Bi Kịch Người Sói

Chương 10: Người chủ của biển cả




Sáng sớm hôm sau, sau khi Đào Nhị dậy, ta cũng dụi mắt cuốn gói đến Kiều viên, Liên nhi ôm đệm chăn đi theo sau lưng ta, lảm nhảm nói gì đó mà một chữ ta cũng không nghe ra. Nhưng nha đầu Liên nhi này cả ngày cũng chỉ có thể nhắc đến hai chuyện mà thôi: Nhị công tử không dễ dàng gì mới chịu tha thứ, lão gia ngươi phải khiến cho người khác bớt lo đi a…

Aizz, cả ngày giả ngây giả dại, nàng tưởng ta không chịu áp lực hay sao?

Vừa đến Kiều viên thì thấy Kiều Tứ đang luyện chữ, năm ngón tay quen cầm đao kiếm lọng ngọng cầm cán bút, chỉ nghe rắc một tiếng, lại gãy thêm một cây…

Sư phó bên cạnh lắc đầu giận dữ nói: “Chi bằng ta bảo người làm cho ngươi một cây bút thép đi.”

Kiều Tứ có chút lúng túng nắm cây bút bị gãy, giương mắt nhìn sư phó, lại quay đầu nhìn ta. Ta cười hì hì đi tới, nhổ sạch cây bút trong tay hắn, câu cằm hắn xuống, hài lòng khi thấy ánh mắt hắn lóe lên, quay đầu lại nói với sư phó: “Hai người trốn ở đây chơi cũng không gọi ta!”

Sư phó mỉm cười lườm ta một cái. “Ta mang Kiều Tứ đến đây luyện chữ, nàng cũng đến sao?”

Ta rụt rụt cần cổ, thầm nghĩ không thể nào như vậy được, trước kia ở trong phủ này, tuy rằng về võ công, ta chỉ có thể khi dễ hai con sư tử bằng đá trước ngưỡng cửa mà thôi, nhưng về văn, tốt xấu gì ta cũng hơn được Kiều Tứ một chút, bây giờ thấy hắn học mà không chán như vậy, cố gắng đạt tới mức văn võ song toàn, ta cảm thấy áp lực bản thân nhất thời tăng lên gấp bội, nếu cứ tiếp tục như vậy, lão gia ta không phải sẽ thành: văn không được mà võ cũng chẳng xong hay sao. Lý phủ to như vậy, ngay cả một người thấp hơn cũng không có nữa à.

“Tứ nhi.” Ta ném cán bút, quay đầu nghiêm túc nói với Kiều Tứ “Chàng không cần phải miễn cưỡng chính mình học mấy cái thứ này, chàng như bây giờ đã rất tốt rồi, thật đó!” Ta vô cùng chân thành nhìn vào mắt hắn, thấy đôi mắt hắn chợt mở to dưới hàng mi khẽ run.

“Không phải miễn cưỡng.” Hắn nói, lại cúi đầu nhặt lên một cây bút khác “Ta rất thích.”

Aizz, ta thật không hiểu rõ, vì sao hắn lại cố chấp chạy theo ba cái thứ hoàn toàn không phù hợp với khí chất của hắn kia chứ? Cứ như lão gia ta tự nhận mình là kẻ lưu manh, tuy dưới sự cực lực dạy dỗ của sư phó, cũng đã qua loa giở sách Chu Tử bách gia một lần, nhưng cơ bản là mở một con mắt nhắm một con mắt để xem, nghe tai trái ra tai phải, mấy thứ đó không hề làm trở ngại phẩm chất lưu manh của ta đâm chồi nảy lộc phát triển dần lên, mấy thứ đó cũng bị ta kiên định không để lọt vào đầu, ta vẫn chỉ tinh thông nhất là môn Hậu Hắc học mà thôi. (Tạm dịch: Hậu = mặt dày, Hắc = phúc hắc, xấu xa, đen tối)

Thật ra tài năng của Kiều Tứ cũng đã được tính vào hàng thập toàn thập mỹ, sự huấn luyện của Ám môn chỉ có thể dùng bốn chữ “cực kỳ tàn ác” để hình dung, người nào còn sống sau khi trải qua sự huấn luyện đó, như Tứ nhi nhà ta, ngoại trừ không sinh được hài tử, còn lại hầu như không chuyện gì có thể làm khó hắn. Nhưng tất nhiên tiêu chuẩn văn hóa của Môn chủ Ám môn cũng cần phải nâng cao, tuy rằng môn hạ đệ tử nhận biết hơn mười loại tiếng địa phương của ba nước, nhưng cũng không hiểu sâu lắm đối với lịch sử văn hóa của Bách gia chu tử, không thể nào xứng luận bàn với những câu văn phong nhã tự, lời châu ý ngọc dạt dào mênh mông của sư phó ta. Còn kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như thế này, đừng nói đến sư phó ta, ngay cả ta cũng không thể sánh bằng. Tinh thông thập bát ban võ nghệ, hết lần này tới lần khác làm gãy bút lông.

