Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu

Chương 30: Ta Cưới Một Cái Cô Nương




Mà bên này, trận thi đấu vừa xong thì đám người Lý Tiểu Tửu đã từ biệt đám người Vụ Khinh, rời khỏi trường học đi tới tòa nhà Tinh Tế của đội Từ Kinh.

Bởi vì trận thi đấu của A Man làm chậm trễ thời gian, cho nên bọn họ quyết định chờ tới ngày hôm sau mới lên đường. Buổi tối đương nhiên sẽ làm một bữa khao Lý Tiểu Tửu thi đấu thắng trận hai ngày trước. Ngay cả đám người Vụ Khinh cũng được Lý Tiểu Tửu mời tới. Một bàn đông người tập trung một chỗ, Lưu Luyến nấu một nồi lẩu lớn. Có lương thực và gia vị trong không gian của Lý Tiểu Tửu, mùi2vị đương nhiên rất ngon. Khi nấu, mùi thơm bay ra khiến ai nấy trong phòng đều thèm đến mức chảy nước miếng.

Bọn họ chuẩn bị bắt đầu ăn thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Dương Nam rất bất mãn đi mở cửa. Một giây tiếp theo, vẻ mặt anh lập tức thay đổi, không còn vẻ bất cần đời trước đó nữa mà rất cung kính chào người mới tới, nhưng giọng điệu không che giấu được vẻ kinh ngạc: “Đội trưởng Vương, sao anh tới đây vậy?”

Vương Hoành vỗ nhẹ vào vai của anh và khẽ mỉm cười nói: “Chúng ta đều là người quen cũ, nhìn dáng vẻ cậu kìa, có cần phải khách sáo như vậy không?”

Dương7Nam cười và đang muốn mở miệng, Vương Hoành đã tự mình đi vào phòng khách, vừa đi anh ta vừa kinh ngạc kêu lên: “Mọi người ăn gì mà thơm vậy?”

Anh ta hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng say mê, hoàn toàn không giống như với bộ dạng nghiêm túc nhìn thấy lúc ban ngày. Ban đầu có người thấy anh ta tới thì nghiêm mặt, nhưng thấy động tác này của anh ta, không hiểu sao mọi người liền thở phào nhẹ nhõm. Vương Hoành đến, ngay cả Từ Kinh cũng không ngồi nữa, vội vàng đứng dậy đón anh ta tới vị trí còn trống bên bàn ăn.

“Đội trưởng Vương, anh tới có chuyện gì không?”1Từ Kinh ngờ vực hỏi một câu. Vương Hoành liếc nhìn hắn, cười nói: “Tôi có thể có chuyện gì nữa? Không phải vì thấy chỗ các anh náo nhiệt nên mới tới sao? Thế nào, anh không chào đón à?”

Từ Kinh khẽ cười: “Làm gì có. Trong quân đội bận rộn như vậy, anh còn có thể tranh thủ thời gian tới chỗ chúng tôi thì chính là vinh hạnh cho chúng tôi mới phải!”

Vương Hoành trợn mắt: “Xem anh nói kia. Chúng ta là anh em vào sinh ra tử nhiều lần, người làm em trai là tôi đây nhàn rỗi không có chuyện gì, tới nhà anh trai thì làm sao!”

Từ Kinh khó có được một lần phá lên7cười, phất tay với mọi người đang ngồi ngây ra bên bàn, nói: “Mọi người đều là người nhà, được rồi, đừng lo lắng nữa, chúng ta ăn cơm thôi.”

Thấy hắn cuối cùng đã ra tay, đám người nuốt nước bọt từ lâu làm sao nhịn được nữa, tay lập tức chuyển động như bay. Ngay cả Vương Hoành cũng hoàn toàn không xem mình là người ngoài, ăn cũng đặc biệt không khách sáo. Đám người lớn thỉnh thoảng nói vài câu, sau đó cười vang, thật có cảm giác giống như khi đón năm mới trước mặt thể vậy.

Trong phòng có hơi nóng bốc lên, tạo thành sự đối lập rõ ràng với không khí giá lạnh ngoài phòng. Giờ0phút này, tất cả mọi người quên đi nỗi sợ hãi và đau buồn do mạt thể mang đến, ai nấy đều vui vẻ cười. Mọi người ăn cơm tối xong thì ngồi ở trên ghế sô-pha nói chuyện. Nghe Từ Kinh nói hôm sau Lý Tiểu Tửu sẽ rời đi, Vương Hoành cũng sửng sốt, lập tức hỏi nguyên nhân. Chờ sau khi Từ Kinh nói xong, anh ta cảm thấy đáng tiếc, hỏi Lý Tiểu Tửu về sau còn có thể trở về không.

Lý Tiểu Tửu vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này, nhưng thấy mọi người trong phòng đều chờ mong, cậu khẽ sờ đầu, nói: “Cháu cũng không chắc chắn lắm.”

Cho dù mọi người nghe xong cảm thấy thất vọng, nhưng dù sao cũng không nói thẳng là không trở lại thì vẫn tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.