Bi Kịch Người Sói

Chương 20: Eo biển Tô-rex




Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Khó niệm kinh by khanhdoan Đối với việc ta muốn dời về lại Thẩm viên, chẳng thấy ai phản đối cả, lúc trước còn nói là để ta ở một mình không an toàn, không có Kiều Tứ ở bên cạnh bảo hộ không được, chẳng lẽ hiện giờ có sói con vào cửa lại an toàn hay sao?

Ban ngày ta ra sức vận động một hồi, tối đến lại bị cưỡng ép ngâm dược, nghe nói Yến Ngũ quyết định luyện ta thành thân thể nữ lực sĩ Kim cương bất hoại có da thịt cứng rắn như tường đồng vách sắt, đao thương bất nhập, ta nghĩ… cũng không quan trọng lắm, không phải bọn hắn đều thích ta mềm mại co giãn dễ nắn bóp trong lòng bàn tay hay sao?

Ta ngâm dược rất lâu, sư phó đã sớm tắm gội xong, mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu trắng đang dựa trên đệm giường lật lật xem sách gì đó, nhưng ta thấy mắt hắn lơ đãng dừng tại một điểm, chắc có lẽ là có tâm sự trong lòng, không thể nào tập trung.

Ta đến làm tổ trong lòng sư phó, nhét chiếc khăn lông khô vào tay hắn, hắn tiếp lấy một cách tự nhiên, giúp ta lau khô tóc, động tác mềm nhẹ vừa phải khiến ta thư thái thở ra một hơi. Khác với sự kích thích khuấy động khi ở bên Đường Tam, ở bên sư phó lúc nào cũng như được ngâm mình trong nước ấm, đây mới gọi là thư giãn thả lỏng a…

Lau một hồi, nghĩ chừng cũng đã khô, ta nghiêm túc mở miệng “Sư phó à, ta có chút chuyện muốn nói với chàng…”

Sư phó ừ một tiếng, cất khăn lông đi, chậm rãi lùa ngón tay vào vuốt mái tóc của ta, ta khoan khoái híp mắt lại, dứt khoát cuộn tròn thân mình trong lòng hắn, ngửi khí tức thanh nhã ấm áp trên người hắn mà suýt ngủ quên. Không được! Đừng quên chính sự chứ!

“Có chuyện gì nói đi.” Sư phó mỉm cười, nhéo nhẹ vành tai ta.

Đinh ——

Sư phó, chàng lại trêu chọc ta sao?!

Thu hồi tâm tư có chút không đứng đắn, nghiêm túc mở miệng nói: “Gần đây ta hay nằm thấy ác mộng.” Ta híp mắt lại nói “Nhưng sau khi tỉnh lại thì không nhớ nổi.”

Động tác của sư phó khẽ khựng lại, cũng chỉ một chút mà thôi. “Nhớ không nổi thì làm sao biết đó là ác mộng?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Chỉ cảm thấy đó là ác mộng, hơn nữa sau khi tỉnh lại luôn luôn hoảng sợ.” Ta vùi mặt vào lòng hắn. “Sư phó, lòng ta thật trống rỗng.”

Sư phó khẽ hôn lên khóe môi ta, ánh mắt thoáng qua sự thương tiếc. “Đừng nghĩ ngợi lung tung, có thể là vì chỗ ngủ không yên? Hay bảo Yến Ngũ kê một toa thuốc an thần cho nàng đi.”

Ta lắc lắc đầu, thất vọng sụp vai xuống. “Sư phó, không phải vậy, thật ra ta cũng thường tự nhủ là có những chuyện không nhớ ra thì thôi, không có gì quan trọng hơn hiện tại, chỉ là…” Ta rũ mi mắt xuống, có chút ảm đạm “Quá khứ và hiện tại, không thể cứ đơn giản gộp lại thành một, không kết thúc quá khứ một cách sạch sẽ, sẽ không có tương lai.”

