Bí Mật Ánh Trăng Khuya

Chương 20




Đỗ Văn Hạo hét lên: "Không chẩn sát rõ ràng, sao trị bệnh cho ngươi được? Ngươi có muốn ta lập tức phẫu thuật cho ngươi, mổ bụng ra để tiến hành kiểm tra không?"

"Không! Không cần! Không được chạm vào bụng của ta! Ối trời... mẹ! Không cho phép họ chạm vào bụng của con..., mẹ! Con sợ..., con không muốn bị họ mổ bụng đâu...!"

"Được được! Không mổ! Không mổ! Đỗ đại phu, có thể không mổ bụng mà chữa được bệnh này cho con ta không?"

Đỗ Văn Hạo nhíu mày nói: "Xem tình huống hiện tại, có thể chuẩn đoán sơ bộ là bị đau dạ dày, có khả năng đã phát triển thành đại kết hung chứng, nếu là như vậy, khả năng chỉ có một cách duy nhất là mổ bụng liệu thương thôi..."

"Ta không! Ta không muốn bị mổ bụng...! Mẹ! Con có chết cũng không mổ bụng đâu...! Ối trời..."

Quý phụ lại một lần nữa cố gắng an ủi nữ nhi, van cầu Đỗ Văn Hạo đừng dùng biện pháp mổ bụng liệu thương.

Đỗ Văn Hạo cười khổ, suy nghĩ một lát, nói: "Tình huống hiện tại của cô ta vẫn chưa phát triển thành nguy chứng, tạm thời có thể không cần phải mổ bụng liệu thương, như vậy đi, ta trước tiên châm cứu giảm đau cho cô ta, quan sát nửa ngày, xem xem có thể dùng thuốc để trị liệu không".

Quý phụ nói: "Hiện tại không thể dùng thuốc luôn được à?"

"Không được!" Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: "Nếu phán đoán không nhầm, bệnh của lệnh ái đã có khả năng phát triển thành đại kết hung chứng, cũng có thể nói là, tràng vị ở khoang bụng có khả năng có lỗ hổng, dẫn tới khoang bụng bị nhiễm trùng, như vậy phải cấm thực, để tránh thuốc lưu vào khoang bụng, làm bệnh tình nặng thêm. Trước tiên chỉ có thể dùng châm để giảm đau, đồng thời thông qua nhịn ăn uống, dạ dày giảm sức ép để lỗ hổng khít lại, căn cứ vào tình huống mà quyết định bước tiếp theo nên làm thế nào..."

Vi tiểu thư vừa rên vừa nói: "Được được! Ngươi mau trị đi! Chỉ cần không phải mổ bụng, thế nào cũng được, đau quá..."

Đỗ Văn Hạo bảo nàng ta dùng tư thế nửa ngồi nửa nằm, như vậy sẽ bớt đau. Lấy kim châm ra, chọn Túc tam lý, Trung viện, Thiên xu làm chủ huyệt tiến châm, phối hợp với Khí Hải, Quang Nguyên. Lưu châm khoảng nửa giờ, cứ sau thời gian mỗi một chén trà lại tăng thêm một lần thủ pháp.

Ba giờ châm lại một lần, mỗi lần châm xong thì bảo Tuyết Phi Nhi chú ý quan sát bệnh tình của bệnh nhân, xem xem bụng có phát ra âm thanh gì khác lạ hay không.

Công vụ ở Tiền Bất Thu ở Thái y viện rất bận bịu, sau khi giao lại bệnh nhân cho Đỗ Văn Hạo xong thì lên xe về Thái y viện.

Đỗ Văn Hạo châm cứu xong, từ bệnh phòng đi ra, Bàng Vũ Cầm ra đón, sau khi hỏi tình huống thì nói: "Phu quân, Trang đại nhân tới thăm."

"Trang Huýnh Mưu? Ha ha, là tiểu thiếp của hắn có tin mừng rồi ư?"

"Hình như thế, lão dẫn vợ và hai tiểu thiếp theo, vui vẻ lắm, đám người hầu đi theo còn khênh lễ vật tới nữa. Đúng rồi, còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi cùng đến, không nhận ra là ai. Tới được một lúc rồi, thiếp nói đi thông báo, bọn họ nghe nói chàng đang trị bệnh cho nên liền ngăn lại, bảo đợi chàng xong việc đã. Hiện tại vẫn đang ngồi đợi ở phòng khách đó."

