Bi Kịch Người Sói

Chương 38: Nam cực




Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ Kiều Vũ nói: “Tối hôm qua nàng ngủ không ngon.”

Ta ngừng đũa, cười gượng hai tiếng: “Chắc là gặp ác mộng, vậy mà chàng cũng không chịu kêu ta dậy.”

Kiều Vũ im lặng nhìn ta nửa buổi, ta nghĩ chắc cái gì hắn cũng biết, chỉ là không có nói ra mà thôi.

Lúc này Lưu Triệt đến, oán giận trách móc: “Các người chẳng chịu chờ ta gì cả, chưa gì đã bắt đầu rồi.”

Ta tâm tình phức tạp liếc hắn một cái – tên này giống kẻ sắp chết ở chỗ nào chứ…

Trái tim suy kiệt là ý gì? Thời gian không còn nhiều, vậy là còn bao lâu…

Lúc không gặp hắn, ta nhịn không được lo lắng trong lòng, nhưng giờ thấy điệu bộ sinh long hoạt hổ của hắn, ta lại nhịn không được mà hoài nghi: có phải hắn đang gạt ta hay không…

Do dự một lát, ta nói: “A Triệt, ngươi tìm Yến Ly đến đây giùm ta đi, để hắn xem mạch cho ngươi.”

Lưu Triệt cười nói: “Oánh Ngọc a, nàng muốn gặp Yến Ly thì cứ nói thẳng, cần gì phải đem ta ra làm lý do.”

Ta mất hứng, hừ lạnh nói: “Đúng, ta muốn gặp Yến Ly, ngươi mau tìm hắn đến đây cho ta!”

Lưu Triệt vội vàng cười làm lành: “Được rồi, được rồi, nàng cho ta thêm chút thời gian đi, ngày mai khai chiến rồi, xế chiều hôm nay phải thu thập hành trang lên đường suốt đêm.”

Đúng a, ngày mai đã khai chiến rồi…

Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Lưu Triệt cau mày hỏi: “Ai ở bên ngoài vậy?!”

“Bệ hạ! Bệ hạ!”

Ta vừa nghe giọng này, đầu óc liền căng phồng lên, Từ quý phi a…

Người bên ngoài không ngăn cản nổi, một thiếu nữ mặc y phục hoa lệ chạy vào, quỳ trước mặt Lưu Triệt, cặp mắt hạnh sưng đỏ. “Bệ hạ, thỉnh bệ hạ cho phép thần thiếp được đi theo với!”

Lưu Triệt sầm mặt xuống. “Hồ đồ! Nàng chỉ là một nữ tử, sao có thể đi theo quân doanh!”

Đây không phải vấn đề nam tôn nữ ti, chủ yếu là vì hành quân đánh trận rất tốn sức, cũng không phải trong quân doanh không có nữ nhân, nhưng ta nghĩ Từ quý phi tất nhiên không muốn làm loại nữ nhân đó.

Chỉ là nàng ta không phục, ngón tay ngọc thon dài chỉ thẳng vào mặt ta. “Vậy tại sao nàng ta có thể đi?!”

Ta khó nhọc nuốt xuống một ngụm cơm – ta cũng không phải là loại nữ nhân đó nha!

Lưu Triệt hừ lạnh một tiếng: “Nàng là ai mà đòi so sánh với nàng ấy!”

A Triệt, ngươi không nên nói như thế, loại nữ nhân này, chẳng những ngươi không thể giảng đạo lý với nàng ta, mà còn không thể không giảng đạo lý với nàng…

Quả nhiên, Từ quý phi liền khóc ồ ồ lên.

“Phụ thân ta cũng là tướng quân, vì sao ta không thể nhập ngũ? Bệ hạ, thần thiếp thề chết đi theo ngài…”

Aizz, đem phụ thân ra ép Hoàng đế, đầu óc hài tử này thật vô dụng.

Sắc mặt Lưu Triệt càng khó coi hơn, khiển trách rồi sai hạ nhân áp tải nàng ta vào cung canh giữ.

Đợi thanh âm của nữ nhân kia biến mất hẳn, Lưu Triệt mới quay đầu lại nói với ta: “Khiến nàng phải chê cười rồi.”

Khóe miệng ta giật nhẹ “Không sao, kích thích tiêu thực, có lợi cho tiêu hóa mà thôi.”

Rốt cuộc Từ quý phi cũng không thể theo quân doanh, cho phép nàng ta theo tới Hành cung đã là nể mặt mũi của Từ Lập lắm rồi. Có lẽ Từ Lập cũng không muốn nữ nhi của mình chịu khổ – cô nương này xem ra được nuông chìu từ nhỏ, thật ra võ tướng thường cưng chiều nữ nhi hơn cả.