“Ngọc nhi, đừng nhớ lại chuyện quá khứ nữa.” Ngón tay sư phó nhẹ nhàng day huyệt Thái Dương của ta, chậm rãi vân vê ấn ấn. Độ ấm của đầu ngón tay thật vừa phải nhẹ nhàng, ta nhắm mắt lại tựa vào ngực hắn, hừ nhẹ một tiếng: “Ta vốn cũng không muốn nhớ lại…” Đôi tay vòng quanh eo hắn, nũng nịu nói: “Hiện tại có các chàng bên cạnh ta đã quá đủ rồi. Chẳng qua…” Ta mở to mắt, “Giờ có vài người bỗng dưng xuất hiện gây nguy hiểm cho các chàng, ta không thể không để ý đến. Sư phó, Lưu Triệt kia nói gì với chàng thế?”

Động tác của sư phó khựng lại, trong nháy mắt bầu không khí xung quanh chợt yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe được tiếng tim đập và tiếng hô hấp của nhau.

“Ngọc nhi.” Sư phó cúi đầu nhìn ta, ôn nhu hỏi “Nàng lo hắn sẽ làm tổn hại đến Lý phủ?”

Ta gật gật đầu, lùi lại một chút nhìn thẳng vào mắt hắn. “Có phải hắn nắm nhược điểm gì đó trong tay để uy hiếp chàng hay không? Đào Nhị và Yến Ngũ phải ra ngoài, chuyện này có liên quan đến hắn hay không? Rốt cuộc hắn là ai?”

Sư phó vẫn chỉ mỉm cười “Không có, hắn không có uy hiếp ta.”

Ta hít một hơi thật sâu “Như thế lại càng rõ hơn rồi, nếu hắn không uy hiếp chàng, nhất định là đã nắm đúng nhược điểm của chàng, khiến chàng không thể cự tuyệt hắn. Sư phó a…” Ta thở dài một cách bất đắc dĩ, quỳ trong lòng hắn, ôm cổ hắn, chậm rãi nói: “Ngọc nhi và chàng sống nương tựa lẫn nhau mười năm nay, tâm tư chí hướng của chàng ra sao, ta hiểu rõ hơn ai hết. Nếu không phải hắn đem ta ra để uy hiếp chàng, thì chính là đem chuyện quốc gia thiên hạ ra ép buộc chàng khuất phục, chỗ này của chàng…” lòng bàn tay ta đặt sát lên ngực hắn, nơi trái tim đang đập đều đều mạnh mẽ. “…cũng không phải chỉ có một mình ta.”

Hắn cầm lấy tay ta đưa lên môi hôn, trong mắt ẩn chứa ý cười: “Tim một người chỉ nhỏ bằng nắm tay thôi, nàng nói đi, sao có thể cất chứa cả một thiên hạ rộng lớn như vậy được? Ta đã chọn nàng, nàng còn có gì không yên tâm nữa?”

Nghe hắn nói thế, lòng ta chua xót tê dại vô cùng, giống như bị ong mật châm phải. “Hồi xưa ta thường nghĩ, một ngày nào đó chàng sẽ vì thiên hạ này mà bỏ rơi ta.” Ta rầu rĩ nói “Ta biết chí hướng của chàng là trở thành một vị tể tướng lưu danh thiên cổ, phụ tá minh quân kiến lập một thời đại thái bình thịnh vượng. So với thiên hạ này, ta thật sự quá nhỏ bé.”

“Không nhỏ bé chút nào.” Sư phó ôm chặt ta hơn “Ngọc nhi là tất cả, là nỗi an ủi và nơi gửi gắm của ta. Chỉ cần nàng còn cần đến ta, ta vẫn sẽ luôn ở lại bên cạnh nàng.”

Đúng vậy, hắn đã nói như thế.

…Ngọc nhi cần ta, mà thiên hạ lê dân không có ta cũng chẳng sao.

Hắn nói như thế khiến ta mơ hồ có cảm giác như hắn miễn cưỡng ở lại làm bạn bên ta chỉ vì chiều theo tình cảm của ta mà thôi, ta cần hắn, nhưng hắn lại không cần ta.

Có lẽ nữ nhân hay đa tâm mà nghi ngờ lung tung, cho dù có nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của hắn.

Đông Ly a, sư phó a, chàng giỏi nhất là lừa người, cũng lừa cả chính bản thân mình…

“Lúc đó…” Khóe mắt ta có chút cay “…nếu không phải vì tính mạng ta đang gặp nguy hiểm, có phải chàng sẽ bỏ ta mà đi?”

