Bi Kịch Người Sói

Chương 25: Ấn độ dương




Ta hờ hững nâng mí mắt lên, Lưu Triệt xách theo bầu rượu đang đứng xa xa, nhìn ta mỉm cười.

Hễ khi nào ta không vui cũng đều gặp phải hắn, còn hễ đang vui mà gặp hắn thì tự nhiên mất vui. Kỳ lạ!

Vào lúc này ta không muốn gặp bất kỳ ai cả, nhưng hiển nhiên hắn đọc mà không hiểu lệnh đuổi khách trong ánh mắt ta.

“Tinh thần ngươi trông có vẻ rất suy sụp, ít khi thấy dáng vẻ ngươi như thế này.” Hắn ngồi xuống chỗ đối diện với ta như trước giờ vẫn thế, ta trầm mặc không nói, trong lòng thầm nghĩ, ta với ngươi quen thân lắm sao.

Hắn rót cho ta một chén rượu “Lúc ngươi như thế này, rượu Hoa Điêu là thích hợp nhất.”

Ta cầm lên chén rượu tạt sang bên cạnh “Sư phó từng nói, không nên uống trà rượu đã qua tay người khác.”

Sắc mặt hắn không hề thay đổi, dường như đã sớm đoán được, ta đổ hết chén rượu, hắn cũng không nổi giận, chỉ đơn giản tự uống tự lầm bầm “Chỉ có rượu Đỗ Khang mới có thể giải tỏa ưu phiền.”

“Rượu thấm vào lòng sẽ hóa thành lệ tương tư.” Ta nói tiếp “Sắc mê hoặc mắt người, rượu độc xuyên ruột…” Yến Ngũ nói tửu sắc hại thân thật là đúng lắm. Nửa câu sau vọt đến miệng nhưng cuối cùng cũng không thể thốt ra lời. “Ngươi đã là thầy xem tướng số, chắc cũng biết đoán mệnh, chi bằng tính giúp ta xem, số ta có bao nhiêu đoạn nhân duyên, bao nhiêu nam nhân.”

Lưu Triệt lo lắng nói: “Có người nói với ta không nên đoán số mệnh, vì càng đoán mệnh càng bạc.”

Ta cười nhạo nói: “Sợ là ngươi đoán không đúng thôi.”

“Người đó còn nói, của cải, nhân duyên, phúc thọ, vận mệnh cuộc đời đều nằm trong lòng bàn tay, mệnh không phải do mình đoán ra, mà phải tự mình nắm lấy.”

“Vậy người đó đã gạt ngươi rồi, nếu sớm biết đâu là đích đến, sẽ không cần phải đi nhiều đường vòng như thế.” Ta nói một cách khinh thường.

“Nhưng nếu chỉ chú tâm đi thẳng một đường về đích, không phải là đã bỏ qua cảnh đẹp trên đường hay sao?” Tiểu tử Lưu Triệt vân vê ly rượu trong tay, hơi rượu xông lên, gương mặt trắng nõn tỏa ra ánh hồng nhàn nhạt, vì mỉm cười mà khóe mắt ửng hồng xếch lên.

“Tên vương bát đản nào lý sự nhiều quá vậy?!” Ta nhíu mày cắt ngang.

“Ừ, là một tên vương bát đản.” Hắn cười một lát, đột nhiên nổi cơn ho sù sụ không ngớt.

“Tiểu tử à…” Ta nhìn không nổi nữa “Người xưa có nói, người đoán số mệnh của người khác vì tiết lộ thiên cơ sẽ bị trời phạt, ngươi có đi ra ngoài cũng phải cẩn thận kẻo bị sét đánh, uống rượu cũng phải cẩn thận kẻo bị sặc chết a!”

Hắn khó nhọc lắm mới ngừng ho lại được, nâng tay áo lên lau khóe mắt, cười nói: “Lão gia ngươi ăn nói độc địa không chừa lối thoát, tự bản thân ngươi cũng nên cẩn thận a!”

Ta trợn mắt nhìn hắn, muốn mắng mấy câu, nhưng rồi lại kiệt sức cho qua, rốt cuộc hỏi một câu: “Ngươi lấy rượu ở đâu vậy?”

“Phòng bếp.”

“Đi đi, mang hai bình tới đây cho ta!”

“Không phải ngươi nói là không nên uống rượu đã qua tay người khác hay sao?”

