Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu

Chương 3: Hoàng Dược Sư




Những người lớn sống lâu dài trong thời kỳ hòa bình, một khi gặp phải zombie thì chắc chắn sẽ đòi sống đòi chết, trong lòng không tiếp nhận được, vĩnh viễn tồn tại cảm giác khủng hoảng và muốn trốn tránh. Nhưng trẻ con thì khác. Thế giới của bọn chúng quá đơn giản, thứ chưa từng thấy có lẽ sẽ sợ hãi, nhưng vẫn có thể tiếp nhận nhanh hơn.

Bởi vì bọn chúng không suy nghĩ sâu xa.

Người chỉ huy gật đầu,2xoay người nói với một đám binh lính đi theo sau: “Các anh qua giúp bọn họ đi.”

Người của bốn đại gia tộc liếc nhìn người chỉ huy với vẻ không tán thành. Ở trong mắt bọn họ, Lý Tiểu Tửu có mạnh mấy đi nữa cũng chỉ là một đứa trẻ con mà thôi. Bây giờ cậu đột nhiên đi đập đầu zombie, bọn họ nghi ngờ liệu có phải tinh thần của cậu có vấn đề hay không. Kết quả, người này7không ngăn cản thì thôi, còn cho cấp dưới đi giúp. Điều đó thực sự làm cho cả đám người thấy khó hiểu.

Tuy nhiên, bọn họ quan tâm không tới những điều này. Bọn họ muốn biết sau này sẽ phải làm sao, hoặc sẽ chia căn cứ thế nào?

Lý Tiểu Tửu vui vẻ nhặt hạt cườm, con hổ lớn nằm trên mặt đất miễn cưỡng nhìn đám người, thỉnh thoảng lắc cái đuôi vài cái.

Trước mặt nó vẫn là thi thể của con1voi khổng lồ kia, trông rất buồn nôn. Lý Tiểu Tửu đi tới và gạt cái đầu lớn đã bị giẫm thành thịt nát. Cậu thật sự tìm được một viên hạt cườm rất lớn, ít nhất lớn gấp mấy lần thứ trong đầu zombie. Cậu vội vàng lau sạch và nhìn, ánh mắt sáng rực lên. Không ngờ là hạt cườm màu xanh. Cậu nhặt lâu như vậy, nhiều nhất chỉ là màu trắng và màu đỏ, thỉnh thoảng còn có mấy viên7màu vàng. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy màu xanh.

Lý Long nghiêng đầu qua thấy vậy, vội vàng đi tới nhìn, ngạc nhiên kêu lên: “Thật đẹp.”

Lý Tiểu Tửu thấy hai mắt cậu bé sáng ngời, biết bình thường cậu bé thích nhất mấy thứ này nên cẩn thận lau sạch mới đưa qua: “Tiểu Long, tặng em này.”

Lý Long vui mừng nhận lấy: “Cám ơn anh.”

Lý Tiểu Tửu lau tay vào quần áo rồi vỗ đầu cậu bé.

Lần này, mục tiêu0của cậu không phải là những con zombie nữa. Hạt cườm trong đầu thú zombie còn lớn hơn, đẹp hơn thứ trong đầu zombie, cho dù cậu có ngốc cũng sẽ lựa chọn thứ sau.

Cũng không phải trong đầu mỗi con zombie đều có hạt cườm, có vài người đập mấy con cũng chỉ tìm được một viên. Mặc dù người của bốn đại gia tộc chẳng biết tại sao phải làm vậy, nhưng bọn họ vẫn phái người ra làm. Tiếng đập vỡ đầu vang lên ở khắp nơi. Vì hạt cườm, mọi người đập tới nỗi mồ hôi chảy đầm đìa.

Lý Tiểu Tửu thu dọn xong thú zombie mới thấy tất cả mọi người đang giúp. Cậu hơi ngượng ngùng, gọi Từ Kinh. Lúc này mọi người mới dừng lại.

Cuối cùng, vẫn là người chỉ huy kia cầm theo một túi lớn hạt cườm qua. Điều này làm Lý Tiểu Tửu rất vui mừng nhưng cậu ngại ngùng không nhận, mãi đến khi người chỉ huy kia nói bọn họ tự nguyện, cậu mới cầm lấy.

Tiếp theo không còn chuyện gì liên quan tới bọn họ nữa. Không ai hỏi con hổ lớn này từ đâu tới, cũng không ai dám hỏi.

Khi Lý Tiểu Tửu đi đến, chỉ sợ con hổ lớn không muốn đi theo cậu. Cậu chạy tới nỗi run rẩy muốn giữ nó lại, kết quả nó thở ra một hơi, thân hổ rung lên và đi theo. Lý Tiểu Tửu nghiêng đầu liếc nhìn về phía trước mặt nó. Đó không phải là A Man sao?

Cậu rất vui mừng. Chỉ cần con hổ lớn bằng lòng đi theo, cậu cũng không quan tâm nó đi với ai.

Khi cậu đi qua Bắc Mạch mới phát hiện cậu bé cúi đầu không đi, cũng không nói lời nào. Lý Tiểu Tửu gọi một tiếng, cậu bé mới chậm rãi quay đầu lại.

Cậu nhíu mày hỏi: “Mạch Mạch, cậu làm sao vậy?”

Bắc Mạch hơi rầu rĩ, hai tay xoắn lại với nhau, nhưng không nói gì cả. Điều này làm cho Lý Tiểu Tửu buồn bực: “Mình có nói gì sao? Vì sao cậu ấy khẩn trương như vậy chứ?”

