Bí Mật Ánh Trăng Khuya

Chương 47




Đỗ Văn Hạo hỏi: “Vậy sau này có gặp lại lão đạo sĩ đó không?”

Bồ Lĩnh nói: “Có, lão đạo sĩ đó hàng ngày vẫn loanh quanh ở Đại Tướng Quốc tự. Có một lần lão đạo sĩ quay lại nhà tại hạ nói ông ta tình nguyện hành thiện tích đức, chỉ cần ba vạn lượng để làm phép trừ tà cho nương tử tại hạ. Phụ mẫu nói ba ngàn lượng cũng không đồng ý vì vậy lão đạo không đến nữa”.

“Hắn là một đạo sĩ mà suốt ngày loanh quanh ở chùa của hòa thượng để làm gì?”

“Cái này chúng ta cũng không rõ lắm”.

Đỗ Văn Hạo cẩn thận suy xét sự việc. Hắn thấy lão đạo sĩ này không có vấn đề gì bởi vì ông ta chưa làm phép trừ tà cho Tô Hỉ Chi, chưa cho nàng dùng thuốc vậy không phải là nguyên nhân gây tổn thương cho thai nhi.

Nghĩ tới thai nhi, Đỗ Văn Hạo lại nghĩ tới lời nói của Tiền Bất Thu về Thi chú. Chẳng lẽ lần gặp quỷ đó đã làm thai nhi nhiễm chứng Thi chú này? Nhưng Đỗ Văn Hạo không tin có ma quỷ nên hắn cũng không muốn nghĩ theo hướng đó. Không thể hỏi đi hỏi lại một câu hỏi mà không có đáp án xác thực, Đỗ Văn Hạo đành cáo từ rồi đi ra ngoài. Truyện Tống Y

Bồ Lĩnh cũng quay sang dặn dò thê tử yên tâm ở lại dưỡng bệnh rồi hắn cũng quay ra cáo từ Đỗ Văn Hạo và về nhà.

Đỗ Văn Hạo quay lại hậu viện. Hắn vừa mở cửa đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng, chờ mong của Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi và Anh Tử. Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, Anh Tử òa lên khóc: “Thiếu gia! Phu nhân, phu nhân vẫn chưa quay về”.

Đỗ Văn Hạo thấy căng thẳng, đã gần hết đêm Lâm Thanh Đại vẫn chưa quay về, tâm trạng mọi người không khỏi nóng nảy. Hắn trầm giọng nói: “Không được. Thanh Đại tỷ có thể đã xảy ra chuyện. Chúng ta tới Kiều gia bái phỏng”.

Anh Tử lại òa khóc, nước mắt đầm đìa. Đỗ Văn Hạo vội bảo nàng: “Anh Tử, cứ chờ một chút đã, hãy bình tĩnh. Sau đó chúng ta đi. Phu nhân của ngươi võ công cao cường. Không ai có thể đả thương tỷ ấy được”.

Anh Tử cũng biết là thế nhưng suốt một đêm Lâm Thanh Đại không trở về làm cho nàng sốt ruột. Bàng Vũ Cầm nói: “Tướng công, sáng nay thiếp và Tuyết Phi Nhi tới nha môn dạy kỹ thuật đỡ đẻ cho các bà mụ. Hay là chúng ta cho người tới nha môn bảo hoãn lại buổi sau”.

Đỗ Văn Hạo nói: “Hai người phải đi à? Không phải đã đổi lại rồi ư?”

“Ban đầu đã đổi lại. Nhưng mấy hôm nay các bà mụ tới càng nhiều. Một số bà mụ học qua rồi không muốn tiếp tục nghe lại với mấy người mới đến. Bọn thiếp và Trang đại nhân đã thương lượng quyết định mở hai lớp. Thiếp và Tuyết Phi Nhi mỗi người phụ trách một lớp. Mặc dù mệt, nhưng bọn thiếp nghĩ sau khi hướng dẫn xong các bà mụ áp dụng kỹ thuật mới sẽ an toàn hơn”.

