Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu

Chương 11: Thương Nhớ Hai Nơi




Chờ cậu bé giải quyết xong, mới chú ý thấy Tiểu Ngư Nhi đang nhìn mình không chớp mắt. Lúc này, cậu bé xấu hổ vô cùng, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên sau gáy đau đớn, trời đất quay cuồng và ngã xuống. Cậu bé mơ hồ nhìn thấy có một bóng đen cầm hòn đá và đập về phía đầu của Tiểu Ngư Nhi. Dù muốn ngăn cản nhưng cậu bé phát hiện mình không còn sức lực và dần dần mất đi tri giác.

Mà bên2này mọi người đã thu dọn đồ xong. Chờ đến khi Lý Tiểu Tửu quay đầu gọi Lý Long, mới phát hiện cậu bé còn chưa quay lại.

“A Man, bạn thấy Tiểu Long về chưa?” Cậu bé hỏi A Man đang đứng đờ người bên cạnh.

A Man lắc đầu, tỏ ý mình không biết.

“Tiểu Ngư Nhi đâu?” Chị Lưu vội vàng chạy ra khỏi lều vải, phát hiện không thấy con gái thì hoảng hốt lo sợ.

“Không phải Tiểu Long bế Tiểu Ngư Nhi sao? Cậu bé đâu rồi?” Dương7Nam cũng đi tới.

“Tiểu Long đi nhà vệ sinh.” Lý Tiểu Tửu cũng thấy buồn bực, lúc đó cậu không chú ý nhiều, chỉ nghe Tiểu Long nói mình buồn đi tiểu nên không suy nghĩ nhiều đã bảo cậu bé tự đi, nhưng không ngờ đã lâu như vậy mà cậu bé vẫn chưa quay lại.

“Cậu bé đi bao lâu rồi?” Chị Lưu vội vàng hỏi thăm. Đông Bính Hầu đi tới, vỗ nhẹ vào vai cô, ra hiệu cô đừng lo lắng.

Nhưng lúc này chị Lưu làm sao1có thể không lo lắng được. Gần đây khu bắc rất hỗn loạn, thỉnh thoảng lại có một hai người mất tích, hơn nữa tuổi tác cũng không lớn. Mặc dù mọi người đều nói bọn họ lén chạy ra khỏi căn cứ, nhưng cô không tin. Cho nên cô mới nghe theo đề nghị của Đông Bính Hầu, dọn khỏi đây. Cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Nhưng không ngờ, vào thời điểm quan trọng này lại xuất hiện chuyện như vậy.

Nếu như7Lý Long là một người lớn còn đỡ. Nhưng cậu bé chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, cô thật sự rất sợ...

“Chị Lưu, chị đừng lo, chúng ta chia nhau ra tìm đi.” Dương Nam cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản. Dù sao Lý Long không quen nơi đây, nếu như tự mình chạy loạn rồi lạc đường thì rất phiền phức. Đáng lo hơn, nếu như cậu bé gặp phải một vài người có ý xấu thì sẽ rất rắc rối.

Càng nghĩ càng sợ, bọn họ0không dám chờ thêm nữa. Dương Nam thường xuyên đến khu bắc nên rất quen thuộc với nơi này. Mọi người liền bắt đầu chia nhau ra tìm.

“Chị Lưu, đi tìm chỗ nào có nhà vệ sinh ấy.” Dương Nam nói với Lưu Vinh đang sốt ruột rời đi, chỉ sợ cô bối rối đi loạn.

Lý Tiểu Tửu theo anh đi về một hướng khác.

“Dì ơi, dì có nhìn thấy một cậu bé sáu tuổi dẫn theo một cô bé không?” Lý Tiểu Tửu vội vàng hỏi người qua đường, trong lòng cũng bắt đầu sợ hãi. Cậu thấy thất vọng về mình. Nếu như lúc đó cậu đi theo em trai thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Sau khi hỏi mấy người đều lắc đầu, Lý Tiểu Tửu bắt đầu hoảng sợ.

Dương Nam chạy đến nơi có nhà vệ sinh để tìm. Trên đường đi, cậu hỏi thăm những người đi đường. Phía chị Lưu chưa có tin tức gì, thật sự sốt ruột muốn chết.

“Tiểu Tửu, cháu ở đây đừng chạy lung tung. Chú đi tìm binh lính tuần tra nhờ giúp đỡ.” Dương Nam thở hổn hển chạy tới dặn một câu, sau đó vội vàng chạy đi.

Lý Tiểu Tửu sao có thể đứng chờ được. Nếu như Tiểu Long xảy ra chuyện gì thì sao? Chỉ vừa nghĩ vậy, trong lòng cậu càng thêm sợ hãi, kéo A Man chạy nhanh đi khắp đường lớn ngõ nhỏ để tìm kiếm.

Lý Long bị một mùi thối xộc vào mũi mà tỉnh lại, đầu vừa sưng vừa đau. Cậu bé theo bản năng giơ tay sờ, nhưng phát hiện mình không nâng tay lên được.