Năm ấy khi gặp lại nhau ở đế đô, mặc dù hắn đã che giấu tình cảm của mình rất hoàn hảo, nhưng khi biết có sự hiện hữu của Đào Thanh, Đường Tư, trong khoảnh khắc đó, sự chấn kinh và bi thương trong đáy mắt hắn vẫn khắc ghi sâu đậm trong lòng ta. Một nơi nào đó trong bộ nhớ của ta hoạt động hơn hẳn người bình thường, nhớ kỹ tất cả những nỗi vui mừng lẫn đau khổ của người mình yêu thương.

Sư phó là người hơi có chứng khiết phích, cũng như Yến Ngũ, những người như thế, dù chỉ là xài chung cốc chén với người khác cũng đã không muốn, huống chi là người yêu, bạn đời. Ta sớm nên biết, trong nháy mắt đó, hắn đã quyết định rời đi, nếu như không phải vì ta lúc gần chết vẫn gọi tên hắn, có lẽ giờ này phút này, Lý phủ ở Lạc thành này đã không có một Thẩm Đông Ly.

Không biết lời nói của ta có làm đau lòng hắn hay không, nhưng hắn trông vẫn bình thản như cũ, đầu ngón tay vô thức vuốt ve vùng da sau tai ta “Cũng là thời điểm đó, ta mới biết cái gì quan trọng nhất đối với ta. Không gì tệ hơn cái chết, chỉ cần nàng còn sống, bất kể nàng muốn làm gì, ta cũng sẽ theo ý nàng.” Hắn cười nhìn ta, không biết vì sao lại khiến ta muốn khóc. “Ta vì nguyên nhân gì mà ở lại không quan trọng, quan trọng là ta đã ở lại. Nàng biết ta rồi đó, không để ý đến quá trình, chỉ chú trọng đến kết quả.”

Cũng như phong cách làm quan của hắn, hắn chỉ cần quốc thái dân an, không để ý đôi tay mình đã nhiễm bao nhiêu máu tươi và dơ bẩn, trong chốn quan trường giảo quyệt này, một Thẩm Đông Ly trông công minh liêm khiết thanh bạch đơn thuần như sơn tuyền, như thanh phong, không ai biết cũng là một người đầy thủ đoạn hô mưa gọi gió, hắn khiết phích như thế, dường như là vì đã tận tâm tận lực muốn tránh sự vẩn đục dơ bẩn của chính trị.

Nhưng tình cảm đâu có giống như thế?

Rốt cuộc ta nói không lại hắn …

Đây chính là khúc mắc giữa hai người bọn ta, cho đến giờ vẫn chưa thể tháo gỡ.

Chỉ hai người bên nhau, hay là cùng chia sẻ bạn đời với những người khác. Quy ẩn điền viên, hay là cứu tế muôn dân?

Trong lòng ta luôn luôn sợ hãi rằng một ngày nào đó hắn sẽ bỏ rơi ta, mà ta lại không có lý do gì để giữ hắn lại.

“Lưu Triệt tìm chàng, nhất định có liên quan đến quốc kế dân sinh.” Ta ép mình phải tỉnh táo lại, cố sức ôn hòa hỏi hắn “Có phải là có liên quan đến Mân Việt quốc hay không?”

Hắn thẳng thắn gật đầu “Không sai.”

“Phương tiểu hầu gia đến đây cũng vì chuyện này?”

“Có thể xem như vậy.”

“Vậy còn Đào Nhị và Yến Ngũ?”

“Đó là chuyện giang hồ của bọn họ, ta không rõ.” Sư phó hờ hững đáp.

Thật ra người trong quan trường không quan tâm đến người giang hồ, dùng võ công hành hiệp trượng nghĩa là vi phạm lệnh cấm, lúc ta còn nhỏ đã nghe sư phó nói, những người giang hồ động một chút là dùng binh khí đánh nhau hỗn loạn, người giang hồ hoàn toàn không coi pháp lệnh của triều đình và mạng sống của con người ra gì.

Vì thế sư phó đối với Đào Nhị, Đường Tam và Yến Ngũ, tuy không nói ra thành lời, nhưng cũng không quan tâm đến mấy. Kiều Tứ tính ra cũng là một nửa người làm quan, thế nên sư phó mới đối đãi với hắn bằng cặp mắt khác.

