Bi Kịch Người Sói

Chương 41: Từ mũi hoóc đến A-ma-dôn




Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Lão gia có hỉ by khanhdoan Lúc nghe tin chiến báo về hỏa dược, ta lập tức nghĩ đến Đường Tư, nhưng thời gian quá ngắn không kịp ngẫm nghĩ sâu thêm, sau đó mới từ từ suy nghĩ lại – tuy không biết rốt cuộc hắn làm cái gì, nhưng ít nhất ta có thể khẳng định, dù sao Đường tiểu Tam sẽ không làm chuyện gì gây bất lợi cho ta – thôi được, ít ra là hắn sẽ không làm chuyện mà hắn nghĩ là bất lợi đối với ta, nhưng kết quả ra sao thì lại rất khó nói.

Bị bụng đói kêu rồn rột nên tỉnh lại, thấy Đường Tư vẫn còn đang ngủ rất say, bèn một mình lén lén lút lút xuống giường, sửa lại bộ y phục nhăn nhúm, vén một góc rèm lên liếc trộm ra ngoài.

Mỗi một tên lính đều có vị trí và trách nhiệm riêng, sư phó đang bàn luận gì đó với Hàn Hâm, đôi mắt ta tìm kiếm bốn phía, không thấy Kiều Vũ – còn Đào Thanh nữa.

Ta nhớ trong lúc nửa tỉnh nửa mê có nghe Đường Tư lấy cớ đuổi Kiều Vũ đi là “Nhị ca đang tìm ngươi”, xem ra cuộc náo loạn đêm qua nhất định có liên quan đến Đào Thanh. Một dự cảm xấu lại xuất hiện – tất cả mọi người liên hiệp lại giấu ta chuyện gì đó…

Một tên lính tuần tra đi ngang qua lều, ta giơ tay ngoắc ngoắc hắn lại, hạ giọng kêu: “Ê, ngươi, ngươi đó, lại đây!”

Tên này nhìn chung quanh một lát, thấy ta, bước nhẹ nhẹ chạy đến, cúi đầu tuân mệnh.

“Bệ hạ tỉnh lại chưa?” Ta hỏi.

“Lúc hừng đông Bệ hạ đã tỉnh lại, giờ đang cùng Bạch, Từ nhị vị tướng quân nghị sự trong quân trướng. Thẩm thừa tướng và Hàn đại nhân tuân lệnh kiểm kê lại số người thương vong.”

Tên tiểu binh này thật cơ trí, ta chỉ hỏi một vấn đề, hắn đem tất cả những chuyện có liên quan trả lời. Ta hài lòng gật gật đầu. “Ngươi có thấy gương mặt nào lạ hoắc hay không?”

Tên tiểu binh chớp chớp mắt, đáp: “Kiều tiên sinh đã về, nghe nói đêm qua có một lực lượng viện binh lai lịch không rõ bất ngờ đánh sau lưng quân địch, giải nguy cho Bạch Dương cốc, viện binh này quân số không nhiều, chỉ có hơn một trăm người, nhưng đều là tinh nhuệ không thể chống lại. Lúc nãy thấy người đứng đầu đội viện binh ở cùng một chỗ với Kiều tiên sinh, nhưng giờ thì không biết đang ở đâu.”

Ta kinh ngạc đánh giá hắn từ trên xuống dưới một hồi “Ngươi tên gì?”

“Tiểu nhân tên Cổ Thuần Kiệt!”

Tên hay a!

Ta gật gật đầu, vỗ vỗ vai hắn. “Ta nhớ kỹ ngươi rồi, sau này đi theo ta.” Thật là người cơ trí a!

Mặt Cổ Thuần Kiệt lộ vẻ hớn hở, gật đầu nói: “Vâng! Tạ điện hạ nâng đỡ!”

“Tốt lắm. Mệnh lệnh đầu tiên của ta là – chuẩn bị chút đồ ăn mang tới lều của ta đi.” Ở đây là lều của sư phó… Bỏ lại Đường Tư ở lại đây một mình chắc không sao chứ?

Chắc là không sao…

Cổ Thuần Kiệt tuân lệnh rời khỏi, ta sửa lại áo xống về lều của mình, vừa vào cửa, tấm rèm còn chưa rơi hẳn xuống, eo ta đã bị nắm chặt lấy, thân thể bị kéo vào lồng ngực dày rộng ấm áp của ai đó.