Lần này theo quân, ngoại trừ ta, Kiều Tứ và Lưu Triệt, còn có ba văn thần là sư phó, Mặc Duy, Hàn Hâm, không kể đến võ tướng.

Xưa nay khi nói về chiến tranh chỉ đề cập đến một trận đánh, hai trận đánh, nhưng khi thật sự chính bản thân mình tham gia, mới biết một trận đánh nhau là ba tháng, nửa năm, ba năm, thậm chí có khi hơn mười năm.

Lưu Triệt muốn trong vòng nửa năm có thể kết thúc cuộc chiến này, ta cũng chỉ có thể hi vọng như vậy.

Mục tiêu của trận mở màn này là quan ải đầu tiên của Võ Di – Quỳnh Hàm quan, theo trinh thám điều tra, quan ải này bí mật tập kết một vạn binh lực, theo chiến lược của Lưu Triệt là tiên hạ thủ vi cường, đánh phủ đầu để đối phương mất hết nhuệ khí. Dựa theo bản đồ phân bố binh lực của đối phương mà ta có được, phong Bạch Phiền làm chủ tướng, tấn công Quỳnh Hàm quan, ngoài ra Từ Lập phối hợp tác chiến, mục tiêu là tiêu diệt toàn bộ quân địch.

Lúc đó, ta và Lưu Triệt đang ngồi trong quân trướng đánh cờ, bên ngoài tiếng trống, tiếng la vang trời.

“Tài đánh cờ của nàng không có một chút tiến bộ nào cả.” Hắn nhăn nhó nhìn nước cờ không hề theo trình tự quy tắc nào của ta.

“Ừ.” Ta tùy tiện đáp lại một tiếng. Thật ra không phải là ta không đi theo trình tự sắp xếp, chẳng qua chỉ là không biết bố cục từ đầu là gì thôi.

“Báo – cánh quân bên tả đột kích bất ngờ thành công! Thủ binh Quỳnh Hàm quan tự loạn đội hình!”

“Báo – chủ công hỏa lực Quỳnh Hàm quan bỏ trốn, toàn bộ bị Từ tướng quân vây giết!”

“Báo – Quỳnh Hàm quan đã phá! Tất cả quân địch đều đầu hàng!”

Cũng chỉ mới nửa ngày trôi qua, con cờ của ta còn chưa lấp đầy bàn cờ, bên ngoài đã chết không biết là bao nhiêu binh sĩ.

“Trận hôm nay chỉ là vì bất ngờ đột kích mà thành công thôi.” Ta ném con cờ xuống, không còn tâm tình chơi cờ nữa “Khó khăn chân chính là ở trận tiếp theo, tiếp theo nữa.”

Trận chiến này đánh đến cuối cùng là để tiêu diệt sinh lực của Mân Việt quốc, hoặc có thể nói là đánh đến khi nào bọn họ thần phục đầu hàng mới thôi.

Nhưng rốt cuộc là vì cái gì khiến bọn họ không hề sợ hãi mà đi khiêu chiến Trần quốc? Tuy nói Trần quốc vài năm qua vì tranh giành thế lực trong triều mà tổn thương nguyên khí, nhưng tuyệt đối không phải là nước mà một nước nhỏ xíu như Mân Việt quốc có thể ngấp nghé.

Chỉ một con tằm ốm yếu mà cũng đòi ngốn sạch hết lá dâu cả vườn sao?

Ta xoa xoa ấn đường, hỏi Lưu Triệt: “Đã điều tra rõ kẻ đứng đằng sau giúp Mân Việt quốc là thế lực phương nào chưa?”

“Chưa.” Lưu Triệt cười cười.

Ta cau mày nói: “Ngươi làm Hoàng đế thật là thất bại mà.”

Rốt cuộc là chưa điều tra rõ, hay là hắn đang giấu ta? Nếu là chưa điều tra ra, vậy thế lực phương nào mà ẩn nấp kỹ như thế? Nếu là giấu ta, vậy thì vì nguyên nhân gì?

Phiền quá!

Lão tử không muốn làm Hoàng đế a! Lão tử chỉ muốn vô lo vô nghĩ ăn gà nướng a!

Thầm càm ràm một hồi, ta quay đầu lại nói với Kiều Vũ: “Kiều Vũ, chúng ta về lều của mình đi thôi, ta mệt quá.”