"Được, ta tới đó xem." Đỗ Văn Hạo cất bước định đi.

"Phu quân!" Bàng Vũ Cầm hơi do dự, vẫn nhỏ giọng nói: "Trang đại nhân hiện tại là thiếu doãn của phủ Khai Phong, được phân trách nhiệm quản y sự. Đợi lát nữa gặp Trang phu quân, phu quân sao không yêu cầu lão đào tạo tri thức cho bà đỡ của phủ Khai Phong? Lần trước bọn Phan phán cục của Thái y cục coi thường sự giảng giải của phu quân, tuy phu quân nhịn được, nhưng trong lòng chúng ta luôn cảm thấy rất khó chịu, nhất định phải chứng minh những gì phu quân nói là chính xác, nhất định phải đòi lại công bằng. Hơn nữa, để cho những bà đỡ đó biết biện pháp đỡ đẻ mới cũng là tạo phúc cho bách tính mà."

Đỗ Văn Hạo gật đầu, nói: "Điểm này có lý, có đòi lại công bằng hay không thì cũng không sao cả, nhưng chuyện đào tạo bà đỡ của nàng quả thật là chuyện một chuyện tích đức, đợi lát nữa ta sẽ đề xuất với lão, để hai người nàng và Tuyết Phi nhi đi dạy bọn họ."

Tới phòng khách, Trang Huýnh Mưu đang mặt mày hớn hở nói chuyện với ba thê thiếp, thấy Đỗ Văn Hạo bước vào, vội vàng đứng dậy chắp tay nghênh đón.

Sau khi phân chủ khách rồi ngồi xuống, Trang Huýnh Mưu chắp tay nói: "Tiên sinh! Chúng ta lần này tới bái phỏng là để cảm ơn ân đức của tiên sinh. Nếu không phải là tiên sinh diệu thủ hồi xuân, hương hỏa của Trang gia ta e rằng đã đoạn tuyệt rồi. Ta có mang theo chút lễ vật nhỏ, xin tiên sinh thu nạp.”

Người hầu đưa đơn lễ lên, Đỗ Văn Hạo liếc mắt nhìn, văn ngân hai trăm lượng, vô số tấm lụa Lăng La. Trang Huýnh Mưu này ra tay vẫn rất rộng rãi, Đỗ Văn Hạo cúi người cảm tạ, lại khiêm tốn nói mấy câu. Sau đó thì chuyển đề tài sang công vụ của Trang Huýnh Mưu.

Đỗ Văn Hạo nói ra chuyện mình muốn mở lớp đào tạo cho bà đỡ, để thê tử và tiểu muội giảng dạy.

Trang Huýnh Mưu nghe vậy liền vỗ đùi khen hay.

Bà mụ thời cổ đại là do nha môn thống nhất quản lý, mà Trang Huýnh Mưu là thiếu doãn của phủ Khai Phong, được phân trách nhiệm quản y sự, các bà đỡ cũng thuộc quyền của hắn. Đỗ Văn Hạo giúp hắn trị khỏi bệnh liệt dương, ái thiếp thuận lợi mang thai, hắn đối với y thuật của Đỗ Văn Hạo khen không ngớt miệng, tuy nhiên hắn đối với tính cần thiết của việc đào tạo bà đỡ vẫn còn thiếu nhận thức, nhưng Đỗ Văn Hạo đã nói là cần thiết, vậy thì khẳng định là cần thiết. Hơn nữa, để một y giả có y thuật cao minh tới đào tạo bao giờ cũng là tốt nhất.

Đỗ Văn Hạo nói đơn giản rằng sự lạc hậu trong kiến thức về việc đỡ đẻ sẽ dẫn tới cái hậu quả nghiêm trọng, đặc biệt là sản hậu trung phong, cũng nói rõ tính quan trọng của việc đào tạo bà mụ. Trang Huýnh Mưu và Lưu thị đều là người từng trải, đã tai nghe mắt thấy rất nhiều, nên đương nhiên hiểu tầm quan trọng của việc này. Nghe Đỗ Văn Hạo nói sau khi đào tạo có thể giảm xác suất tử vong của sản phủ và trẻ em mới sinh xuống rất thấp thì đều cao hứng, miệng không ngừng khen Đỗ Văn Hạo đã làm được một việc thiện rất lớn.