“Tỉnh ngủ rồi sao?” Thanh âm trầm thấp kèm theo hơi thở nóng rực nhẹ nhàng lọt vào trong tai, ta run rẩy cả người, đầu ngón chân cuộn tròn lên, không có can đảm ngửa đầu nhìn thẳng hắn, chỉ dám nửa khép nửa mở híp mắt nhìn hầu kết của hắn, vừa cười vừa gọi: “Nhị ca a…”

“Hử?” Móng vuốt hắn gãi gãi trên lưng ta, dọa trái tim bé nhỏ của ta đập thình thịch, cũng là những lời này giọng điệu này, dù Đường Tư ăn to nói lớn cỡ nào cũng dứt khoát không hề oai nghiêm đáng sợ như vậy, còn Đào Thanh nói một cách trầm thấp biếng nhác, nhưng khiến người ta không rét mà run.

Ta nhớ lại những lời mình đã nói với hắn lần gặp mặt cuối cùng hơn một tháng trước, khi đó thái độ của ta… không tốt lắm, con người hắn xưa nay không thù dai, nhưng thường thì có cừu tất báo ngay tại chỗ, nhưng lúc đó ta bỏ chạy quá nhanh làm hắn không kịp trở tay, ai mà biết giờ có bị hắn đòi nợ hay không.

“Nhị ca, ngài cực khổ rồi …” Ta cười lấy lòng, nhu thuận mặc tình đại gia hắn ôm vào lòng, ta còn nhẫn nhục chịu khó xoa xoa bóp bóp vai, vỗ vỗ đấm đấm lưng cho hắn.

“Cực khổ ra sao?” Hắn mỉm cười lườm ta một cái, yên lòng yên dạ hưởng thụ sự hầu hạ của ta.

“Đêm qua, là chàng và Đường Tư đi cứu tên vương bát đản Từ Lập kia đó thôi.” Cổ Thuần Kiệt đã nói với ta như vậy.

Hắn tùy tiện gật đầu, nói: “Ừ, sang bên trái một chút.”

Ta: “…”

Hắn thật cho rằng mình là đại gia a!

Ta dùng sức đấm hắn mấy cái, hắn cười bắt lấy tay ta vân vê trong lòng bàn tay “Nàng không trách ta sao?”

Ta kinh ngạc trừng mắt một lúc “Ta trách chàng chuyện gì?”

“Trách ta lừa nàng, giấu nàng, lợi dụng nàng.” Đầu ngón tay của hắn vẽ vẽ trong lòng bàn tay, cảm giác tê tê dại dại khiến ta không thể tập trung. “Nàng đã nhớ lại hết mọi chuyện, trong lòng không có oán hận gì sao? Ngày nàng bỏ đi, không phải còn nổi giận đùng đùng à?”

Ta chột dạ quay mặt đi – lúc đó là do đầu ta phát sốt, sốt đến hồ đồ nên mới nói với hắn những lời như thế, bị ma quỷ xúi giục, giờ cho ta một trăm cái lá gan ta cũng không dám nói với hắn kiểu đó.

“Lúc đó ta chưa hiểu rõ mà…”

“Giờ hiểu rõ rồi sao?”

“Ừ…” Ta thấp giọng trả lời, gật gật đầu, lại có chút do dự giương mắt nhìn hắn “Nhưng mà hiện tại… tương lai… chàng… ta…” Ta úp úp mở mở, tỉnh lược tất cả những từ quan trọng trong câu, ấy thế mà hắn cũng nghe hiểu, trong mắt rõ ràng lộ ra ý cười. “Còn nhớ bài thơ chế nàng đã làm lúc nhỏ không?”

Ta ngại ngùng gãi gãi đầu: “Ta làm thơ rất nhiều, chàng nói bài nào?”

Đào Thanh nghe vậy bật cười, nhéo nhéo gò má ta, không trực tiếp trả lời câu hỏi của ta, ngược lại, đổi sang đề tài khác. “Nàng biết ta ngấm ngầm khống chế kinh tế phương Nam, biết ta muốn đối phó với Vạn Kiếm sơn trang, vậy nàng có biết ta phát hiện ra được cái gì hay không?”

Trong đầu ta hiện lên hai chữ: “Hỏa dược?”

“Sai!” Hắn gõ lên trán ta, ta giơ tay lên che, đau đến lệ tuôn ròng ròng, dùng ánh mắt lên án hắn.

“Vậy thì… binh khí?” Đúng rồi, sư phó đã từng nói Mân Việt quốc có được binh khí là nhờ lực lượng giang hồ Trần quốc giúp đỡ vận chuyển lậu.