Ô hô thương thay, thì ra là đồng bệnh tương lân – cùng chung cảnh ngộ với ta a…

Ta nghĩ có lẽ có rất nhiều người giống ta: cảm giác sa đọa không đáng sợ, đáng sợ là chỉ có một mình mình sa đọa mà thôi.

Trước kia còn có Tứ nhi có thể khiến ta cảm thấy an ủi, giờ Tứ nhi bị sư phó dạy dỗ trở thành văn nhân nhã sĩ, chỉ còn thừa lại một mình ta thất học, thật cô đơn lạnh lẽo a.

Ta còn đang nghĩ xem làm cách nào khuyên Kiều Tứ hoàn lương, không ngờ còn chưa mở miệng, đã bị sư phó nhìn thấu chút tâm tư nho nhỏ của ta. Sư phó cầm tay trái ta, trong lòng bàn tay ta khẽ nhéo một cái không nặng không nhẹ. “Ngọc nhi, bản thân mình lười biếng, lại không muốn người khác gắng công gắng sức sao?”

Khẽ run rẩy, ta ngửa đầu nhìn vào ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của sư phó, nhất thời đầu gối như nhũn ra, ưỡn ngực nghiêm mặt cười nói: “Sư phó, ngài nói, ta là người như thế sao?” Lại quay đầu nói với Kiều Tứ: “Tứ nhi, phải chăm chỉ cố gắng học theo sư phó, một ngày nào đó chàng cũng có thể đỗ Trạng nguyên a!”

Khóe miệng Kiều Tứ giật giật, vẻ mặt không nói nổi nên lời.

Lúc này cuối cùng Liên nhi cũng đã trải giường xong, đứng ở ngưỡng cửa nói với ta: “Lão gia, giường chuẩn bị xong rồi, ngài có thể nghỉ ngơi. Ngũ công tử quá Ngọ sẽ đến chẩn mạch cho ngài, ngài đừng đi loạn khắp nơi a.”

Được lắm, thấy sư phó có bên cạnh thì đối với ta lễ độ cung kính, còn vừa rồi bên ngoài thì đối với ta không lớn không nhỏ mà kêu “ngươi a… ngươi a”! Liên nhi này lòng dạ thật y chang chủ tử của nàng, trước mặt, sau lưng hoàn toàn là hai con người khác nhau.

Sư phó gật đầu thay ta, Liên nhi được lệnh bèn lui xuống, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn ta, còn có một gã sai vặt hầu hạ bên ngoài. Kiều Tứ xưa nay độc lai độc vãng, không quen để người khác hầu hạ, gã sai vặt này cũng chỉ phụ trách tới lui vẩy nước quét nhà mà thôi.

Nghe được tiếng lẹt xẹt quét rác bên ngoài, ta lại cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngủ, tuy nói đêm qua có Đào Nhị nên ngủ khá yên ổn, nhưng dù sao hôm nay cũng dậy khá sớm, lúc này chỉ muốn ngủ bù. Cảm giác được cằm mình lành lạnh, thì ra bị sư phó nhẹ nhàng nâng lên, vừa ngẩng đầu lên, ta chớp chớp mắt nhìn sư phó.

“Nghe nói mấy ngày nay nàng ngủ không ngon.” Đầu ngón tay xẹt qua trước mắt, mát mượt, mát mượt a “Lại nằm thấy ác mộng à?”

Ta híp híp mắt, thuận thế cọ cọ vài cái. “Ngủ cũng ngủ không được, làm sao còn có thể thấy ác mộng. Aizz, cũng không biết là có người thật sự giả ma giả quỷ hay là tự ta đa nghi, tóm lại, thật sự rất quỷ dị a.”