Mặt khác, bọn Đường Tam là người giang hồ, cũng gai mắt phản cảm y như thế đối với quan phủ. Chẳng qua sư phó tài đức hơn người nên bọn họ đối với hắn rất kính nhi viễn chi.

Theo tình hình trước mắt, chắc chỉ có thể đợi Đào Nhị trở về mới hỏi được rõ hơn mà thôi.

“Ngọc nhi.” Ta đang cúi đầu trầm tư, đột nhiên nghe sư phó nhẹ giọng gọi tên mình, khẽ ngửa đầu lên đối diện với cặp mắt trong suốt của hắn. “Vì nguyên nhân gì mà làm cho nàng rốt cuộc muốn đối mặt với hiện thực, không sống mơ mơ màng màng nữa?”

“Chuyện này a…” Ta nhìn vào đôi mắt hắn gần trong gang tấc, đồng tử đen lóe sáng dưới ánh nến chợt trở nên trầm lắng mênh mông như đại dương mà chỉ một lần không cẩn thận rơi vào trong đó sẽ không thể dứt ra được, tim ta đột nhiên rung động “vì… Liên nhi nói, lão gia ta không thể cứ sa đọa tiêu cực như thế mãi, muốn làm một lão gia tốt phải bảo vệ các chàng…” Giọng ta yếu đi dần, bảo vệ bọn họ, dựa vào sức ta, có thể sao?

Sư phó mỉm cười, khóe môi cong lên thật tao nhã, ta nhìn mà chảy nước miếng, phải nuốt xuống thật mạnh…

“Thật là một hài tử ngốc.” Hắn thở dài xoa xoa mái tóc của ta, hôn phớt lên trán ta “Đã muộn rồi, nghỉ ngơi thôi!” lại dặn tiếp “như thế cũng tốt, sau này có chuyện gì phải nói với sư phó, không được giấu trong lòng.”

Ta trừng to cặp mắt nhìn hắn, liên tục gật đầu. Hắn bước xuống giường, đột nhiên cúi xuống ôm lấy ta, ta bất ngờ không chuẩn bị trước, tim đập lỡ một nhịp, vội vàng bám lấy cổ hắn.

Ai nói thư sinh tay trói gà không chặt! Ít ra sư phó của ta có thể ôm lấy con gà béo ú ù là ta!

Ta mở to đôi mắt long lanh ướt át đầy khát vọng cầu hoan nhìn hắn, hắn chỉ cười mà không nói, mãi cho đến khi ta bị nhét vào trong giường mới biết là mình bị từ chối …

“Sư phó…” Ta lại lăn sang, ngón tay bò lên ngực hắn, bị hắn kịp thời bắt được. “Thân thể nàng không nên mệt nhọc quá độ, đêm qua đã làm rồi, ban ngày lại chạy tới chạy lui khá lâu, giờ nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Ta bị lời nói của hắn làm nghẹn một hồi, câu “sẽ không mệt nhọc quá độ…” không có cách nào nói nên lời.

Nói ra nghe như thể ta đang trêu chọc dụ dỗ sư phó mà không thành công vậy. Nhưng sư phó cũng không phải loại người như Đào Nhị mà cho rằng ta đang khích tướng, nếu khích tướng hữu dụng, ta cũng muốn thử một lần…

Aizz… Chẳng lẽ sư phó chê ta đã bị người khác dùng qua, không muốn dùng chung với người khác…

Ý nghĩ này vừa ập đến, ta lẳng lặng rút tay về, xoay người quay mặt vào tường, cố gắng kềm chế sự kích động muốn đập đầu vào tường, xoắn tóc…

“Aizz…”

Vô ý thở dài một tiếng …

Không đúng, hình như đây không phải là tiếng của ta?

“Ngọc nhi, nàng lại nghĩ ngợi lung tung nữa rồi.” Sư phó ôm lấy vai ta, xoay ta lại đối diện với hắn. Ánh nến mờ mờ ảo ảo, lại cách một tấm rèm dày (tấm rèm chết tiệt!), ta nhìn không rõ lắm nét mặt của hắn, chắc hắn cũng thế.

“Chàng ghét bỏ ta…” Ta ai oán nói.

“Ta chỉ là lo lắng cho nàng.” Hắn sửa lại.