“Lần này đúng rồi.” Hắn thưởng cho ta một nụ hôn trên trán, trong nháy mắt ta liền hết đau, ngây ngô cười…”Vạn Kiếm sơn trang ngầm giúp Mân Việt quốc vận chuyển mười vạn đao, thương, kiếm, kích từ Lương quốc, xen lẫn trong hàng hóa thảo dược, da thú chia ra mấy chuyến xuôi về hướng Nam. Tuy đối phương giữ bí mật rất kỹ, nhưng hàng loạt lô hàng lớn như vậy không thể không lưu lại manh mối nào. Chẳng qua lúc ta được tin, có lẽ bọn họ đã vận chuyển xong mấy chuyến. Đầu năm này sở dĩ ta lơ là không để ý đến nàng là vì Ảnh tử tịch thu được một mớ binh khí, ta bận điều tra nguồn gốc, chân tướng sự việc.”

Ta đã nói rồi mà! Cho dù mỗi ngày Đường Tư đập đồ cổ, mỗi ngày ta liệng linh chi, cũng không đến nỗi khiến hắn bận đến mức biệt tăm biệt tích! Quả nhiên là bận chuyện khác! “Vậy còn chuyện hỏa dược thì sao?”

“Công việc ở Thục trung ta đều giao lại cho Đào Nhiên nên cũng không để ý mấy. Chỉ là sau lúc nàng rời khỏi, đại ca của Đường Tư – Đường Kính mới đến truyền tin, Lôi gia bảo và phản đồ của Đường môn phản quốc theo địch, đem bí thuật chế hỏa dược của Đường môn và Lôi gia bảo bán cho Mân Việt quốc. Hơn một tháng qua, bọn ta phái cao thủ của Bạch Hồng sơn trang và Đường môn đi điều tra Vạn Kiếm sơn trang và Lôi gia bảo. Cửu Lôi trận của Lôi gia bảo nàng cũng từng kiến thức qua, Đường Tư nói, nàng còn nói khoác không biết ngượng rằng trên đời này chỉ có nàng mới có thể chạy thoát được.” Ta ngập ngừng xen vào một câu “Đó là sự thật mà…” Mặt lại bị nhéo một cái…”Lôi gia bảo bố trí Bạch Dương cốc thành Cửu Lôi trận, tuy uy lực không bằng lúc đầu, nhưng binh sĩ tầm thường không thể chống lại. Trước đó ta và Đường Tư đặc biệt dẫn theo sáu mươi người giang hồ giả trang thành binh lính chuẩn bị tập kích Bạch Dương cốc, không ngờ Từ Lập mang binh vào cốc khuấy động trận pháp. May mà Đường Tư đã từng nếm qua cay đắng của trận này, dốc lòng nghiên cứu cách phá giải từ trước, cho nên mới phá được vòng vây thành công.”

“Nhị ca…” Hai mắt ta tỏa sáng nhìn hắn “Chàng là anh hùng. Ta cứ tưởng rằng…” ủy khuất thở dài “Từ đầu đến cuối chàng không chịu đến gặp ta là vì không muốn quan tâm đến ta nữa …” Vừa rồi, ta còn tưởng rằng Kiều Vũ lụt nghề nên lâu như vậy còn chưa tìm được hắn!

Đào Thanh xoa xoa đầu ta, cười nói: “Ta vốn định quét sạch Vạn Kiếm sơn trang và Lôi gia bảo rồi mới đến rước nàng…” Nghe được chữ “rước” này mà tim ta rung lên một cái, cảm động không nói nên lời. “Nàng ở trong quân doanh này so ra an toàn hơn, yên ổn hơn là ở bên ta, hơn nữa hiện giờ cơ thể nàng không thích hợp chuyển động nhiều…”

Ta vừa nghe lời này, nhất thời mở to hai mắt, miệng không khép lại được, oa oa mấy tiếng, run giọng nói: “Chàng…biết… rồi? Sao chàng biết được!” Rõ ràng ta đâu có nói với ai a! Hiện giờ eo của ta cũng chỉ béo ra vài phân, tham ăn ngủ nhiều vốn là bản tính của ta, ta giữ bí mật kỹ như vậy, người này sao có thể hỏa nhãn kim tinh nhìn ra? Aizz… Ta quả thật là trốn không thoát lòng bàn tay của hắn hay sao?

Ta ngồi trên đùi hắn, nhìn hắn một tay chống cằm, cười hả hê đắc chí, tay còn lại của hắn choàng quanh eo ta, nhẹ nhàng vuốt ve.