Lúc ra khỏi quân trướng đụng mặt sư phó và Mặc Duy, hai người bọn họ dừng lại hành lễ với ta, ta thấy sư phó hành lễ với ta thì càng thêm phiền lòng, tùy tiện phất phất tay bảo miễn, bỗng giật mình, híp mắt lại đánh giá hai người bọn họ một hồi.

“Có chuyện bẩm cáo bệ hạ sao?” Ta hỏi.

Mặc Duy cúi đầu nói: “Chúng thần đang chuẩn bị báo lại với bệ hạ về số người bị thương vong lần này.”

“Ừ… bẩm báo xong đến trướng gặp ta.”

Vào trướng đợi hai người bọn họ, ta hỏi Kiều Vũ: “Chàng có biết chính xác Đào Thanh, Đường Tư và Yến Ly đang ở đâu không?”

Kiều Vũ trả lời: “Lúc ta rời khỏi, môn chủ của Đường môn Đường Kính có đến Lý phủ một chuyến, sau đó Đào Thanh và Đường Tư lập tức rời phủ đi cùng hắn.”

Sao, còn có liên quan tới Đường Kính nữa? Đào gia và Đường gia vốn là quan hệ thông gia, nhưng Đường Kính đến Lý phủ để làm gì? Trong lòng ta cười nhạo một tiếng, chẳng lẽ tới kể khổ, đòi hưu thê?

“Còn Yến Ly đâu?”

“Không biết, nhưng xem vẻ mặt của Đào Thanh, nhất định hắn không gặp nguy hiểm đâu.”

Ngày đó bỏ đi, ta và Đào Thanh cãi nhau… Ta trách hắn coi thường tính mạng của Yến Ly, không biết trong lòng hắn còn giận ta hay không?

“Công chúa, Thẩm đại nhân cầu kiến.”

“Cho hắn vào đi.” Ta quay đầu nói với Kiều Vũ “Chàng mang giùm ta chút nước sôi.”

Nghe nói Võ Di này nổi tiếng là trà Đại Hồng Bào, trong lều tràn ngập hương trà thơm phức.

Ta mỉm cười khẽ vươn tay với người mới đến “Ngồi đi, không có người ngoài ở đây nên không cần giữ lễ. Biết chàng thích trà, hôm nay ta có một loại trà cực phẩm, vua trong các loại trà, đặc biệt mời chàng đến phẩm.”

Trong quân không có ghế dựa, đều là bàn thấp và đệm ngồi, hắn ngồi đối diện với ta, vẻ mặt hờ hững lãnh đạm.

Ta nhìn hắn, chắc mặt ta cũng lộ vẻ hờ hững – nhưng thật ra trong lòng đang phát điên lên được…

Đây là chiến tranh lạnh sao? Hắn không tỏ vẻ thân mật với ta, quân thần khác biệt. Ta tôn trọng nguyên tắc “Quân thần khác biệt” của hắn, rồi nhớ lại một câu hắn đã từng nói “Thần không dám”, sự bồn chồn trong lòng dần dần trở nên bình tĩnh…

Ta biết, chàng giận ta, đến cuối cùng chàng cũng sẽ dùng cách này để bỏ rơi ta. Chàng nói cho dù có lựa chọn thiên hạ chàng cũng sẽ ở lại bên ta, chàng biết rõ thứ ta muốn không phải như thế này, ta không chỉ muốn chàng ở bên cạnh ta, mà ta còn muốn trong lòng chàng có ta…

Thầm than thở trong lòng, rót chén trà cho hắn “Nếu lúc trước nói là còn chưa thể điều tra rõ thế lực ủng hộ đằng sau Mân Việt quốc, nhưng sau trận đánh ngày hôm nay, chắc cũng phải có chút manh mối rồi chứ.”

Hắn nhấp một ngụm trà, dùng thái độ giải quyết việc công trả lời ta.

“Binh khí mà binh lính Mân Việt quốc sử dụng đều là kim loại tinh luyện, kỹ thuật không giống như người bản xứ làm ra, có lẽ có liên quan đến Lương quốc.”

Mân Việt quốc không có nhiều khoáng sản nên kỹ thuật tinh luyện kim loại rất tầm thường, Trần quốc khá hơn Mân Việt quốc, nhưng kẻ thật sự mạnh nhất trong lĩnh vực này phải nói là Lương quốc.

“Ý chàng nói là Lương quốc trợ giúp Mân Việt quốc?”