“Vậy hai người cứ tới lớp học. Ta cùng Ngốc béo và Ngô Thông tới Kiều gia cũng được”.

Bàng Vũ Cầm lắc đầu nói: “Không! Thanh Đại tỷ chưa trở về thiếp không có bụng dạ nào tới lớp. Chúng ta cứ cùng đi tìm Thanh Đại tỷ rồi hẵng nói”.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng cười:

“Không cần đi tìm. Ta đã trở về”.

“Phu nhân!” Anh Tử vừa mừng vừa sợ la lên khi nàng nhận ra đó là âm thanh của Lâm Thanh Đại. Nàng quay đầu lại thì thấy Lâm Thanh Đại đang đứng trên tường, đối diện với mấy người mỉm cười.

Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: “Thanh Đại tỷ. Tỷ đã quay về. Bọn ta sốt ruột muốn chết”.

Lâm Thanh Đại nhảy xuống rồi cười nói: “Ta chỉ thấy mấy nàng sốt ruột, không thấy ngươi có tâm trạng gì cả. Không phải ngươi còn có tâm trạng đi xem bệnh cho người ta sao?”

Đỗ Văn Hạo biết nàng nói giỡn hắn cũng cười cợt nhả nói: “Ta hiển nhiên sốt ruột, lòng ta nóng như lửa đốt. Không tin ta móc tim ra cho tỷ xem nó đang cháy đỏ”.

Lâm Thanh Đại đỏ mặt nói lảng sang chuyện khác: “Ta ở nhà đó một đêm nhưng không phát hiện điều dị thường gì. Ta thấy trời sáng liền quay về để cho mọi người khỏi lo lắng”.

Tuyết Phi Nhi cười nói: “Thanh Đại tỷ võ công cao cường chúng muội biết tỷ không có chuyện gì nhưng mọi người vẫn thấy bất an”.

Lâm Thanh Đại trở về, giải tỏa tâm trạng nặng nề đè nén trong tim mọi người. Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi lại tới nha môn để truyền dạy kỹ thuật đỡ đẻ mới cho các bà mụ. Đỗ Văn Hạo tiếp tục chẩn bệnh.

Buổi sáng gã Kiều Vũ Sinh đó lại tới cùng với mấy đại hán mặt mày hung ác, vẻ mặt hắn buồn như đưa đám. Lần này hắn nói tối qua hắn nằm mộng thấy nữ quỷ đó quất cho hắn một trận roi da.

Đỗ Văn Hạo kiểm tra người hắn thì phát hiện khắp người Kiều Vũ Sinh có vết roi da quất, hiển nhiên không phải do hắn tự gây ra. Sau khi Đỗ Văn Hạo phục thuốc cho hắn, Kiều Vũ Sinh lại lén khẩn cầu Đỗ Văn Hạo mời pháp sư làm phép lưu nữ quỷ Tiêm Tiêm ở lại. Kiều Vũ Sinh nói hắn nguyện ý xuất ra một vạn lạng bạc trắng tạ ơn. Đỗ Văn Hạo cười nhạt cự tuyệt. Kiều Vũ Sinh đành buồn bã rời đi. Truyện Tống Y

Đỗ Văn Hạo đem chuyện này kể cho Lâm Thanh Đại. Lâm Thanh Đại thấy rất kỳ quái: “Cả buổi tối ta ngồi trên cây không nghe thấy bất kỳ âm thanh quái dị nào, cũng không thấy động tĩnh gì. Chẳng lẽ hắn thực sự bị quất roi trong lúc ngủ mê?” Truyện Tống Y Truyện Tống Y

Đỗ Văn Hạo cũng thấy nghi ngờ: “Thật kỳ quái, ngày hôm qua ta đã xem bệnh cho một cặp vợ chồng trẻ. Cả hai đều khẳng định đã nhìn thấy quỷ. Ngốc béo cũng nói đã nhìn thấy quỷ. Chẳng lẽ trên thế gian này thực sự có quỷ?”

