Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu

Chương 17: Rời Cổ Mộ




Người đàn ông liên tục nói đúng đúng vài tiếng, kích động chạy xuống sân thi đấu. Không phải chỉ là vào quân đội thôi sao? Thật không biết hắn hưng phấn cái gì? Vài người dị năng âm thầm xem thường. Có bảo bọn họ vào, bọn họ cũng không chẳng thèm. Trong lớp liên tục có mấy người lên thi đấu, nhưng thành tích thật sự không được tốt. Chắc hẳn bọn họ đều bị ảnh hưởng nên phát huy thất thường, ngay cả vẻ mặt Nại Chi Tiên cũng bắt đầu thay đổi. Đây quả thực là một nhóm học sinh xui xẻo nhất trong những nhóm cô chủ nhiệm. Nhưng người ta đã thua, cô cũng không tiện nói gì, chỉ2có thể có nhịn sự khó chịu trong lòng xuống, thỉnh thoảng còn phải an ủi tinh thần bị tổn thương của bọn họ. Giáo viên lớn bên cạnh trang điểm xinh đẹp, che miệng nói: “Lớp các cô sao vậy, hết xin hàng đến bị thua. Cô giáo Chi Tiên, xem ra ngày thường cô không cố gắng dạy học cho tốt rồi. Cô xem lớp chúng tôi đi, dù mới có hai người lên nhưng đều thắng đấy?”

Một núi không thể có hai cọp, giáo viên lớp này đã sớm không ưa gì Nại Chi Tiên, mỗi lần họp, cấp trên khen đều cô, mọi người đều xoay quanh cô, mỗi ngày đều nói mình phải học tập cô. Kết quả thì sao7chứ? Hừ, cuối cùng dạy dỗ ra đám học sinh thế này, chỉ sợ làm cho người ta cười muốn rụng răng.

Với tình cảnh bây giờ, cô giáo kia lập tức cảm thấy địa vị của mình đã cao hơn Nại Chi Tiên mấy cấp nên không khỏi đắc ý, nói chuyện cũng càng lúc càng gợi đòn. Cuộc thi đấu lần này có liên quan đến tiền đồ của mọi người, Nại Chi Tiên không muốn tâm tình của mình ảnh hưởng đến bọn họ, cô cố nén kích động muốn đánh tới một quyền, nói với học sinh lớp mình: “Mọi người không cần khẩn trương, cứ phát huy thực lực của mình là được rồi.” “Đôi tiếp theo, Mộng Hân lớp huấn1luyện dị năng 1 đấu với Bắc Mạch lớp huấn luyện dị năng 2.” Cô còn chưa nói hết lời, phía trên đã gọi đến người dị năng của lớp mình.

Ha?

Một đám người tròn mắt nhìn nhau.

Lại là người của lớp bọn họ! Bắc Mạch vẫn cầm sữa uống, hoàn toàn không kịp phản ứng khi phía trên gọi tên mình. Vụ Phi Anh đoạt lấy hộp sữa trong tay cậu, thấy cậu mờ mịt nhìn qua, cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thưởng cho cậu một cái một cốc: “Mỗi ngày đều thấy em uống, sao càng uống càng ngốc thế này?”

“Chị Anh tử, em đắc tội chị chỗ nào sao?” Bắc Mạch khẽ xoa chỗ đầu bị đau, đôi môi trên7gương mặt trắng mịn vì uống sữa cũng trề ra phàn nàn. Lý Tiểu Tửu kéo cậu và chỉ vào người đã đứng trên ân khấu, nói: “Mạch Mạch, đến lượt cậu rồi.” “Hả?” Bắc Mạch ngẩn người. Vụ Phi Anh thật sự chịu không nổi, đẩy cậu một cái, lúc này cậu mới hiểu ra, đi tới. “Mạch Mạch cố gắng lên!” “Nhất định phải thắng đấy!” Nghe phía sau vang lên tiếng hổ động viên tinh thần của những người bạn, Bắc Mạch khẽ gật đầu hết sức trịnh trọng và bước lên sân thi đấu.

Đối diện là một cô bé không lớn tuổi hơn cậu bao nhiêu. Khi nghe tên, Lý Tiểu Tửu nhận ra đó là Mộng Hân - người dị0năng hệ tinh thần. Cậu nhìn hồi lâu mới phát hiện ra người này thay đổi quá lớn. Nếu không phải trước đây cậu có ấn tượng sâu sắc về người này, tuyệt đối sẽ không ngờ được cô bé mặc quần áo cũ nát, gầy như que củi trước đó là cổ bé hiện nay giống như thiên kim của nhà có tiền vậy. Gương mặt không chỉ hồng hào, trang phục mặc trên người cũng cao cấp hơn rất nhiều người ở đây. Cơ thể cũng không còn suy dinh dưỡng giống trước đây nữa. Cậu tặc lưỡi vài cái. Chỉ một tháng thôi mà người này quả thật giống như đã biến thành một người khác vậy. Cậu đã không nhìn thấy được dáng vẻ dè dặt và bối rối trước đó nữa.

Đối thủ của Bắc Mạch là một cô bé, hơn nữa trông cũng không tệ lắm. Không biết cậu bé có thể bị dọa không?

Hai anh em Vụ gia rất lo lắng.

Bắc Mạch là người có tính cách ôn hòa, chắc chắn sẽ không ra tay với cô bé. Đáng tiếc cậu thương hương tiếc ngọc, nhưng đối phương sẽ không nhẹ tay chỉ bởi vì cậu nhỏ tuổi. Mộng Hân vốn là một người dị năng hệ tinh thần, bọn họ đánh nhau sẽ lặng lẽ không một tiếng động, nếu không phải là người dị năng có kinh nghiệm thì căn bản không cảm nhận được dị năng của bọn họ dao động.

Cho nên khi Mộng Hân phát động công kích về phía Bắc Mạch, phần lớn mọi người cũng không biết.

Đối với Bắc Mạch, cậu chẳng thà đối phương là một người đàn ông cơ bắp cao mét tám cũng không muốn đối thủ là một cô bé. Cậu không phải là người của gia tộc bình thường, cũng không cần gia nhập bốn gia tộc lớn, cho nên thắng thua với cậu cũng không quan trọng, nhưng những người bạn của cậu đều hy vọng cậu giành chiến thắng, bất kể đối phương là ai, có mạnh mẽ thế nào, cậu cũng sẽ cố gắng đánh một trận. Làm người dị năng tinh thần hệ biến dị, các giác quan cảm giác của cậu mạnh hơn hệ tinh thần bình thường gấp mấy lần, cho nên khi cô bé kia phát ra tấn công, cậu đã cảm giác được.

“Ầm!” Trong không khí có tiếng của vật thể không rõ va chạm. Rõ ràng không có gì, nhưng mọi người vẫn thật sự nghe được âm thanh.

Người dị năng hệ tinh thần quả nhiên vô cùng kỳ lạ!

Mộng Hân thấy đối phương cũng là một người dị năng hệ tinh thần, lúc này vẻ mặt đã biến đổi. Đối phương có thể dễ dàng để được công kích của cô bé, hơn nữa ở dưới tình huống mà cô bé không phát giác, chỉ có thể nói rõ thực lực của cậu sẽ không thấp hơn mình, thậm chí còn cao hơn! Nghĩ tới đây, sắc mặt cô bé kia trắng bệch và nắm chặt nắm đấm, bất kể thế nào, lần này mình tuyệt đối không thể thua được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.