”Nàng thấy Kiều Vũ không nói lời nào thì cho là hắn không biết gì hay sao?” Hắn chậm rãi lật tẩy “Hắn cũng được xem như là người rất chu đáo cẩn thận, thận trọng tinh tế, nguyệt sự của nàng trễ nhiều ngày như vậy, sao hắn lại không phát hiện ra cho được?”

Kiều Vũ a Kiều Vũ… Thì ra cái gì hắn cũng biết, ta giả đau bụng kinh khổ cực như vậy mà cũng không lừa được hắn! Sớm biết như thế không nên tiết kiệm thời gian công sức, giết mấy con gà bôi máu lên băng nguyệt sự là được rồi!

Ta gục đầu xuống nghiến răng nghiến lợi, lén lút giương mắt lên nhìn Đào Thanh – trong mắt hắn vẫn dạt dào ý cười.

Ta mở miệng khép miệng mấy lần, do dự hỏi: “Chàng không ngại sao…” Ta đã từng khổ sở suy nghĩ, rốt cuộc cha của hài tử này là ai a… Nghĩ trắng đêm đến mức mất ngủ, tóc rụng sạch…

Hai tay Đào Thanh vây quanh ta, ôm chặt ta vào lòng. “Ngại thì được cái gì?” Hắn khẽ cười một tiếng “Trong lòng ta thừa nhận đây là hài tử của chúng ta, như thế đã đủ rồi. Thật khó tưởng tượng, nàng tính tình lưu manh vô lại như thế này, không biết sẽ dạy hài tử thành thứ gì nữa, ta không ở bên nàng trông nom là không yên tâm được…” Hơi thở của ta như bị nghẹn lại, nắm chặt áo hắn, giọng nói và trái tim cùng run rẩy: “Nhị ca, chàng…”

Hắn nói tiếp: “Ta vốn muốn rước nàng đi, hoàng cung là nơi hắc ám, dơ bẩn, không thích hợp cho hài tử sinh trưởng. Nhưng nếu nàng đã quyết định tiếp nhận giang sơn này, gánh vác trách nhiệm của mình, gia đình đó sẽ là chín vạn dặm non sông, hiện tại còn có hài tử của chúng ta nữa – ta đã từng nhận lời nàng, ta sẽ bảo vệ, chăm sóc cho nàng và gia đình bình yên vui vẻ suốt đời suốt kiếp.”

Ta vùi đầu vào lòng hắn, trái tim nhẹ nhàng co giật – thương tâm cũng thế, cảm động cũng thế, trái tim này đều co giật đến run rẩy nhức nhối.

“Nhị ca a…” Lỗ mũi ta cay lên, đập đầu vào ngực hắn, cảm nhận được sự chấn động và ấm áp truyền đến từ tim hắn.”Ta không có gì để đền đáp, cả đời này lấy thân báo đáp, có được không?”

Hắn cười không thành tiếng, ôm sát lấy ta. “Không thể nói không với nàng. Ta xem thi thư nàng làm trước đây là đủ biết nàng trời sinh làm hôn quân rồi!”

Hả? Ồ…

Ta giật mình hiểu ra …

“Đãn sử long thành phi tương tại,

Tòng thử quân vương bất tảo triêu.”(Trích bài thơ ở chương 10)

Ta dâm, cười, chà sát hai tay ôm cổ hắn. “Trẫm quyết định phong chàng làm Trấn Trạch đại tướng quân!”

Cỡ Trấn Nam tướng quân, Trấn Bắc tướng quân gì gì đó sao lợi hại bằng Trấn Trạch tướng quân a! Trạch này của ta chính là Thiên hạ đệ nhất trạch! (Tạm dịch: trạch = nhà. Trấn trạch = giữ nhà)

Hắn cười cắn nhẹ lên môi ta “Nàng không muốn làm Hoàng đế, ta sẽ nuôi nhốt nàng. Còn nàng muốn làm Hoàng đế, ta cho nàng nuôi nhốt, thế nào?”

Nuôi nhốt…

Mặt ta nóng lên, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh dưới ba mươi hai tuổi cấm đọc, xoang mũi bắt đầu tỏa nhiệt…

Nhớ lại lúc trước, ta bị lời nói của sư phó kích thích đến mức tinh thần thất thường, rời khỏi phủ Thừa Tướng, lảo đảo đi trong mưa, là nam nhân này đã mang ta từ tảng đá dưới chân cầu trở về, tắm rửa sạch sẽ cho ta, nhét ta vào trong chăn, chuốc canh gừng cho ta.