Sư phó xưa nay thường nói “Tử bất ngữ quái lực loạn thần”, ta nói với hắn mấy chuyện này, nhất định sẽ bị hắn lập tức bác bỏ, nên thà không nói còn hơn, ta ngáp một cái, hai vai sụp xuống nói: “Sư phó, ta ngủ bù một chút, khi nào ăn cơm trưa thì đánh thức ta dậy.” Lại nói với Kiều Tứ: “Tứ nhi, chàng phải bảo vệ cho lão gia ta a, không được chạy loạn!” Tuy nói là thanh thiên bạch nhật, nhưng trong lòng ta cũng vẫn có chút sợ hãi, có người canh bên ngoài ta cũng an tâm hơn. (Tạm dịch: Tử bất ngữ quái lực loạn thần = người chết là hết, chỉ vì bản thân mình tinh thần hỗn loạn mà sợ ma sợ quỷ thôi.)

Kiều Tứ vẫn không nói gì như trước, chỉ có sư phó thở dài, cười nói: “Ta và Kiều Tứ sẽ canh bên ngoài, nàng cứ yên tâm ngủ đi.”

Sư phó và Kiều Tứ đều rảnh rỗi, một người học hoài không thấy chán, một người dạy hoài không biết mệt, thấy bọn hắn một người dạy một người học, lão gia ta buồn bực không vui ôm “Kim x Mai” ngồi bên cạnh xem, thật cảm thấy mình dư thừa.

Hơn nữa, hai người này lại rất giống nhau, một khi chăm chú vào chuyện gì đó sẽ đều không ngủ không nghỉ, không ăn không uống làm một mạch mấy ngày cũng không thành vấn đề. Sư phó vì phá án, đã từng ba ngày ba đêm chưa từng chợp mắt, giở hồ sơ nhiều năm về trước nghiên cứu, Kiều Tứ vì ám sát người nào đó, cũng đã từng mai phục ba ngày ba đêm không nhúc nhích tí nào. Mà lão gia ta, chuyện kiên trì được lâu nhất chính là “chết tốt không bằng sống lỳ” …

Trước khi đi ta u oán ngoái đầu lại nhìn, hai người họ lại đắm chìm vào trạng thái dạy và học. Quả nhiên, trong năm vị công tử, tình cảm giữa sư phó và Kiều Tứ vẫn tốt nhất.

Vì tiện cho ta tùy ý đến “sủng hạnh” bất cứ lúc nào, tất cả giường trong Lý phủ đều là giường đôi. Không có mùi thuốc ủ dột như trong Yến viên, gian phòng của Kiều Tứ vô cùng sạch sẽ gọn gàng, cẩn thận, tỉ mỉ, không có một thứ gì dư thừa, tất cả đồ vật bày trí trông như tùy ý, nhưng lại tạo thành một góc độ công phòng tuyệt hảo. Thật ra từ cách bày trí gian phòng của một người có thể nhìn ra tính cách của người đó. Phòng của Kiều Tứ gọn gàng chỉnh tề như con người hắn, giản lược mà không đơn giản. Phòng của sư phó đủ cả cầm kỳ thư họa, văn phòng tứ bảo, có thể luận tố cầm, duyệt Kim kinh, nếu hắn không phải là sư phó gần gũi thân thiết nhất của ta, cảnh vật như thế thật có thể làm ta bỏ chạy xa bao nhiêu hay bấy nhiêu… Phòng của Đường Tam và phòng của Kiều Tứ đúng là “khác đường cùng đích”, đều giống nhau là không đơn giản, cũng tạo thành bởi những cơ quan phức tạp, từng bước kinh hồn, người sống chớ đến gần. Yến Ngũ, mọi người đều biết, không phải độc thì là dược, cũng không hợp tâm ý ta. Cũng vẫn là Đào Nhị và ta có khẩu vị hợp nhau nhất, cả phòng nào là tranh cổ, vàng bạc, tiền tài, châu báu, đúng là cảnh đẹp ý vui, lúc ngủ tỉnh dậy mà miệng vẫn còn cười.

Liên nhi mở khối chăn mềm như đậu hũ của Kiều Tứ nhét bên trong, còn đệm chăn của ta thì phủ bên ngoài, hai chiếc gối đầu kê sát nhau, nhìn nửa buổi, không hiểu sao cảm thấy trong lòng có chút chua xót, cũng không dám nghĩ nhiều, chui vào ổ chăn, cặp mắt vừa nhắm lại là cơn buồn ngủ bắt đầu trỗi dậy. Hiện giờ có lẽ là giờ Tỵ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sưởi ấm trước giường, bên ngoài truyền đến tiếng vẩy nước quét nhà, thanh âm “….xoèn….xẹt…” vang lên, sư phó nhỏ giọng chỉ đạo nét bút cho Kiều Tứ, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng tựa như sợi lông vũ quét qua đầu quả tim, ta mơ mơ màng màng nghĩ: quả nhiên ngủ ban ngày tương đối thư thái hơn…

Mơ hồ cảm thấy có người đứng trước giường, nhẹ nhàng tém chăn giúp ta.