Chờ tới khi mơ màng mở mắt ra, cậu bé mới phát hiện mình đang bị trói. Chuyện gì xảy ra vậy?

Cậu bé hơi hoảng sợ, chợt nhớ mình đi tới nhà vệ sinh, sau đó bị ai đó đập vào đầu từ phía sau rồi không còn ý thức.

Trong đầu cậu bé chợt hiện lên một hình cảnh.

Tiểu… Tiểu Ngư Nhi thì sao?

Lý Long vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, mới phát hiện ở đây rất tối, căn bản không nhìn thấy rõ. Cách đó không xa còn có thứ gì đó phát ra những tiếng “Ô ô” nghe rất đáng sợ. Chỉ có điều sự chú ý của cậu bé đều tập trung vào Tiểu Ngư Nhi. Cậu bé nhớ mình lúc hôn mê, có người đang tấn công Tiểu Ngư Nhi.

Vừa nghĩ tới khả năng này, Lý Long lập tức hoảng loạn, tay chân cậu bé đều bị trói lại, miệng còn bị nhét thứ gì đó làm cho cậu bé thấy buồn nôn. Cậu bé chỉ có thể quan sát xung quanh. Khi nhìn thấy một bóng dáng cách đó không xa, mắt cậu bé lập tức sáng lên, dịch người qua.

“A a…”

Miệng không thể nói làm cho Lý Long rất khó chịu. Khi dịch tới gần, cậu bé mới phát hiện ra Tiểu Ngư Nhi nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không biết thế nào. Trên mặt đất có chút ẩm ướt, lành lạnh càng khiến cậu bé khó chịu hơn. Cậu bé đang muốn đẩy cô bé thì bên tai chợt nghe được tiếng bước chân, sau đó có ánh nến yếu ớt hiện ra.

Lý Long nhìn qua, con ngươi co lại. Là bà ta!

Dáng người còng xuống, quần áo cũ nát và ánh mắt giống như cá chết kia khiến Lý Long cảm thấy ớn lạnh. Đó là người phụ nữ mà cậu bé đã hỏi đường!

Người phụ nữ cầm ngọn nến chậm rãi đi đến. Dưới ánh sáng yếu ớt, Lý Long cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng xung quanh. Nơi này rất chật hẹp, xung quanh đều được che vải. Ở giữa còn dùng vải ngăn cách, có vẻ rất chật chội. Áp lực làm cho cậu bé thấy khó thở.

Quan trọng nhất là mùi thối này làm đầu óc cậu bé choáng váng.

Khi nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi trên mặt đất, cậu bé mới phát hiện sau đầu của cô bé có một vũng máu, ngay cả trên quần cũng dính máu. Không trách được vừa rồi cậu cảm thấy trên mặt đất ẩm ướt. Mặt Tiểu Ngư Nhi đã tái nhợt, rõ ràng bị mất máu quá nhiều.

Cậu bé không bị ảo giác, người kia thật sự dùng hòn đá đập vào đầu Tiểu Ngư Nhi.

Lý Long run sợ, muốn xông tới đánh bà ta nhưng không có cách nào làm được.

Bên kia, người phụ nữ đặt ngọn nến lên trên bàn nhỏ bên cạnh, sau đó rút ra một con dao làm bếp.

Lý Long sợ đến mức nước mắt tuôn ra. Bà ta... bà ta muốn làm gì?

Tiếng ô ô đối diện càng lúc càng to hơn. Người phụ nữ nghe thấy thì dừng lại.

Lúc này cậu mới nhìn thấy rõ thứ vẫn phát ra âm thanh.

Không, đó không phải là con người!

Lý Long dường như muốn suy sụp. Người phụ nữ kéo thứ đó từ sau cái bàn ra. Ngón tay của nó đã mất, được vải băng chặt. Trên người cũng vậy. Mảnh vải cũ nát quấn chặt lên cơ thể nó. Đây hình như là một đứa trẻ hơn mười tuổi, nhưng tròng mắt lồi ra, miệng há hốc không giấu được răng nanh, rõ ràng là dáng vẻ của zombie.

Lý Tiểu Tửu trợn trừng mắt. Bà ta, bà ta thế mà lại nuôi zombie!

Vẻ mặt người phụ nữ vẫn lạnh lùng, cho dù con zombie há hốc mồm không ngừng đi tới gần bà ta, bà ta cũng không hề để ý, bàn tay còn xoa nhẹ lên đầu của zombie với ánh mắt trìu mến.

“Ngoan, đói bụng lắm rồi phải không? Lập tức được ăn ngay thôi.” Người phụ nữ lấy một sợi dây từ bên cạnh ra và trói nó lại.

Lý Long đã dịch đến trong góc, nhìn người phụ nữ từ từ xoay người và thò tay lấy con dao làm bếp.

“Ư...” Phía trước, Tiểu Ngư Nhi đau đớn kêu lên, hình như sắp tỉnh lại.