“Cũng không hẳn vậy.” Hắn vô thức xoay xoay chén trà trong tay, sống chung với hắn nhiều năm như vậy, ta biết lúc hắn suy nghĩ chuyện gì đó sẽ có thói quen như thế. “Quốc quân của Lương quốc là người ham lợi, nếu không có một món lợi kếch sù, sẽ không đồng ý tương trợ Mân Việt quốc. Kết quả cuộc chiến giữa Mân Việt quốc và Trần quốc thắng bại khó lường, hắn chưa đến nổi đặt cược lớn như vậy. Có một khả năng, là chuyên gia đúc binh khí của Lương quốc tương trợ về mặt kỹ thuật, nhưng nguyên liệu tinh thép để đúc lại do Lương quốc trông giữ nghiêm mật, rất khó lấy được. Còn một khả năng khác nữa, chính là Mân Việt quốc mua binh khí từ Lương quốc, ngầm vận chuyển lậu thông qua biên giới của Trần quốc.”

Ta cảm thấy buồn cười. “Như thế hàng loạt vụ mua bán lậu, ngông nghênh khệnh khạng vận chuyển ngang qua khắp mọi miền của Trần quốc đến Mân Việt quốc, chẳng lẽ không một quan lại Trần quốc nào của ta phát hiện ra hay sao?”

Sư phó bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nụ cười nơi khóe môi có chút cay đắng, còn đắng hơn so với trà. “Tệ cũ khó trừ. Thứ nhất là quan phủ không có năng lực, thứ hai, cũng chính là vì quan phủ không có năng lực nên thế lực trong dân gian quá mức lớn mạnh, nhiều cường hào ác bá ở địa phương một tay che trời.”

Ta nghe mà nheo nheo mắt lại, lời nói này sao nghe quen quen – hình như sư phó đang nói đến nhóm người của Bạch Hồng sơn trang sao … Giang hồ ngang ngược, làm xằng làm bậy, không coi luật pháp ra gì…

“Chàng có manh mối gì không?” Ta vừa hỏi vừa nghĩ, không liên quan đến Đào Nhị đó chứ…

“Ta đã phái người điều tra, nhưng quá trình kiểm chứng này đối với tình thế hiện giờ không có lợi, nay chuyện quan trọng nhất vẫn là ứng chiến, chỉ là nếu cuộc chiến này có sự nhúng tay vào của thế lực giang hồ Trần quốc, chúng ta phải hai mặt thụ địch rất là nguy hiểm.” Sư phó đặt chén trà xuống, trong mắt khó nén vẻ lo lắng, cũng có một chút không hài lòng – dùng võ công hành hiệp vi phạm pháp lệnh, huống chi, có những người dùng võ công không phải để hành hiệp. Sư phó luôn có thành kiến đối với những người này, ta thì đối với người ngoài tương đối khách quan, chỉ là đối với người thân của mình, khó tránh khỏi có chút bao che khuyết điểm.

Đào Thanh a, Đường Tư a… chuyện này có liên quan đến các chàng hay không?

Sau khi sư phó rời đi, rốt cuộc ta cũng không cần miễn cưỡng duy trì phong thái của một “công chúa” nữa, lập tức vẫy gọi Kiều Vũ, lờ đờ uể oải dựa vào lòng hắn, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn.

“Có chuyện này ta muốn chàng giúp ta đi một chuyến.”

“Được, nàng nói đi.” Hắn cầm bàn tay không yên phận của ta, thấp giọng nói.

Thật ra, đại khái hắn cũng biết ta muốn hắn đi làm cái gì, nhưng hắn đáng yêu ở chỗ là tuy biết rõ nhưng không hề tỏ ra thông minh nói “Nàng muốn ta làm cái nọ, cái kia, đúng không…”

Ngoài mặt hắn chính là: nàng nói – ta làm – tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh…

Vốn trước mặt hắn, ta mới giống một nữ vương, nhưng kết quả thì ngược lại, ta làm nũng với hắn, còn đối với sư phó thì ra vẻ nữ vương. Mệt mỏi thật…

“Thám thính xem Đào Thanh và Đường Tư đang ở đâu, phải chăng bọn hắn biết gì đó về chuyện này hay không. Ta cảm thấy nhất định sư phó cũng nghĩ giống ta, tìm Đào Thanh trước một bước so với người của hắn, còn nữa… nếu như có thể, bảo hắn đến gặp ta…”

Kiều Vũ gật đầu, chuẩn bị đứng dậy. “Được, giờ ta đi.”

“Đợi một chút.” Ta kéo cổ hắn xuống, ngửa đầu dâng lên một nụ hôn thật sâu, nhìn đôi đồng tử sâu thẳm của hắn mà trong lòng ta rung động một trận, cuối cùng nói: “Phải cẩn thận giữ an toàn, về sớm chút!”

Sau khi hắn đi, tối đó ta ngủ một mình …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.