“Đừng có gạt mình gạt người.” Ta cố nén nỗi chua xót trong lòng cùng nước mắt “Chàng vẫn luôn miễn cưỡng qua quýt cho có lệ đối với ta…”

Ta xoắn xuýt, có lẽ sư phó cũng xoắn xuýt, hắn trầm mặc rất lâu mới thở dài. “Nha đầu ngốc, phải làm gì với nàng bây giờ…” Nói xong cúi xuống hôn nhẹ lên mắt ta.

Lần này ta bất động, vẫn như cũ không nhúc nhích một chút nào, bày ra dáng vẻ kiên quyết “trinh tháo tiết liệt mặc người hái!”.

Sư phó bật cười, tay hắn trượt xuống vai ta, dừng bên chiếc thắt lưng tơ tằm bên eo ta, ám muội cọ sát vài lần. “Thân thể nàng chịu nổi không?”

Vào lúc như thế này, để trinh tháo tiết liệt đi gặp quỷ đi!

Ta dùng sức gật lấy gật để!

“Đây có là gì chứ, sống là phải vận động, nhất là vận động trên giường!” Ta ho khan một tiếng, giọng lạc hẳn đi.

Thế là ta đã rõ, đối với người nào nên sử dụng kế gì, đối với sư phó thì phải dùng khổ nhục kế, khổ tình kế, lấy lui làm tiến!

Thắt lưng nơi eo bị rút đi, chiếc áo ngủ rộng thùng thình liền rơi xuống, may là tối nay ngâm dược mùi không nồng lắm, chỉ thoang thoảng nhàn nhạt thôi.

Ta khổ cực nén nhịn lại xúc động muốn vồ lấy sư phó, nhịn đến mức toàn thân căng thẳng, hai bàn tay nắm chặt khăn trải giường, còn khẩn trương hơn lần đầu tiên…

Đầu lưỡi sư phó đảo qua vết thương trên ngực ta, giương mắt nhìn ta, giọng khàn khàn, cười nói: “Nàng khẩn trương gì chứ?”

Ta thở một hơi thật sâu nói: “Sư phó, nếu chàng không mau mau lên một chút, Ngọc nhi sẽ lập tức biến thành sói xám đó!”

Hắn khởi động một cách chậm rãi khoan thai, lại không biết là ta đã muốn hắn rất lâu rồi…

Nghe xong câu này của ta, hắn vẫn không gấp, hắn thật là người rất kiên nhẫn a, đã nhịn được mười năm nay, giờ phút này cũng không gấp làm gì, đôi tay hắn ngao du trên thân thể ta, nhất thời ta cong gối lên, tách hai chân ra, dẫn dắt hắn đến lối vào, nhưng hắn lại chỉ dùng môi răng đùa nghịch lỗ tai ta.

Từ nhỏ ta đã ngồi trong lòng hắn luyện chữ, hắn thích dùng bút lông trêu chọc lỗ tai ta, vì thế lỗ tai ta mẫn cảm như thế nào, hắn biết rất rõ, lẽ nào lúc đó hắn đã có ý muốn ăn quả đào còn tươi non xanh mướt nõn nà mềm mại là ta… Khục khục, không biết là ta quá tà ác hay là sư phó chàng quá tà ác a… Nghĩ đến đây ta lại cảm thấy nóng lên mấy phần…

Khúc dạo đầu dài đằng đẵng này thật là giày vò người ta mà, ta thở phì phò cọ sát hắn cầu hoan, hắn lại sợ làm ta đau, quả nhiên lần đầu tiên đã để lại bóng ma tâm lý trong hắn, ta không sợ, vậy hắn còn sợ cái gì? Huống chi nhìn kỹ xảo này của hắn, rõ ràng là đã lén ta học trộm không ít!

Kết quả là sức nhẫn nại của ta không bằng hắn, oa một tiếng vồ lấy hắn đè xuống, sau đó bị hắn đè lại…

Xong xuôi ta cong mình lại ngủ trong lòng hắn, hắn muốn dời thân mình ra, ta ôm eo hắn càng chặt hơn, đầu lưỡi có chút ngọng nghịu nói: “Đừng đi, ta sinh một tiểu Ngọc nhi có được không…”

Không ngờ lời này khiến hắn suýt chút nữa không khống chế nổi, sau một hồi lâu, hắn hôn lên tóc ta, bàn tay ôm lấy ta càng chặt hơn, khẽ nói: “Nàng thích là được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.