Cậu lặng lẽ nhìn sang anh em Vụ Khinh đứng bên cạnh, hỏi thăm.

Vụ Phi Anh đi qua và kéo Lý Tiểu Tửu ra, chỉ vào đám người nào đó của bốn gia tộc lớn, cúi đầu ghé sát vào tai cậu nói: “Em thấy người kia không?”

Lý Tiểu Tửu nhìn theo ngón tay cô, thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đang mỉm cười không biết nói gì với đám người xung quanh. Dường như ông ta cảm nhận được ánh mắt của cậu nên cũng nhìn về phía này. Lý Tiểu Tửu thấy rõ ràng ông ta hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười thân thiện với mình.

Cậu chớp mắt: “Người kia làm sao?”

Vụ Phi Anh kéo cậu lùi lại, vội vàng nói: “Em không thấy ông ta giống hệt với Bắc Mạch sao? Đó là cha của Bắc Mạch.”

“Cái… cái gì?”

Lý Tiểu Tửu trợn tròn mắt, suýt nữa kêu lên.

Vụ Phi Anh vội vàng che miệng cậu và lùi thêm mấy bước, đưa ngón tay ra trước miệng “Suỵt suỵt!” vài tiếng: “Em nói nhỏ một chút. Đừng để cho ông ta nghe thấy được. Chị không biết vì sao, nhưng Bắc Mạch vẫn luôn giấu mình, trong trường học không ai biết cậu bé là người Bắc gia, nếu không phải bọn chị là thân thích, chị cũng không biết đâu.”

Lý Tiểu Tửu quay đầu nhìn Bắc Mạch đáng thương, không hiểu hỏi: “Vì sao không thể cho người khác biết được? Bây giờ bọn họ gặp cũng như người xa lạ vậy, chị không cảm thấy kỳ lạ sao?”

Vụ Phi Anh thở dài: “Chị cũng không biết, Bắc Mạch còn nhỏ như vậy, bốn gia tộc lớn có nhiều kẻ thù, có lẽ không để cho người khác biết thân phận của cậu bé sẽ tốt hơn. Chắc chú Bắc làm vậy cũng vì muốn bảo vệ cậu bé thôi.”

Cô thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lý Tiểu Tửu thì ho khan vài tiếng: “Lời chị nói không phải là lời thoại phim truyền hình đâu. Chú Bắc chỉ có một đứa con trai là Bắc Mạch nên thương cậu bé lắm. Em đừng nhắc chuyện này ở trước mặt Bắc Mạch, nếu không cậu bé sẽ đau lòng.”

“À.” Lý Tiểu Tửu dường như suy nghĩ tới điều gì, khẽ gật đầu.

Dương Nam vừa ngáp vừa đi tới, kêu lên: “Tiểu Tửu, chúng ta về nhà thôi. Chú thấy buồn ngủ rồi.”

Lý Tiểu Tửu khẽ gật đầu. Cậu cũng thấy buồn ngủ. Vụ Phi Anh đi qua kéo hai người Bắc Mạch, Vụ Khinh. Từ Kinh nói với người chỉ huy vài câu, sau đó cả đám người rời đi.

Người của bốn đại gia tộc nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng suy nghĩ sâu xa.

Giang Biên Nhất Nhàn đi tới trước cái đầu zombie bị đốt cháy và ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào đống bột trên mặt đất, ra chiều suy tư.

Phía sau truyền đến giọng điệu trêu đùa quen thuộc: “Hình như Giang đại thiếu phát hiện ra chuyện gì hay thì phải? Vui một mình không bằng để mọi người cùng vui, có thể chia sẻ cho tôi biết không?”

Giang Biên Nhất Nhàn thậm chí không quay đầu lại. Không cần đoán hắn cũng biết đó là ai. Hắn cười lạnh lùng, đứng lên: “Đúng là tôi phát hiện ra thứ tốt.” Trong ánh mắt nghi hoặc của Phong Mạt Tinh Thần, khóe miệng hắn cong lên nói: “Nhưng không nói cho anh biết.” Nói xong, hắn liền mau chóng rời đi.

Phong Mạt Tinh Thần chợt cười nhạo, có chút bất đắc dĩ nói: “Vẫn còn ấu trĩ như thế.”

Giang Biên Nhất Nhàn chợt dừng lại và liếc nhìn anh ta như muốn nói, rốt cuộc là ai ấu trĩ?

Phong Mạt Tinh Thần im lặng giơ ngón tay giữa lên.

Sau khi zombie bao vây thành, căn cứ diễn ra một lần thay đổi lớn. Phía quân đội tổn thất nặng nề. Người của chính phủ cũng đã bỏ chạy. Bây giờ, bốn gia tộc lớn đã bắt đầu phân chia tài sản của căn cứ.

Khi mọi người biết được người của căn cứ lâm trận chạy trốn, thiếu chút nữa đẩy bọn họ vào trong khủng hoảng, bọn họ tức giận mắng lớn. Đám người thích gây sự còn trực tiếp đi tới chỗ của chính phủ, đập nát mọi thứ bên trong.

Trường học lại được nghỉ học, mấy trăm học sinh bị chính phủ dẫn đi là chuyện lớn. Người của một vài gia tộc kêu gào, nói muốn đi đánh. Nhưng hôm nay ngay cả bóng người cũng không thấy, bọn họ phải đi đánh người ta thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.