“Cuối cùng hắn cũng tìm tới …”

“Hắn muốn làm gì… Chúng ta nên làm như thế nào?”

“Có lẽ phải đối mặt…”

Kiều Tứ thích phơi nắng chăn mền, trên chăn có khí tức ánh nắng mặt trời nhè nhẹ, ấm áp thư thái, ban đầu ta còn vô cùng mủi lòng nói: hài tử trưởng thành trong bóng tối, nên chưa hề ngừng tìm kiếm ánh sáng mặt trời dù chỉ một khắc…

Hắn luôn luôn nỗ lực về hướng ngược lại với xuất thân của mình, sư phó nói, đó là bởi vì hắn tự ti, căm hận quá khứ của chính mình.

Hắn tự ti, vậy ta há không phải càng thấp kém hèn mọn hơn cả bụi đất hay sao?

Dù cho xuất thân của hắn là một nam tử phong trần ta cũng chấp nhận, huống chi hắn đường đường là Thiếu chủ Ám môn, cho dù Ám môn tồn tại trong bóng tối hắc ám, nhưng ít gì hắn cũng được xem là trẻ tuổi đầy hứa hẹn, bọn thiếu nữ vô tri không biết gì còn vỗ tay tán dương là lãnh khốc. Tuy ta không phải thiếu nữ, nhưng cũng giống vậy, bội phục hắn có thể sống sót trong hoàn cảnh như thế, hơn nữa, có thể nói là còn sống tốt hơn đa số những người khác. Có lúc thấy thần tình hắn dường như có vẻ buồn bực, ta cũng sẽ trêu ghẹo hắn là “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, câu an ủi này có thành công hay không ta không biết, nhưng như những gì thấy trước mắt, hắn vẫn chưa hề ngừng thay đổi, cải tạo chính mình.

“Hắn bất quá chỉ là một con chó săn của triều đình, là loại người không đáng gặp nhất!”

Một thanh âm đột nhiên vang lên!

Cơn giận bốc lên từ trong tim, ta vung tay tát hắn một cái. “Người không có tư cách nói câu này nhất chính là ngươi!”

Cho dù là vậy, cũng là do các ngươi đã bức người thành chó, các ngươi có tư cách gì mà dùng thái độ cao cao tại thượng này xem thường người khác! Hắn cao quý hơn bất kỳ người nào trong số các ngươi!

“Ngươi vì hắn mà đánh ta?”

“Ngươi còn nói, ta còn đánh! Đánh cho tới chết!”

Tay phải run lên kịch liệt, người trước mắt này thật là đáng đánh đòn lắm lắm, nương hắn, mắt chó của ta mù rồi mới tưởng rằng hắn là người tốt lành tử tế! Kiều Vũ của ta há có thể để ngươi vũ nhục sao!

Một hơi nghẹn trong lòng, hô hấp khó nhọc, ta chỉ có thể há to miệng thở gấp, Kiều Vũ nắm tay ta, thấp giọng nói: “Quên đi.”

Quên! Quên cái gì mà quên! Người của ta bị khi dễ, có thể mặc sức quên đi hay sao!

“Đây là chuyện của ta, chàng đừng nhúng tay vào!” Ta quay đầu rống hắn một tiếng.

Hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt hàm chứa ý cười nhàn nhạt.

“Oánh Ngọc… Ta không để ý.”

Ta sợ nhất là cái vẻ “không để ý” này, biết rõ ta dễ mềm lòng mà từng người từng người một đều muốn làm ta đau lòng!

“Kiều Vũ!” Ta hung hăng nhéo một cái trên mu bàn tay hắn ”Đừng vì thân phận của hắn mà sợ hắn! Sau này chàng không phải ở chung với hắn, mà là ở chung với ta!”

Sau này chàng chính là người của ta! Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta giết cả nhà người! Cho dù hắn là Hoàng thiên lão tử, dám đụng đến người của ta, nương hắn chán sống rồi a!

“Oánh Ngọc…” buồn triền miên.

“Oánh Ngọc…” đau thấu tim.

“Oánh Ngọc…” quyến luyến không quên.

“Lão gia! !” Một tiếng sấm vang lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.