Ta vì sư phó mà giận lây hắn, nhất quyết không chịu uống canh gừng, quên mất hắn là người bất chấp thủ đoạn, trực tiếp điểm huyệt đạo của ta, mớm từng hớp, từng hớp một canh gừng vào miệng ta, nói: “Hắn không muốn nàng, nhưng vẫn còn ta muốn nàng, nàng khổ sở gì chứ?”

Ta bị nghẹn, ho khan liên tục, nước mắt chảy ào ào.

Ta luôn tưởng rằng, hắn biết thân phận của ta là vì trên người ta có bớt hay dấu ấn gì đó của hoàng gia, ví dụ như hoa văn nằm sau ngọc tỷ biểu thị đó là đồ của hoàng gia…

Hắn nói là vì khinh công – khinh công độc bộ võ lâm của Thập Tam ưng đã giúp hắn tra ra manh mối nguồn gốc thân thế của ta. Cái gọi là “nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí” chính là như thế, Mặc Duy và sư phó từ miếng ngọc bội của ta mà tra ra thân thế của ta, còn Đào Thanh thì bắt tay từ xuất xứ võ công của ta, cũng cho ra kết quả giống nhau.

Lúc đó hắn điểm huyệt ta, khiến ta chỉ có thể nghe mà không thể nói.

“Ta muốn dùng nàng làm lợi thế chính trị, nâng đỡ nàng đăng cơ.”

Xì! Giống Lã Bất Vi đánh cược trên người Sở công tử sao?

“Nhưng thật sự là có đỡ nàng cũng không lên nổi bức tường.”

Xì! Chàng còn mắng ta là bùn loãng!

“Tính tình nàng quá hoang dã, nếu nàng một lòng muốn bỏ chạy, ta phải tốn rất nhiều tâm lực để khống chế nàng. Thay vì như thế, chi bằng đánh cược trên người Lục hoàng tử, thu được lợi như nhau, hơn nữa, còn có thể có được nàng!”

Xì! Ta không phải món hàng mặc sức cho các người đàm phán giao dịch!

“Đừng trừng ta kiểu không cam lòng như vậy. Nàng không thích bị trói buộc, ta sẽ không xích nàng lại. Nàng không muốn làm hoàng đế, ta cũng sẽ không ép nàng. Ta chưa từng nhân nhượng ai đến mức này! Lý Oánh Ngọc, nàng còn muốn thế nào nữa?”

A! Đối với người khác chàng đều đánh một trăm đại bản, còn đối với ta chỉ đánh có năm mươi đại bản, ta nên lấy đó làm cảm động rơi nước mắt hay sao!

“Ta thích vẻ tự do tự tại của nàng, giống như con Hải Đông thanh trên bầu trời thảo nguyên phương Bắc, mà ta, là chủ nhân duy nhất của nàng.”

Cút! Ta không phải chim, không phải người, không phải người chim!

Tất cả sự thầm oán đều trở nên vô hiệu, cái gã tuyên bố là không muốn trói buộc ta này đã dùng hành động thực tế khiến ta ba ngày không xuống giường được – cho nên mới nói, nam nhân quá nửa là khẩu thị tâm phi mà. (Tạm dịch: khẩu thị tâm phi = miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo.)

Có lẽ là lúc đó còn chưa đủ chín chắn, gặp chuyện gì khó khăn chỉ biết nghĩ: ta nên bỏ trốn thôi, bỏ trốn a, bỏ trốn… rốt cuộc cũng trốn đến đường cùng.

Nhị ca của ta a, hắn khi dễ ta, ép ta, chà đạp ta. Ta sợ hắn, trốn tránh hắn, lấy lòng hắn, không phải chưa từng oán hận trách móc hắn, nhưng cũng như hắn đã nói, ta còn muốn hắn phải làm sao nữa? Cũng không phải những chuyện tình nam nữ trong tiểu thuyết thoại bản thời xưa, yêu đến mức quên mình, không cần biết đến tất cả những chuyện khác. Hắn có trách nhiệm của hắn, với Bạch Hồng sơn trang, với gia nhân, mà hiện tại, hắn cũng đưa ta vào dưới cánh chim của hắn, nói: nàng là người không có quan hệ huyết thống thân thiết nhất của ta trên đời này, như vậy đã đủ chưa?

Ta nghĩ: chắc là đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.