Người phụ nữ rõ ràng cũng nghe được tiếng cô bé thì cơ thể ngồi xuống một cách cứng đờ. Bà ta giơ dao lên trong ánh mắt hoảng sợ của Lý Long,.

“Xin chào, có ai ở nhà không?”

Vào giây phút nguy hiểm này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hỏi thăm.

Người phụ nữ dừng tay lại. Trái tim Lý Long cũng muốn ngừng đập theo giọng nói này.

Giọng nói quen thuộc.

“Anh cứu em!”

Lý Long muốn kêu cứu nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

“Có ai không?” Bên ngoài truyền đến tiếng hỏi của Lý Tiểu Tửu.

Cậu nghi ngờ nhìn lều vải trước mắt. Không biết bên trong có người không, cậu đã gọi hai lần cũng không có tiếng động gì. Cậu đang muốn bỏ đi, lều vải đột nhiên được vén lên một góc, lộ ra đôi mắt mờ đục.

Lý Tiểu Tửu lặng lẽ lùi lại mấy bước, nhìn người phụ nữ trong bộ quần áo kỳ lạ, chân mày hơi nhíu lại.

“Chào dì, xin hỏi dì có từng nhìn thấy một cậu bé sáu tuổi không? Cậu ấy còn dẫn theo một cô nhóc không.” Lý Tiểu Tửu hỏi.

Khóe mắt của người phụ nữ kia khẽ giật, trong nháy mắt đã khôi phục lại bình tĩnh. Ngay cả Lý Tiểu Tửu cũng không nhận thấy được.

“Không.” Bà ta lạnh lùng nói một câu, sau đó kéo màn vải qua. Gió thổi tới làm bay một góc màn nhưng bà ta đã nhanh chóng kéo lại.

Lý Tiểu Tửu nhăn mặt và xoay người rời đi.

Mà phía sau, dưới mành vải đã lộ ra hai con mắt. Cho đến cậu biến mất, đôi mắt kia mới lặng lẽ chìm vào bóng tối.

Lý Tiểu Tửu thẩm nghĩ người phụ nữ kia thật kỳ lạ. Đột nhiên, Đại Bạch từ trên vai cậu nhảy xuống, ngồi bên cạnh ngửi ngửi và giơ móng đào.

“Đại Bạch, mày làm gì vậy?” Lý Tiểu Tửu đang phiền lòng thì thấy nó đào đất, còn tưởng nó muốn đi đại tiểu tiện. Cậu muốn mắng nó, nhưng bỗng nhiên phát hiện ra màu chỗ bùn đất này không bình thường!

Lý Tiểu Tửu vội vàng đi tới, chú ý thấy chỗ bùn đất bị đào lên có màu đỏ thì cầm lên xem, sắc mặt lập tức biến đổi, trái tim giống như muốn nổ tung!

Cậu lùi lại mấy bước, nhìn bùn đất bị nhuộm đỏ như máu dính ở trên tay, suýt nữa đã nôn ọe.

Đại Bạch vẫn còn đang đào. Một cái xương sọ đã bị nó đào lên, phía trên còn đỏ như máu, vẫn chưa hoàn toàn thối nát, thậm chí còn có thể nhìn ra đây là đầu của một đứa bé. Dường như Đại Bạch cũng cảm thấy khó chịu, hất cái đầu sang một bên. Cái đầu lăn vài vòng trên mặt đất và chạm vào giày của Lý Tiểu Tửu.

Một mùi máu tanh nồng xộc vào xoang mũi, Lý Tiểu Tửu nhăn mũi, trong đầu chợt xuất hiện một suy nghĩ. Cậu trợn tròn mắt, quay đầu và đi ngược trở lại.

A Man cũng sửng sốt, lập tức đuổi theo. Đại Bạch cũng bỏ qua nhiệm vụ đào đất của mình, xoay người đuổi theo.

Lý Long nhìn thấy người phụ nữ đã rời đi còn quay lại, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng!

Cố nén đau đớn, cậu bé dịch người chắn ở phía trước Tiểu Ngư Nhi, viền mắt đỏ bừng chực khóc, nhưng vẫn cố nhịn, sợ chọc giận người phụ nữ này.

Ánh mắt cầu khẩn của cậu bé cũng không làm cho người phụ nữ xúc động. Bà ta giơ bàn tay khô gầy nhấc Lý Long lên, dường như quá sức nên ném sang một bên, sau đó cầm con dao trên bàn lên.

Đầu của Lý Long lại choáng váng, có chất lỏng từ đầu chảy xuống, qua khóe mắt, chảy xuống gương mặt, cuối cùng nhỏ vào cổ của cậu bé. Nhìn người phụ nữ đi tới giống như ma quỷ, cả người cậu bé nổi da gà, cố nén đau đớn chắn ở trước mặt Tiểu Ngư Nhi.

Tuyệt đối không thể để cho bà ta làm hại Tiểu Ngư Nhi, cô bé còn nhỏ như vậy.

Trong mắt người phụ nữ hiện lên sự chán nản, trong tay nắm chặt con dao chém về phía cổ của Lý Long.

Tia máu bắn ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.