Nói tới chi tiết thì Tranh Quýnh Mưu lại là người sành sỏi, hắn nói: "Đào tạo bà đỡ không thể hấp tấp nóng vội, những lão thái bà này sống lâu nên đã tạo thành thói quen, nếu cứ cưỡng cầu, e rằng những bà đỡ này sẽ tức giận mà nói linh tinh sau lưng, bằng mặt mà không bằng lòng. Hơn nữa khi đỡ đẻ xảy ra chuyện thì lại trách các người đào tạo có vấn đề. Cho nên, ý của ta là, trước tiên đào tạo những bà đỡ trẻ tuổi dưới bốn mươi, thói quen đỡ đẻ của những người này vẫn chưa ổn đinh, rất dễ uốn nắn, hơn nữa cũng khá nghe lời. Đợi tới khi xác suất đỡ đẻ tử vong của những người này xuống thấp, có hiệu quả rõ rệt thì những bà đỡ khác tự nhiên sẽ nảy sinh lòng hâm mộ, rồi sẽ chủ động yêu cầu tham gia đào tạo. Chúng ta lúc đó sẽ lại tuyên truyền mạnh hiệu quả của phương pháp đỡ đẻ mới này để nhà nhà đều biết. Các sản phụ lúc tự nhiên sẽ yêu cầu phương pháp đỡ đẻ mới này."

Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Biện pháp này rất tốt, cứ từng bước mà tiến hành , để tránh gây phản ứng không tốt. Cứ thế mà làm đi!"

Trang Quýnh Mưu lúc này mới giới thiệu đôi phu phụ trẻ tuổi nãy giờ luôn tươi cười ngồi ở bên cạnh: "Hai vị này là nha môn hộ tào tham quan Ngụy đại nhân. Phu thê của bọn họ cũng thành thân nhiều năm mà vẫn chưa có hài tử, nghe nói ta trải qua sự điều trị của tiên sinh, cuối cùng cũng mang hài tử, rất là ngưỡng mộ, đặc biệt tới cầu y."

Hộ tào tham quân là tiểu quan quản hộ tịch, hàm bát phẩm.

Ngụy tào quân vội vàng đứng dậy chắp tay cười bồi: "Đỗ tiên sinh, xin ngài giúp đỡ phu thê chúng ta. Nếu có thể nối tiếp hương hỏa sẽ cảm kích bất tận." Thê tử Trình thị của hắn cũng đỏ mặt đứng dậy hành lễ.

Đỗ Văn Hạo vộ vàng đứng dậy hoàn lễ.

Trang Quýnh Mưu nói: "Được rồi, các người khám bệnh nhé, chúng ta cáo từ trước!" đồng thời cũng nói thêm sau khi chuẩn bị lớp đào tạo xong sẽ thông tri cho nha môn, sau đó thì cả nhà Trang Huýnh Mưu cáo từ đi trước.

Đỗ Văn Hạo sau khi hỏi thì biết được đôi phu thê này đã thành thân được sáu bảy năm, mãi vẫn chưa có hài tử người nhà của phu thê họ đều rất sốt ruột, cầu y ở nhiều nơi nhưng vẫn chưa có bất kỳ hiệu quả nào.

Đỗ Văn Hạo nhìn Trình thị, thấy thân thể của nàng ta khá khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, trên môi còn lờ mờ có lông tơ, sau khi xem lưỡi thì thấy lưỡi đỏ, trong lòng không khỏi rúng động, nói: "Ta trước tiên chẩn mạch cho hai vị đã."

Ngụy tham quân mạch tượng bình thường, Trình thị thì mạch huyền (http://yhoccotruyen.htmedsoft.co...ocs/MACH11.htm).

Dựa vào chẩn mạch, Đỗ Văn Hạo phát hiện lông tơ trên tay Trình thị cũng khá nhiều và đen. Đỗ Văn Hạo trong lòng đã có tính toán.

Hắn bảo Bàng Vũ Cầm đưa Trịnh thị vào sương phòng ở bên cạnh để làm kiểm tra phụ khoa và hỏi thêm. Yếu lĩnh của thủ pháp kiểm tra thì Đỗ Văn Hạo sớm đã truyền thụ cho nàng rồi. Trước khi đi còn thấp giọng dặn dò những việc phải kiểm tra kỹ và nội dung cần hỏi.