Lâm Thanh Đại nói: “Mặc kệ có quỷ hay không. Ta cũng phải tra xét rõ ràng những chuyện quỷ quái này. Bây giờ ta chờ bên ngoài phòng của hắn xem có điều tra ra manh mối gì không?”

Đỗ Văn Hạo lo lắng: “Đêm nay ngươi lại đi nữa à? Hay là chúng ta cứ mặc kệ nó đi”. Truyện Tống Y Truyện Tống Y

Lâm Thanh Đại nói: “Không được. Những chuyện này càng quỷ dị, càng phải điều tra. Đêm nay chắc chắn phải điều tra rõ ràng. Thôi được, đi ngủ đi. Ta không sao đâu, ta sẽ trở về vào lúc bình minh”.

Dù ngày thường Đỗ Văn Hạo hay trêu chọc cười nói nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức độ trêu đùa nhau không vượt quá mức. Một người thì lãng mạn, một người thì nghiêm chỉnh nhưng không mảy may ảnh hưởng tới mối quan hệ ngày càng tiến triển của hai người.

Đêm đó trời tối đen, gió thổi mạnh.

Lâm Thanh Đại mặc một bộ trang phục dạ hành, thừa dịp lúc ánh trăng lờ mờ lẻn đi.

Lâm Thanh Đại chạy lướt trên nóc các ngôi nhà. Nơi đây phần lớn là nhà của thương nhân giàu có hoặc quan lại, nhà cửa mọc san sát. Thỉnh thoảng nàng nghe tiếng cho dữ sủa, tiếng mõ cầm canh, tiếng người ngái ngủ. Dưới chân Lâm Thanh Đại gió rít ầm ầm. Lâm Thanh Đại thấy ngứa mũi, suýt nữa thì hắt xì hơi. Nàng vội giơ tay che miệng, động tác này làm nàng mất thăng bằng hạ xuống một mái nhà. Một hòn đất rơi lộp bộp trên mái nhà rơi xuống trúng vai một người đang gõ mõ cầm canh.

Người gõ mõ hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, trời tối đen như mực hắn không thấy cái gì hết.

“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa” Người gõ mõ cố hô to hơn, làm như âm thanh càng cao thì hắn càng thêm can đảm. Khi âm thanh của người gõ mõ xa dần Lâm Thanh Đại tiếp tục hành trình tới nhà của Kiều Vũ Sinh.

Hôm qua nàng đã thám thính cẩn thận nơi ở của Kiều Vũ Sinh. Sau hậu viện có một hồ nước, cạnh hồ nước có một cây đại thụ soi bóng xuống hồ, từ cây đại thụ tầm nhìn rất trống trải. Lâm Thanh Đại ngồi ở cây đại thụ, ẩn mình vào bóng tối.

Trong phòng truyền ra âm thanh của một nữ nhân: “Tạo sao mấy ngày hôm nay ngủ ở thư phòng, không đoái hoài gì tới thiếp. Ngày hôm qua phụ thân chàng đã cho Lý mụ tới dò hỏi”.

“Hỏi nàng cái gì? Nàng trả lời như thế nào?”

“Thiếp nói chúng ta không ngủ cùng phòng, đương nhiên không có hài tử”. Truyện Tống Y

Lâm Thanh Đại treo ngược người xuống để dò xét. Nàng lấy ngón tay thấm nước bọt, chọc thủng miếng giấy dán cửa sổ. Nhì qua lỗ thủng nàng thấy một nữ nhân vóc dáng đẫy đà đứng quay lưng về phía nàng. Ở trên giường có một nam nhân nửa nằm nửa ngồi. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọ đèn, và âm thanh của hắn nàng nhận ra người đó chính là Kiều Vũ Sinh.

Nữ nhân ngồi xuống giường, thân thể nàng ta khẽ dựa vào người Kiều Vũ Sinh. Kiều Vũ Sinh giống như chạm phải ôn dịch hắn bật dậy tránh xa ra.