“Có cho bạc ngươi cũng không dám gian lận tại địa bàn của ta!”

Tiểu tử Lưu Triệt cười cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, lảo đảo đi vào phòng bếp, ôm đến hai vò rượu và hai chiếc chén nhỏ, trong cảnh trăng thanh gió mát, hai người buồn bã tự rót tự uống.

Tình cảm giữa ta và Yến Ngũ gặp rắc rối, lại không thể nói với bốn người còn lại, nếu đi tìm Mặc Duy thì lại sợ quấy rầy chuyện tốt của hắn, chỉ còn cái tên sực nức hương hoa Dạ Lai hương này chia sẻ nỗi sầu đoạn trường cùng ta…

“Ôi chao, ngươi nói xem, phải làm thế nào mới có thể giữ một người lại được a?” Ta ợ lên một cái nồng nặc hơi rượu, hỏi.

“Vậy thì phải xem trong lòng người đó có ngươi hay không.” Lưu Triệt và ta lưng tựa lưng, chỉ nghe giọng hắn, nhưng cũng có thể nhận ra hắn đã say ngà ngà sáu bảy phần rồi. “Nếu trong lòng người đó có ngươi, muốn giữ lại rất dễ, nếu không có, cho dù ngươi có chết trước mặt người đó, người ta nhìn cũng không thèm nhìn ngươi đến một cái.”

“Xì…” Ta lắc lắc đầu, cười nhạo nói “Cần gì phải khổ sở như vậy, nếu trong lòng hắn không có ta, cần gì ta phải giữ hắn lại. Nếu trong lòng hắn có ta, vì sao lại còn muốn bỏ đi?”

“Vì yêu mà sinh ra hận, si, hờn, lo, buồn… thích nhau rất dễ, nhưng yêu nhau rất khó, yêu nhau rất dễ, nhưng gần nhau rất khó… Một chữ tình vốn không thể nói rõ…”

“Hỏi thế gian tình là vật gì a!” Ta yếu ớt thở dài “làm người ta uống rượu đến mức ói…”

“Hắc hắc…” Lưu Triệt thấp giọng cười phụ họa, thanh âm của hắn mang theo cảm giác say, có chút lạnh lẽo. “Người đó nói, kẻ có tiền sẽ trở thành quyến thuộc, người có tình sẽ cả đời thống khổ, một chữ tình, không biết còn hơn.”

“Cái đó không thể theo ý ngươi!” Ta lung la lung lay đứng dậy, nhìn chân trời hiện lên màu trắng bạc, thầm nghĩ, trời đã sáng rồi, cũng nên ngủ thôi, nhưng mà nên đến chỗ nào ngủ đây…

Thôi, về Lý Viên đi.

Hứng gió cả đêm, uống rượu cả đêm, huyệt Thái Dương giật bình bịch, dây thần kinh sau gáy run lên, ta trong trạng thái trời đất quay cuồng bò về Lý Viên, trong lòng tự trấn an: Kiều Tứ tưởng ta đến Đường viên, Đường Tam lại tưởng ta đến Kiều viên, Đào Nhị tất nhiên bận rộn đến mức chẳng thèm quan tâm đến ta, sư phó nghĩ gì ta làm sao đoán được…

Ta vừa lăn vừa bò lật giường lên, chăn thật lạnh, ta khẽ run rẩy, cũng không thay ra y phục, đạp giày ra chui vào trong chăn, sống mơ màng như người say rượu cũng không sung sướng gì như trong tưởng tượng, nhắm mắt lại, đầu óc hiện ra những hình ảnh lờ mờ, nhanh quá nắm bắt không được, cũng không biết đó là giấc mơ hay là hồi ức.

Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu đến giường, lỗ tai ta hơi đau một chút, lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt dậy.

Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong hai mắt của Đường Tam, nhéo một cái trên lỗ tai ta. “Lão gia, tối hôm qua nàng đi đâu uống rượu cả đêm vậy hả?!”

Đầu ta lung lay – thật muốn ói…

Đường Tam thấy điệu bộ nửa sống nửa chết của ta, lửa giận xẹp bớt, mu bàn tay tìm tòi trên trán ta, lửa giận lại dâng cao: “Còn phát sốt lên nữa!”