Ở bên này Đỗ Văn Hạo hỏi tình hình chuyện phòng the của Ngụy tham quân, biết được chuyện phòng the của họ luôn rất hài hòa, phía nam luôn cương cứng, duy trì được lâu, bài tinh và lượng tinh đều rất bình thường, phán đoán sơ bộ là từ vấn đề của phía nữ dẫn tới việc không thể mang thai.

Một lát sau, hai người trở lại, Bàng Vũ Cầm nhỏ giọng nói với Đỗ Văn Hạo: "Chi dưới, quanh vú và bụng dưới của nàng ta nhiều lông, còn có mấy sợi khá dài."

"Tinh hình kinh nguyệt thế nào?"

"Hỏi rồi, chu kỳ kinh nguyệt rất ngắn, bình thường khoảng hai mươi ngày, kinh nguyệt có lúc lại kéo dài, hơn mười ngày mới kết thúc. Máu đỏ và nhiều."

"Còn có chứng trạng gì khác không?"

"À, trước kỳ kinh thì hai bên sườn đau và hay nhức đầu, trong lòng bực bội, mơ nhiều, miệng đắng và khô."

Đỗ Văn Hạo gật đầu, nói với Trình thị: "Cô bình thường ăn uống thế nào? Thích ăn đồ ngọt hay là cay?"

"Ăn uống vẫn tốt, thích ăn đồ cay."

"Lúc trước có dùng qua thuốc bổ gì không?"

"Có, dùng một số thuốc bổ nóng."

Từ tình huống chẩn sát có thể thấy, hiện tượng bài tiết nội tiết của Trình thị không bình thường nên dẫn tới có nhiều lông, lại thêm hai bên buồng trứng to thêm rõ ràng, phán đoán sơ bộ là bệnh đa nang buồng trứng Tây y, loại bệnh này phần lớn là do mất thăng bằng nội tiết dẫn tới, khá khó trị, căn bản phải trị từ đa nang buồng trứng, khiến buồng chứng khôi phục lại được công năng bình thường của nó. Đỗ Văn Hạo không có nhiều phương pháp trị liệu, kiểm tra hiện đại, quyết định trước tiên bắt tay trị liệu theo cách bình thường, điều chỉnh lại kinh nguyệt.

Ở Tống triều đương nhiên không thể từ góc độ Tây y mà tìm biện pháp trị liệu, chỉ có thể dùng Trung y biện chứng mà luận trị, Đỗ Văn Hạo nói với Trình thị: "Cô vốn thể dương quá thịnh, thích ăn đồ cay là đồ nóng, cảm xúc mất thăng bằng, gan ứ thành hỏa đẩy nhiệt đi lung tung, khiến máu chảy hỗn loạn, máu mà không được yên tĩnh, kinh nguyệt theo đó mà giảm xuống, nhiệt tà phá máu, cho nên lượng máu quá nhiều, sắc mặt hồng hào, lưỡi đỏ, mạch huyền, chính là liên quan đến hiện tượng gan ứ máu nóng. Ta sẽ dùng Long đảm tả can thang gia giảm giúp cô trị liệu, mục đích là để thanh nhiệt mát máu, thông gan điều kinh. Cô trước tiên uống một đoạn thời gian xem hiệu quả thế nào rồi lại tới phục chẩn!”

Phu thê Ngụy Tào Quân sau khi cảm tạ thì trả tiền thuốc rồi rời đi.

Buổi trưa, Đỗ Văn Hạo lại mấy lần châm cứu trị liệu cho Vi tiểu thư.

Chiều tối sau khi đóng cửa, Đỗ Văn Hạo tới phòng Vi tiểu thư để phục chẩn. Còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng chửi mắng của Vi tiểu thư ở bên trong: "Thần y cái rắm chó gì vậy! Úi trời… trị cả nữa ngày mà vẫn đau không ngừng, còn nói cái gì là mổ bụng liệu thương, so với Hoa Đà còn lợi hại hơn..., ối trời..., có mà Hoa Đà thối ý! Hắn không biết có phải là cố ý chơi ta hay không...? Ôi mẹ ơi! Bụng con đau quá... ối trời ơi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.