Nữ nhân kia không ngờ Kiều Vũ Sinh lại bài xích mình như vậy. Nàng sửng sốt đứng dậy rồi chỉ tay vào mặt Kiều Vũ Sinh hét lớn: “Kiều Vũ Sinh, thiếp nói cho chàng biết nếu như lúc đó phụ thân thiếp không cho nhà chàng vay một vạn lạng bạc trong lúc nguy cấp, nhà chàng có ngày hôm nay không? Bây giờ chàng coi rẻ thiếp, không cả chạm vào người thiếp. Thiếp đã làm gì chàng để chàng coi thường thiếp như vậy. Chàng mau nói ra đi”. Truyện Tống Y

Nàng kia bắt đầu la hét, đánh mắng Kiều Vũ Sinh nhưng hắn không phản ứng lại. Nàng ta đẩy ngã hắn xuống bên cạnh cửa hắn cũng chẳng buồn đứng dậy. Hắn lạnh lùng hỏi: “Đã được chưa? Nàng đã hả giận chưa?”

“Không có! Hôm nay thiếp phải ngủ ở đây cùng chàng. Thiếp không chịu được ánh mắt của người khác nhìn mình. Thiếp sẽ sinh hài tử cho chàng, sinh rất nhiều hài tử”.

Kiều Vũ Sinh ngửa mặt cười điên cuồng.

Nữ nhân đó tức giận hỏi; “Chàng cười cái gì?”

“Hừ, ta xem nàng đã quên. Nàng phải ăn uống để nuôi dưỡng cơ thể mình trước đã”.

"Kiều Vũ Sinh!”

Cánh cửa hé mở, Kiều Vũ Sinh đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại. Nữ nhân đó la lớn: “Kiều Vũ Sinh, chàng muốn đi đâu?”

“Nàng đã không cho ta ngủ trong nhà thì ta ra ngoài ngủ. Dù sao ngủ bên ngoài cũng yên tĩnh hơn. Ha, ha, ha”.

“Chàng. Chàng là đồ súc sinh”.

Cánh cửa đóng sầm lại. Nàng kia mệt mỏi ngồi xuống đất, hai tay ôm mặt khóc lóc.

Lâm Thanh Đại đang muốn đi theo Kiều Vũ Sinh thì cánh cửa phòng mở ra một lão mụ tử đi vào dìu nữ nhân kia đứng dậy. Nhưng nữ nhân kia quá nặng bà ta không dìu được. Bà ta đành khẽ khẩn khoản van xin nữ nhân đó đứng dậy. Âm thanh rất thê lương.

Cuối cùng nữ nhân đó nghe lời đứng dậy. Nàng ta nghẹn ngào nói: “Cho người đi theo thiếu gia”. Truyện Tống Y

“Có người rồi. Phu nhân yên tâm”.

"Ôi!”

“Thôi được. Đi ngủ đi. Hôm nay thiếu gia sẽ không quay về đâu”.

“Nghe nói gần đây chàng thường gặp ác mộng, đã tìm đại phu xem bệnh. Ngươi đi hỏi xem rốt cuộc chàng bị bệnh gì?”

“Phu nhân yên tâm. Nô tỳ đã cho người đi hỏi. Nghe nói thiếu gia tự nhiên trên người xuất hiện rất nhiều vết thương. Thiếu gia đi tìm đại phu, đại phu đã kê đơn nhưng hình như không hiệu quả”.

Nữ nhân cười khinh miệt, xem ra nàng đã hết giận. Nàng vỗ vỗ bụi trên người và nói: “Ta sẽ coi xem chàng kiên trì được tới bao giờ nữa. Đi thôi”.

Nữ nhân kia và lão mụ tử ra khỏi phòng. Lâm Thanh Đại thầm nghĩ Kiều Vũ Sinh cũng hơi quá đáng. Sao hắn lại đối xử với thê tử của mình như vậy?

Ánh đèn trong phòng đã tắt nhưng Lâm Thanh Đại có nhìn thấy bóng lưng của Kiều Vũ Sinh ở phía xa. Nàng vọt lên cao đuổi theo hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.