Ta ngây ngô cười hăng hắc…”Tối hôm qua tâm tình dễ chịu nên có uống chút rượu, hứng chút gió.” Ta thành thật khai báo, dù gì hắn cũng biết thôi.

“Nàng!” Hắn tức giận quá mức, oán hận cấu véo một trận ở eo ta, đắp mền cho ta kín bưng. “Nàng ngoan ngoãn nằm ở đây cho ta, ta đi kêu Yến Ngũ tới xem!”

Tim ta đập mạnh, còn chưa kịp nghĩ kỹ đã vội vàng giữ chặt cổ tay hắn lại: “Đừng đi!”

Đường Tam xoay đầu lại nhìn ta, nhíu mày nghi ngờ.

Ta nói vài câu lấy lệ: “Ta nghỉ ngơi một chút là được rồi, không muốn uống thuốc…”

Đường Tam bất đắc dĩ thở dài “Sao lại trẻ con như thế, ai có bệnh lại không phải uống thuốc chứ.”

Không dám uống a… Yến Ly là một liều thuốc đắng thấm sâu đến tận tim…

“Chàng đừng đi, ở lại với ta đi.” Ta kéo cổ tay hắn, nói một cách vô cùng đáng thương.

Làm như thế hắn sẽ lập tức mất khả năng chống cự, đấu tranh giãy dụa một hồi, nói: “Ta đi sai người nấu chút cháo nóng cho nàng, nàng nằm xuống trước đã.”

Bụng hơi đói, rốt cuộc ta nghe lời mà buông tay.

Hắn đi một hồi, lúc trở lại trên tay cầm theo chậu nước, vắt khô khăn nóng lau mặt giúp ta, còn ghét bỏ nói: “Toàn thân nồng nặc mùi rượu, thật là quá ghê tởm!”

Ta nhắm mắt lại đón nhận sự chăm sóc vụng về, không mấy dịu dàng của hắn, lờ đờ uể oải ừ một tiếng.

Lúc này bên ngoài có hạ nhân bẩm báo: “Ngũ công tử không có ở Yến viên.”

Ta cả kinh, mở mắt ra, hỏi “Hắn đi rồi sao?”

Đường Tam nhìn ta một cách khó hiểu, hỏi lại hạ nhân: “Đi đâu, chừng nào trở về?”

“Ngũ công tử không có nói rõ.”

Đường Tam nhíu nhíu mày, lẩm bẩm “Làm cái quỷ gì đây”. “Thôi, ngươi vào thành mời đại phu giỏi nhất đến đây.”

“Vâng.”

Ta đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, bắt lấy cổ tay của Đường Tam “Yến Ngũ đi rồi à? Tại sao không báo cho ta một tiếng?”

Đường Tam nhíu mày nói: “Cũng đâu phải chuyện gì lớn, chẳng lẽ ra khỏi cửa cũng phải bẩm báo với nàng?”

Có lẽ là sốt cao đến mức hồ đồ, thật lâu sau ta mới kịp hiểu ra, Yến Ngũ chỉ là đi ra ngoài, sẽ còn trở về …

“Ha ha, không có gì…” Ta nhẹ nhàng thở ra, nằm xuống.

Ta thay ra một bộ y phục khô ráo, làm tổ trong chăn giả chết, chuyện ta phát sốt rất nhanh truyền ra ngoài, sư phó và Kiều Tứ đều đến thăm ta, Kiều Tứ vẫn như cũ, dùng sự trầm mặc của hắn tỏ vẻ quan tâm an ủi ta, sư phó nói chuyện với ta một hồi, thừa dịp không có ai ở đây, ta giữ chặt lấy hắn hỏi.

“Sư phó, nếu như có một ngày chàng nhất định phải lựa chọn giữa thiên hạ và ta, chàng sẽ chọn ta hay bỏ ta?”

Sư phó khẽ giật mình, nhìn ta thật lâu, giơ tay thăm dò trán ta – “Sư phó, đừng sờ, ta quả thật phát sốt, nhưng mà ta hỏi chàng nghiêm túc đó!”

“Ngọc nhi muốn nghe lời nói thật sao?” Một hồi lâu sau, sư phó chậm rãi nói.

Ta thở dài, rụt đầu vào ổ chăn. “Thôi, không nghe vẫn tốt hơn.”

Tay sư phó cách lớp chăn khẽ vuốt lưng ta. “Ngọc nhi, lúc nào có thể không lừa gạt nàng, ta sẽ không nói dối.”

