàn của Uất Trì.

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu,

- Ngươi không cần đi, đêm nay ta còn nhiệm vụ trọng yếu giao cho ngươi.



Tô Liệt sau khi từ sự kiện dê vàng ba ngày trước đã trở nên trầm mặc, y rất ít nói, dường như là một cái bóng bám trên người quân đội. Y từ nhỏ đã chí khí cao ngạo, từ lúc 10 tuổi, đã một cung một kiếm tung hoành thiên hạ, vẫn chưa gặp được đối thủ, không ngờ gặp Dương Nguyên Khánh ở biên ải. Dương Nguyên Khánh lớn hơn y một tuổi, nhưng Tô Liệt lại cảm thấy giữa bọn họ kém cách xa vạn dặm. Loại khí độ được mài luyện từ trăm trận chiến trên sa trường ấy, loại uy tín trong binh lính và trong con người thảo nguyên ấy, còn có võ nghệ cao cường của hắn, đều vượt quá xa bản thân. Điều này làm cho Tô Liệt buồn bã như mất mát, y cảm thấy sự nhỏ bé của chính mình.

Từ giữa trưa, y đã ngồi bên bờ sông, ngơ ngá nhìn nước sông đờ đẫn, mười mấy binh lính ở sau lưng cách đó không xa tập võ luyện đao, hắn cũng làm như không thấy, làm lơ bỏ qua.

- Mấy ngày nay vì sao cứ luôn lo lắng vậy?

Dương Nguyên Khánh cười rồi ngồi xuống bên canh y.

- Không có gì, chỉ là có chút nhớ nhà.

Tô Liệt cười khổ một tiếng nói.

- Ngươi… thành gia thất chưa?

Dương Nguyên Khánh cười cười hỏi, ở Đại Tùy, con gái 13, 14 tuổi xuất giá, con trai 14, 15 tuổi lập gia đình, đều rất bình thường.

Tô Liệt lắc lắc đầu,

- Ta chưa lập gia đình, ta không muốn lập gia đình.

Dương Nguyên Khánh hiểu chí lớn của y, hắn vỗ vai Tô Liệt rồi cười nói:

- Bây giờ có một cơ hội chiến đấu trên sa trường, ngươi muốn không?

Tô Liệt mắt sáng rực lên, quay đầu lại nhìn Dương Nguyên Khánh,

- Ngươi sẽ không gạt ta chứ?

- Ta gạt ngươi làm cái gì?

Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:

- Nếu muốn, bây giờ quay về chuẩn bị, ngay tối nay.



Ở đại doanh Đột Quyết chỗ hướng về nam hai dặm, có một bãi cỏ bằng phẳng, khác hẳn với bãi cỏ khác. Ở bãi cỏ này có trên trăm hình nộm người bằng cỏ và hàng trăm cái cọc gỗ, đây chính là nơi luyện võ của bộ lạc Cát Lợi. Sáng sớm mỗi ngày, trên nghìn dũng sĩ Đột Quyết trẻ tuổi ở đây phi ngựa nhanh, luyện tập đao pháp, cưỡi ngựa bắn tên. Nhưng vào thời gian buổi chiều, nơi này bình thường đều rất yên tĩnh.

Lúc này đã là thời gian hoàng hôn, trong sân bãi luyện võ luôn yên tĩnh truyền đến tiếng vó ngựa chạy trốn, thỉnh thoảng có người lớn tiếng kêu gào điên cuồng. Trong bãi luyện võ, dũng sĩ Ô Đồ tay cầm trường đao, trong sân bãi luyện võ giống như nổi điên mà chém xuống những cọc gỗ, trong lòng y tràn ngập sỉ nhục và bi phẫn.

Tiết Khất La muốn đến cướp người yêu trong lòng y, y lại không có dũng khí mà cùng đánh một trận. Không! Không phải y không có dũng khí, mà là nước mắt của nàng, nước mắt của nàng đã tưới ướt ngọn lửa thiêu đốt trong lòng y. Y hận sự vô năng và yếu đuối của chính mình, sự tự tôn của nam nhân khiến sự buồn khổ trong lòng y khó có thể ức chế, không có chỗ để giải phóng.

- Còn các ngươi, các ngươi cũng đang nhạo báng ta!

Ô Đồ chỉ vào mấy trăm người cỏ mà mắng lớn, y rút cung tên ra, giương cung bắn về phía người cỏ ở phía xa. Tên còn chưa tới, thì có một mũis tên khác nhanh như chớp từ bên cạnh bắn tới, lực tên rất mạnh, ‘Bụp!’ một tiếng, tên của y đã bị chắn đường bay.

Ô Đồ giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài hơn chục bước, thủ lĩnh hộ vệ quân Tùy Dương Nguyên Khánh đang lạnh lùng nhìn y.

- Ngươi có ý gì vậy?

Ô Đồ giận tím mặt, trong đấu võ của người Đột Quyết, tên của ai bị bắn đi, đó là một loại vô cùng nhục nhã.

- Nếu ngươi là nam nhân, tối nay đi tìm Tiết Khất La quyết đấu, đừng trút lửa giận lên đám người cỏ này!

- Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sao?

Lời của Dương Nguyên Khánh như kim châm sâu vào sự tự tôn của Ô Đồ, y hét lớn:

- Ta nằm mơ cũng muốn giết gã, nhưng, nhưng…

- Nhưng tài nghệ của ngươi không bằng người ta đúng không? Nhưng nước mắt nữ nhân đã mài nhẵn dũng khí của ngươi đúng không?

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu, dùng một loại giọng điệu thương hại nói:

- Sáng mai Tiết Khất La sẽ đề hôn Khả Hãn của các ngươi, người con gái của ngươi chỉ có thể lấy lệ lau mặt. Nàng ấy cũng biết ngươi vô dụng, nên muội muội của nàng đến cầu ta, cầu ta đêm nay thay ngươi đi giết Tiết Khất La. Đây chính là đệ nhất dũng sĩ thuộc hạ của Khải Dân Khả Hãn sao? Đến người con gái của mình cũng không giữ được, ta thực sự thấy mất mặt thay cho ngươi!

Nói xong, Dương Nguyên Khánh quay đầu ngựa lại, cũng không quay đầu lại mà đi. Đi được hơn chục bước, chỉ nghe phía sau vọng đến tiếng hét điên cuồng như tan nát cõi lòng truyền đến,

- Ta không cần sự giúp đỡ của ngươi, tự ta có thể giết được gã!

Dương Nguyên Khánh hơi hơi mỉm cười, sự dũng mãnh của người Đột Quyết như vậy là đủ rồi, nhưng ý nghĩ vẫn còn chỗ khiếm khuyết

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.