“Nếu có một ngày như thế, nhất định phải lựa chọn, ta sẽ lựa chọn thiên hạ.” Haizz, quả nhiên…

“Nhưng chỉ cần nàng vẫn nắm lấy tay ta, ta sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh nàng.”

“Thiên hạ vạn dân, không phải là không có ta không được, đã không thể cứu tế muôn dân, ít ra ta cũng có thể làm cho một người hạnh phúc.” Sư phó nhẹ nhàng kéo tấm chăn ra, bàn tay ấm áp xoa xoa gương mặt ta “Ngọc nhi, nàng còn lo lắng gì nữa chứ?”

Lo chứ… Lo rằng sự kiên định và nguyên tắc trong lòng các người nặng hơn nhiều so với Lý Oánh Ngọc ta, cuối cùng sẽ bỏ tay Ngọc nhi ra mà chọn lấy tay gấu … Đợi đến lúc ta già đi, chỉ còn có thể đắc ý khoe khoang với người xung quanh: lão nương ta hồi xưa có đến năm vị thị lang phong hoa tuyệt đại nha!

Sau đó thì sao?

Sau đó ai nấy bỏ chạy hết …

Cùng một câu hỏi đó nhưng ta không có hỏi Kiều Tứ, ta biết bất kỳ lúc nào hắn cũng nhất định sẽ chọn ta, Yến Ngũ nói đúng, tình cảm của Kiều Tứ sâu nặng đến mức khiến ta rất chịu áp lực, không thể chống đỡ…

Lúc Đường Tam trở lại, tay bưng theo một chén cháo hoa, xét thấy hắn không phải loại quen hầu hạ người khác, ta vẫn nên tự mình ra tay cho cơm no áo ấm.

“Tam nhi, ta hỏi chàng một chuyện.” Ta đắn đo một lát, nói “Nếu như ta và ca ca của chàng cùng rơi xuống nước một lúc, chàng sẽ cứu ai trước?”

“Hả?” Hắn hơi giật mình “Không phải nàng biết bơi hay sao?”

“Ví dụ ta không biết bơi thì sao?”

“Đại ca ta biết a.”

“Ví dụ đại ca chàng cũng không biết…” Ta sắp chịu không nổi với hắn rồi.

Đường Tam cũng phiền chán. “Nàng đã bệnh như vậy mà còn bày đặt hao sức nghĩ ra mấy chuyện vớ vẩn này nữa, thật là!”

“Chàng trả lời ta một chút đi…” Ta giả bộ ra vẻ đáng thương “Nếu như cả hai người bọn ta đều không biết bơi, cùng lúc rơi xuống nước, sắp chết chìm, chàng sẽ cứu ai trước?”

Đường Tam không chút suy nghĩ, đáp: “Ai gần nhất thì cứu người đó!”

Ta sửng sốt.

“Đều sắp chết hết thì làm gì còn thời gian để nghĩ nhiều xem cứu ai trước, có thể cứu được nào hay người đó, người giang hồ lúc so chiêu đều như thế, sống chết ngay trước mắt, làm gì còn thì giờ mà nghĩ cái nào trước cái nào sau! Nữ nhân các người thật là phiền phức.” Đường Tam nhíu nhíu mày.

Cứu người nào gần nhất sao…

Đường Tam hắn tự thay đổi bản chất của vấn đề, mà đổi kiểu hắn cũng thật hay a! Yến Ngũ nói thật không sai, ta thích hắn thẳng tính, nhưng cuối cùng vẫn có thể khiến ta sáng tỏ, thông suốt.

“Còn nữa.” Đường Tam nhíu mày chọc chọc lên mặt ta “Nàng đừng có đợi người khác cứu a, tuy là ta sẽ không đối với nàng kiểu thấy chết không cứu, nhưng ta nhớ rằng trước kia nàng rất tự phụ, trong Cửu Lôi trận nàng còn tát ta một cái! Nếu không muốn chết đuối, hoặc là cách xa nơi nào có nước ra, hoặc là tìm cách học bơi, đợi người khác cứu mình không bằng tự mình cứu mình!”

“Đường Tam…” Ta chớp chớp mắt nhìn hắn “Lần đầu tiên ta phát hiện, thì ra chàng cũng là nam tử hán đích thực…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.